Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 1227: Cùng đi mới công bằng
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Hôn lễ của Cố Tương hừng hực khí thế tiến hành, Chu Cầm lập tức làm việc, nhưng vẫn không quên để Cố mạc đưa Tiếu Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra.Nhìn kết quả kiểm tra, bà vẫn có chút an ủi.“Mẹ, thế nào rồi?” Cố Mạc khẩn trương hỏi.“Có lẽ mẹ vẫn có thể chữa trị cho nó.” Chu Cầm tràn ngập tin tưởng nhìn con trai.Cố Mạc kích động, dùng sức ôm lấy mẹ: “Mẹ, cám ơn mẹ, nếu Tiếu Nhiễm không xong, cô ấy sẽ rất buồn.”“Mẹ mở một đợt trị liệu cho con bé. Nhớ làm cho nó uống thuốc đúng giờ.” Chu Cầm thản nhiên cười nói.Cố Mạc hôn một cái lên mặt mẹ: “Tiếu Nhiễm có mẹ chồng thật giỏi.”Chu Cầm đặc biệt vui vẻ, nụ cười tươi hơn vài phần.Tiếu Nhiễm cho là mình có thể được giải thoát thì Cố Mạc lại mang một đống lớn về nhà, cô lập tức nhảy dựng lên: “Chú, em tốt lắm, không có thấy gì cả.”“Mẹ nói còn phải củng cố lại.” Cố Mạc cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, vì… lại uống một đợt thuốc mới.”“Anh uống đi!” Tiếu Nhiễm tùy hứng từ chối.Cô không hiểu vì sao còn phải uống thuốc Đông y. mấy ngày hôm trước có nguyệt sự, cô không còn bị đau bụng. cô tốt lắm, tốt lắm.“Nào.” Cố Mạc cưng chiều nịnh nọt Tiếu Nhiễm: “Em thấy qua người đàn ông bị đau bụng kinh sao?”Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười. Cô loạng choạng đầu, nếu có chút chuyện nói: “Có, anh.”Cố Mạc đặt cô lên đùi, dùng lực vỗ cổ cô: “Nghịch ngợm!”“Gia bạo! Em muốn hưu phu!” Tiếu Nhiễm vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng kháng nghị.Cố Mạc thả lại Tiếu Nhiễm lên sô pha, bá đạo ngăn lại cô, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt trước: “Vợ, em không biết chuyện mắng là yêu sao?” “Lời lẽ sai trái!” Tiếu Nhiễm dùng sức hừ một chút.Cố Mạc hôn cô, vừa cởi bỏ thắt lưng, làm bộ muốn kéo quần xuống.Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt túm lấy hai tay của anh: “Anh làm gì thế? Bây giờ là ban ngày!”“Cho em đánh lại.” Cố Mạc cười trả lời.“Ai muốn đánh anh?” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhanh chạy đi.”“Tưởng bị em bạo một lần, cũng khiến anh thỏa mãn/” Cố Mạc đáng tiếc, dùng sức thở dài.Tiếu Nhiễm thấy quần của anh sắp rơi xuống, anh chóng giúp anh: “Chú, tuy đây là nhà mình nhưng vẫn có người giúp việc và bảo vệ, đi hết không tốt!”Cố Mạc chống hai tay lên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.“Anh làm gì thế?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.“Trở về phòng cho em xem.” Cố Mạc phúc hắc nói.“Anh Mặc, có người mặt dày như anh không?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng đỏ hai gò má.“Anh thích dáng vẻ khẩu thị tâm phi này của em.” Cố mạc đá văng cửa, vào phòng liền đặt cô lên cánh cửa, nhiệt tình hôn.Một chiếc quần đen Armani bị người ta coi như giẻ lau đá sang một bên, sau đó là nút áo sơ mi rụng lả tả, váy công chúa GUCCI bị xé nát, Victoria’s Secret….“Là anh muốn… sao lại… có cả em?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng kháng nghị.“Cùng nhau mới công bằng.” Cố Nhiễm nâng người cô lên, tà tà cười nói.Tiếu Nhiễm dùng sức nắm lấy bả vai của anh, hòa vào cùng một chỗ….
Hôn lễ của Cố Tương hừng hực khí thế tiến hành, Chu Cầm lập tức làm việc, nhưng vẫn không quên để Cố mạc đưa Tiếu Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra.
Nhìn kết quả kiểm tra, bà vẫn có chút an ủi.
“Mẹ, thế nào rồi?” Cố Mạc khẩn trương hỏi.
“Có lẽ mẹ vẫn có thể chữa trị cho nó.” Chu Cầm tràn ngập tin tưởng nhìn con trai.
Cố Mạc kích động, dùng sức ôm lấy mẹ: “Mẹ, cám ơn mẹ, nếu Tiếu Nhiễm không xong, cô ấy sẽ rất buồn.”
“Mẹ mở một đợt trị liệu cho con bé. Nhớ làm cho nó uống thuốc đúng giờ.” Chu Cầm thản nhiên cười nói.
Cố Mạc hôn một cái lên mặt mẹ: “Tiếu Nhiễm có mẹ chồng thật giỏi.”
Chu Cầm đặc biệt vui vẻ, nụ cười tươi hơn vài phần.
Tiếu Nhiễm cho là mình có thể được giải thoát thì Cố Mạc lại mang một đống lớn về nhà, cô lập tức nhảy dựng lên: “Chú, em tốt lắm, không có thấy gì cả.”
“Mẹ nói còn phải củng cố lại.” Cố Mạc cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, vì… lại uống một đợt thuốc mới.”
“Anh uống đi!” Tiếu Nhiễm tùy hứng từ chối.
Cô không hiểu vì sao còn phải uống thuốc Đông y. mấy ngày hôm trước có nguyệt sự, cô không còn bị đau bụng. cô tốt lắm, tốt lắm.
“Nào.” Cố Mạc cưng chiều nịnh nọt Tiếu Nhiễm: “Em thấy qua người đàn ông bị đau bụng kinh sao?”
Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười. Cô loạng choạng đầu, nếu có chút chuyện nói: “Có, anh.”
Cố Mạc đặt cô lên đùi, dùng lực vỗ cổ cô: “Nghịch ngợm!”
“Gia bạo! Em muốn hưu phu!” Tiếu Nhiễm vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng kháng nghị.
Cố Mạc thả lại Tiếu Nhiễm lên sô pha, bá đạo ngăn lại cô, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt trước: “Vợ, em không biết chuyện mắng là yêu sao?”
“Lời lẽ sai trái!” Tiếu Nhiễm dùng sức hừ một chút.
Cố Mạc hôn cô, vừa cởi bỏ thắt lưng, làm bộ muốn kéo quần xuống.
Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt túm lấy hai tay của anh: “Anh làm gì thế? Bây giờ là ban ngày!”
“Cho em đánh lại.” Cố Mạc cười trả lời.
“Ai muốn đánh anh?” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhanh chạy đi.”
“Tưởng bị em bạo một lần, cũng khiến anh thỏa mãn/” Cố Mạc đáng tiếc, dùng sức thở dài.
Tiếu Nhiễm thấy quần của anh sắp rơi xuống, anh chóng giúp anh: “Chú, tuy đây là nhà mình nhưng vẫn có người giúp việc và bảo vệ, đi hết không tốt!”
Cố Mạc chống hai tay lên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.
“Anh làm gì thế?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.
“Trở về phòng cho em xem.” Cố Mạc phúc hắc nói.
“Anh Mặc, có người mặt dày như anh không?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng đỏ hai gò má.
“Anh thích dáng vẻ khẩu thị tâm phi này của em.” Cố mạc đá văng cửa, vào phòng liền đặt cô lên cánh cửa, nhiệt tình hôn.
Một chiếc quần đen Armani bị người ta coi như giẻ lau đá sang một bên, sau đó là nút áo sơ mi rụng lả tả, váy công chúa GUCCI bị xé nát, Victoria’s Secret….
“Là anh muốn… sao lại… có cả em?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng kháng nghị.
“Cùng nhau mới công bằng.” Cố Nhiễm nâng người cô lên, tà tà cười nói.
Tiếu Nhiễm dùng sức nắm lấy bả vai của anh, hòa vào cùng một chỗ….
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Hôn lễ của Cố Tương hừng hực khí thế tiến hành, Chu Cầm lập tức làm việc, nhưng vẫn không quên để Cố mạc đưa Tiếu Nhiễm đến bệnh viện kiểm tra.Nhìn kết quả kiểm tra, bà vẫn có chút an ủi.“Mẹ, thế nào rồi?” Cố Mạc khẩn trương hỏi.“Có lẽ mẹ vẫn có thể chữa trị cho nó.” Chu Cầm tràn ngập tin tưởng nhìn con trai.Cố Mạc kích động, dùng sức ôm lấy mẹ: “Mẹ, cám ơn mẹ, nếu Tiếu Nhiễm không xong, cô ấy sẽ rất buồn.”“Mẹ mở một đợt trị liệu cho con bé. Nhớ làm cho nó uống thuốc đúng giờ.” Chu Cầm thản nhiên cười nói.Cố Mạc hôn một cái lên mặt mẹ: “Tiếu Nhiễm có mẹ chồng thật giỏi.”Chu Cầm đặc biệt vui vẻ, nụ cười tươi hơn vài phần.Tiếu Nhiễm cho là mình có thể được giải thoát thì Cố Mạc lại mang một đống lớn về nhà, cô lập tức nhảy dựng lên: “Chú, em tốt lắm, không có thấy gì cả.”“Mẹ nói còn phải củng cố lại.” Cố Mạc cười ôm Tiếu Nhiễm vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan, vì… lại uống một đợt thuốc mới.”“Anh uống đi!” Tiếu Nhiễm tùy hứng từ chối.Cô không hiểu vì sao còn phải uống thuốc Đông y. mấy ngày hôm trước có nguyệt sự, cô không còn bị đau bụng. cô tốt lắm, tốt lắm.“Nào.” Cố Mạc cưng chiều nịnh nọt Tiếu Nhiễm: “Em thấy qua người đàn ông bị đau bụng kinh sao?”Tiếu Nhiễm bị lời nói của Cố Mạc chọc cười. Cô loạng choạng đầu, nếu có chút chuyện nói: “Có, anh.”Cố Mạc đặt cô lên đùi, dùng lực vỗ cổ cô: “Nghịch ngợm!”“Gia bạo! Em muốn hưu phu!” Tiếu Nhiễm vừa giãy dụa, vừa lớn tiếng kháng nghị.Cố Mạc thả lại Tiếu Nhiễm lên sô pha, bá đạo ngăn lại cô, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt trước: “Vợ, em không biết chuyện mắng là yêu sao?” “Lời lẽ sai trái!” Tiếu Nhiễm dùng sức hừ một chút.Cố Mạc hôn cô, vừa cởi bỏ thắt lưng, làm bộ muốn kéo quần xuống.Tiếu Nhiễm lập tức đỏ mặt túm lấy hai tay của anh: “Anh làm gì thế? Bây giờ là ban ngày!”“Cho em đánh lại.” Cố Mạc cười trả lời.“Ai muốn đánh anh?” Tiếu Nhiễm trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhanh chạy đi.”“Tưởng bị em bạo một lần, cũng khiến anh thỏa mãn/” Cố Mạc đáng tiếc, dùng sức thở dài.Tiếu Nhiễm thấy quần của anh sắp rơi xuống, anh chóng giúp anh: “Chú, tuy đây là nhà mình nhưng vẫn có người giúp việc và bảo vệ, đi hết không tốt!”Cố Mạc chống hai tay lên sô pha đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô, đi nhanh lên lầu.“Anh làm gì thế?” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nói.“Trở về phòng cho em xem.” Cố Mạc phúc hắc nói.“Anh Mặc, có người mặt dày như anh không?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng đỏ hai gò má.“Anh thích dáng vẻ khẩu thị tâm phi này của em.” Cố mạc đá văng cửa, vào phòng liền đặt cô lên cánh cửa, nhiệt tình hôn.Một chiếc quần đen Armani bị người ta coi như giẻ lau đá sang một bên, sau đó là nút áo sơ mi rụng lả tả, váy công chúa GUCCI bị xé nát, Victoria’s Secret….“Là anh muốn… sao lại… có cả em?” Tiếu Nhiễm thẹn thùng kháng nghị.“Cùng nhau mới công bằng.” Cố Nhiễm nâng người cô lên, tà tà cười nói.Tiếu Nhiễm dùng sức nắm lấy bả vai của anh, hòa vào cùng một chỗ….