Tác giả:

Editor: An Dung Ni Beta: Mạc Y Phi Đây là lần thứ ba Cố Thất Hải chuyển nhà trong năm nay. Mùa hè năm nay dường như tới sớm hơn những năm trước, dưới nắng hè chói chang, một mình Cố Thất Hải mang hai chiếc vali hành lý chuyển đến dưới tầng nhà trọ mới, bước chân có chút không vững, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Cô lau mồ hôi trên trán, lấy ra điện thoại xem, quả nhiên là bà chủ nhà gọi đến. Lần này Cố Thất Hải thuê nhà của một người phụ nữ trung niên hay sốt ruột. Cuộc gọi này chắc chắn là giục cô nhanh chóng lên phòng gặp bà. Cô cắn môi, kéo nhanh đồ đạc vào thang máy, một phút sau liền có mặt ở tầng 11. Đúng như Cố Thất Hải đóan, bà chủ nhà lòng đã nóng như lửa đốt đứng đợi cô trước thang máy. “Nhanh lên nào, tí nữa thím còn có hẹn đi chơi mạt chược nữa.” Bà chủ nhà nhanh chóng kéo Cố Thất Hải vào phòng 1102, vội vàng nói cho cô về mấy điểm cần lưu ý khi thuê nhà. Cố Thất Hải ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, dù sao người đang gấp là chủ nhà nên bà cũng chủ động nói…

Chương 26: Tiến thoái lưỡng nan

Hợp Âm Thứ BảyTác giả: Lý TràTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámEditor: An Dung Ni Beta: Mạc Y Phi Đây là lần thứ ba Cố Thất Hải chuyển nhà trong năm nay. Mùa hè năm nay dường như tới sớm hơn những năm trước, dưới nắng hè chói chang, một mình Cố Thất Hải mang hai chiếc vali hành lý chuyển đến dưới tầng nhà trọ mới, bước chân có chút không vững, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Cô lau mồ hôi trên trán, lấy ra điện thoại xem, quả nhiên là bà chủ nhà gọi đến. Lần này Cố Thất Hải thuê nhà của một người phụ nữ trung niên hay sốt ruột. Cuộc gọi này chắc chắn là giục cô nhanh chóng lên phòng gặp bà. Cô cắn môi, kéo nhanh đồ đạc vào thang máy, một phút sau liền có mặt ở tầng 11. Đúng như Cố Thất Hải đóan, bà chủ nhà lòng đã nóng như lửa đốt đứng đợi cô trước thang máy. “Nhanh lên nào, tí nữa thím còn có hẹn đi chơi mạt chược nữa.” Bà chủ nhà nhanh chóng kéo Cố Thất Hải vào phòng 1102, vội vàng nói cho cô về mấy điểm cần lưu ý khi thuê nhà. Cố Thất Hải ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, dù sao người đang gấp là chủ nhà nên bà cũng chủ động nói… Edit: Tử ĐằngBeta: An Dung NiMã Tu Hòa ở đồn cảnh sát xem video theo dõi ở ngã tư cả ngày, xem đếnnỗi mắt muốn dính vào cả màn hình, cuối cùng, vất vả lắm mới phát hiện đượchai tình nghi xuất hiện gần phạm vi hoạt động của Viên Từ Lâm, Phó CảnhDiệu lập tức mang hai người tình nghi ấy về đồn cảnh sát điều tra.Nghi can thứ nhất chính là người tài xế vừa bị Viên Văn Thao đuổi việccách đây không lâu, nguyên nhân là do tới muộn, người tài xế này ghi hậntrong lòng, muốn tranh luận về nó một phen, không ngờ lại bị bảo vệ bên cạnhViên Văn Thao cảnh cáo vài lần, dù thế nào cũng không thể đến gần Viên VănThao được, vì thế hắn ta đem mục tiểu chuyển đến con gái Viên Từ Lâm củaViên Văn Thao. Người tài xế này mới bắt đầu theo dõi Viên Từ Lâm trong vàingày, nhưng không nghĩ lại bị cảnh sát phát hiện nhanh như vậy. Nhưng trảiqua một cuộc điều tra, chứng cứ không đủ đành phải thả hắn ta ra.Nghi can còn lại chính là cháu gái của nạn nhân Đặng Hải Long trong vụán mạng của người hâm mộ, là một sinh viên đại học, vì cô ta cảm thấy cáichết của ông nội mình chắc chắn có liên quan đến Viên Từ Lâm, liền quyếtđịnh tự mình theo dõi Viên Từ Lâm, hy vọng có thể tìm được manh mối về sựthật sau cái chết của ông nội. Nhưng, cô sinh viên này hoàn toàn khác vớingười hâm mộ mà Viên Từ Lâm đã miêu tả trước đó, nên cảnh sát lại trở vềvới hai bàn tay trắng.Như vậy, những manh mối khó lắm mới phát hiện được đều bị chặt đứt, MãTu Hòa mang cả thể xác và tinh thần mệt mỏi của mình rời khỏi đồn cảnh sát,trở về nhà, nhưng chuyện mà anh không muốn nhất lại xảy ra trước mặt anh.Trên tầng chật kín người vây xem, có vài người là hàng xóm, còn lại khôngbiết từ đâu đến. Hàng xóm cũ của anh, Tiêm Tiêm dường như đã xảy ra cãi vảvới Viên Từ Lâm, lúc này mọi chuyện đã trở nên căng thẳng, mà Cố Thất Hảithì đang đứng ở một bên cùng Hà Diễn, vẻ mặt rất lo lắng, muốn ra tay ngăncản, nhưng lại không tìm thấy cơ hội nào.Mã Tu Hòa vội đi vượt qua đám người. Nhưng ngay sau đó, Tiêm Tiêmdường như phát điên lên, dùng hết sức cho Viên Từ Lâm một bạt tai, mạnhđến mức ngay cả mình cũng té sang một bên, Viên Từ Lâm bị đánh mạnh nhưvậy liền ngã xuống đấy, không cẩn thận đụng vào bồn hoa, nháy mắt chậu hoavỡ thành nhiều mảnh, bùn đất và máu dây đầy ra sàn nhà.Cả tầng đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên im lặng.Cố Thất Hải hoảng sợ, đỡ Viên Từ Lâm dậy, Viên Từ Lâm bị một cái tátcủa Tiêm Tiêm làm cả một bên má bị sưng lên, đầu tóc bù xù, khuôn mặt đượctrang điểm kĩ càng cũng trở nên lem luốc. Cố Thất Hải nhìn thấy bàn tay đẫmmáu của Viên Từ Lâm, liền khăn giấy trong túi ra lau cho cho cô ta, nhưngtrong đám người chật chội đột nhiên có một bóng người lao ra, kéo Viên TừLâm khỏi lòng cô.Mã Tu Hòa nhanh nhẹn dùng khăn băng bó vết thương cho Viên Từ Lâm,thuận tiện bế cô ta lên, vẻ mặt nghiêm túc xoay người đi, lúc xoay người anhphức tạp nhìn Cố Thất Hải một cái, nhưng không nói gì, đi thẳng vào thangmáy.Sau khi Mã Tu Hòa mang Viên Từ Lâm bị thương đi, người vây xem ởtầng 11 cũng bắt đầu giải tán, Hà Diễn đỡ lấy Tiêm Tiêm cũng bị thương, ánhmắt vẫn nhìn theo Cố Thất Hải, cô có vẻ vẫn còn hốt hoảng, nhưng vẫn nhanhchóng lấy lại tinh thần, đỡ Tiêm Tiêm về nhà mình.Mặc dù vết thương Tiêm Tiêm không nghiêm trọng như Viên Tử Lâm,nhưng Cố Thất Hải vẫn cẩn thận xử lý vết thương cho cô. Nhìn thấy trời dầntối, Tiêm Tiêm lau khô nước măt, tạm biệt Cố Thất Hải và Hà Diễn: “Em vềnhà chăm sóc em trai trước, thật xin lỗi, để cho anh chị chê cười rồi.”“Em đừng tự trách mình quá.” Cố Thất Hải mở miệng, mới phát hiện giọngnói mình có chút khàn khàn, “Nhất định sẽ có cách cầm di vật của dì ấy vềthôi mà.”Tiêm Tiêm gật đầu, kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ không bỏ cuộc.”Tiêm Tiêm Tiêm, trong nhà lại trở nên yên tĩnh, đánh nhau với Viên TừLâm, tạo nên trận ầm ĩ này là Tiêm Tiêm, nhưng Cố Thất Hải cảm thấy lươngtâm của mình bị người nào đào đi mất rồi.Hà Diễn nói: “Thì ra vị thiên kim trên báo kia lại là hàng xóm của em.”“Cô ấy vừa chuyển tới hôm qua.”Hà Diễn không muốn nhắc tới Mã Tu Hòa, vì anh không muốn khiến CốThất Hải càng trở nên đau lòng. Trong lúc hỗn loạn ấy, anh đứng ngay cạnhCố Thất Hải, nên đại khái anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô. Tuy Mã TuHòa đưa Viên Từ Lâm đi là không sai, nhưng chuyện tình cảm lại không thểnói rõ ra như vậy được, biết rõ đấy là chuyện đúng, mọi người lại cố tìnhkhông tin, hiểu rõ người này sai nhưng mọi người lại một lòng một dạ đi theo.Rõ ràng người Cố Thất Hải gặp trước là anh, nhưng trái tim cô lại hướngvề Mã Tu Hòa.Có lẽ nếu chấp nhận buông tay thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc mọi ngườilại đều ích kỉ như nhau.“Thất Hải, nếu không, em chuyển đi nơi khác đi.”Cố Thất Hải quay đầu, kinh ngạc nhìn Hà Diễn.Hà Diễn nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc.”“Em không khóc.” Cố Thất Hải biện minh, nói đến chữ cuối cùng, giọng côcó chút nghẹn ngào.“Anh biết buông tha người trong lòng là chuyện vô cùng khó, vì ngay cảanh cũng không thể làm được. Nhưng người trong lòng em không ở đây, vậythì anh sẽ cùng em, chậm rãi quên đi anh ta, chậm rãi vui vẻ, dù là bao nhiêunăm đi chăng nữa, cả đời này anh đều thuộc về em.”Lời tỏ tình đột ngột này khiến Cố Thất Hải đỏ mặt, cô nhìn ra được HàDiễn có tình cảm với mình, nhưng không nghĩ tới anh lại thâm tình như vậy.Tim Cố Thất Hải đập liên hồi, cô nhìn vào mắt Hà Diễn, anh không giống MãTu Hòa, cho dù vào lúc nào đi nữa, anh vẫn không bước đến gần, sự thâm tìnhcủa anh cũng từng chút thấm vào trong không khí.Hà Diễn đến gần Cố Thất Hải, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô, để côyên tâm dựa vào lòng ngực của mình.“Thực ra, anh cũng không định tỏ tình với em sớm thế này, nhưng nhân dịpem còn quay đầu lại nhìn anh, anh quyết định sẽ không đợi thêm nữa.” Anh nởnụ cười dịu dàng, “Thất Hải, anh thích em, anh cũng có thể làm chỗ dựa choem.”——Gần mười hai giờ khuya, Cố Thất Hải nghe được tiếng động ở ngoài hànhlang, nghe tiếng bước chân, cô cũng biết là Mã Tu Hòa đã trở về.Tuy Mã Tu Hòa không nhìn thấy được cô, nhưng cô vẫn buông cọ vẽxuống, nín thở.Nghe được tiếng anh đóng cửa lại.Cho đến khi không còn thấy bất kỳ tiếng động gì của anh, cô thở một hơi,nhưng một giây sau, di động cô vang lên.Người gọi chính là Mã Tu Hòa.Cố Thất Hải lo lắng cầm điện thoại lên, chần chừ một lát mới nghe máy,giọng của Mã Tu Hòa có chút mệt mỏi, “Vẫn chưa ngủ sao?”“Sao anh biết?”“Con cú mèo này, ngày nào cũng kiên trì vẽ từ tối đến rạng sáng, mưa giócũng không chịu thay đổi.” Mã Tu Hòa tựa hồ như đang rót nước, chậm rãiuống vài hớp, di động vẫn luôn đặt bên tai, Cố Thất Hải thậm chí có thể nghethấy tiếng anh uống nước.Cố Thất Hải nhớ lại kết cấu nhà của Mã Tu Hòa, dò lần một hồi cũng chỉcách anh một bức tường, Cô dựa vào tường, nói: “Viên tiểu thư thế nào rồi?”“Anh đã mang cô ta đến bệnh viện, vết thương không có gì đáng ngại, chỉcó khuôn mặt sưng lên, vài ngày sau sẽ khỏi, anh đã chở cô ta về lại biệt thựnghỉ ngơi rồi.”“Cô ấy sẽ truy cứu Tiêm Tiêm sao?”“Anh nghĩ sẽ không đâu.” Mã Tu Hòa muốn nhắc đến lúc ở bệnh viện, anhphải mất bao nhiêu công sức, mới thuyết phục được Viên Từ Lâm bỏ quachuyện của Tiêm Tiêm.“Tiêm Tiêm cũng không cố ý, mặc dù chuyện này là do cô bé sai.”“Sự cố phát sinh lần này tương đối nghiêm trọng, em nói với Tiêm Tiêm, divật của mẹ cô ấy, anh sẽ cố gắng nghĩ cách lấy về.”“Lại làm phiền anh rồi.”“Tại sao em muốn giải thích?”Cố Thất Hải trầm mặc.Mã Tu Hòa nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Cóchuyện, anh muốn nói với em một chút.”“Chuyện gì?”“Tuy em với Viên Từ Lâm mới quen biết nhau vài ngày, nhưng trải qua haingày ở chúng, anh nghĩ em không hợp với tính cách Viên Từ Lâm, cô ta làngười rất dễ phát sinh va chạm, nếu có thể, anh hy vọng em có thể cố gắngđừng tiếp xúc với cô ta.”Cố Thất Hải giật mình, “Nhưng, bây giờ cô ấy tới đây, rất khó có thể tránhmặt nhau…” Nói tới đây, Cố Thất Hải bừng tỉnh, nơi lồng ngực, một trận đâuâm ỉ nổi lên.Anh cũng muốn cô đi sao?Thực ra, Mã Tu Hòa cũng không muốn như vậy, so với việc Cố Thất Hảirời đi, anh đang suy nghĩ làm thể nào để có thể khiến Viên Từ Lâm rời khỏiđây. Hôm nay, Viên Từ Lâm cùng Tiêm Tiêm phát sinh tranh chấp lớn nhưvậy, mà người vây xem ngoại trừ người trong tiểu khu còn có người bên ngoài,thậm chí còn có người chưa từng thấy bao giờ, dựa theo những vụ án từ trướcđến nay của người hâm mộ, dường như hắn ta luôn quan sát Viên Từ Lâm ởmọi nơi. Mã Tu Hòa không thể bảo đảm, việc Việc Từ Lâm hôm nay có truyềnđi hay không, hay người hâm mộ có vây vào xem không, nên sau khi mangViên Từ Lâm đến bệnh viện, anh lập tức cho Phó Cảnh Diệu sai người bảo vệTiêm Tiêm, hy vọng có thể phòng ngừa vụ án nảy sinh trên người cô bé.Vừa nghĩ tới nhất thời anh do dự sẽ sơ ý để những người vô tội khác lâmvào nguy hiểm, lồng ngực anh có chút tự trách.Nhưng Mã Tu Hòa không nói, Cố Thất Hải cũng có thể cảm nhận được tâmtrạng của anh. Cô bụm mặt, cố gắng che dấu tâm tình của mình.Một lát sau, Mã Tu Hòa nghe thấy cô trả lời.“Em sẽ suy nghĩ.”Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang tự nhủ với mình.

Edit: Tử Đằng

Beta: An Dung Ni

Mã Tu Hòa ở đồn cảnh sát xem video theo dõi ở ngã tư cả ngày, xem đến

nỗi mắt muốn dính vào cả màn hình, cuối cùng, vất vả lắm mới
phát hiện được

hai tình nghi
xuất hiện gần phạm vi hoạt động của Viên Từ Lâm,
Phó Cảnh

Diệu lập tức mang hai người tình nghi ấy về đồn cảnh sát điều
tra.

Nghi can thứ nhất chính
là người tài xế vừa bị Viên
Văn Thao đuổi
việc

cách đây không
lâu, nguyên nhân
là do tới muộn, người
tài xế này
ghi hận

trong lòng, muốn tranh luận về nó một phen, không ngờ lại bị
bảo vệ bên cạnh

Viên Văn Thao cảnh cáo vài lần, dù thế nào cũng không thể đến
gần Viên Văn

Thao được, vì thế hắn ta đem mục tiểu chuyển đến con gái
Viên Từ Lâm của

Viên Văn Thao. Người tài xế này mới bắt đầu theo dõi Viên Từ
Lâm trong vài

ngày, nhưng không nghĩ lại bị cảnh sát phát hiện nhanh như
vậy. Nhưng trải

qua một cuộc điều tra, chứng cứ không đủ đành phải thả hắn
ta ra.

Nghi can còn lại chính là cháu gái của nạn nhân Đặng Hải Long trong vụ

án mạng của người hâm mộ, là một sinh viên đại học, vì cô ta cảm thấy cái

chết của ông nội mình
chắc chắn có
liên quan đến
Viên Từ Lâm,
liền quyết

định tự mình theo dõi Viên Từ Lâm, hy vọng có thể tìm được
manh mối về sự

thật sau cái chết của
ông nội. Nhưng,
cô sinh viên
này hoàn toàn
khác với

người hâm mộ mà Viên Từ Lâm
đã miêu tả trước đó, nên cảnh sát
lại trở về

với hai bàn tay trắng.

Như vậy, những manh mối khó lắm mới phát hiện được đều bị
chặt đứt, Mã

Tu Hòa mang cả thể xác và tinh thần mệt mỏi của mình rời khỏi
đồn cảnh sát,

trở về nhà, nhưng chuyện mà anh không muốn nhất lại xảy ra trước
mặt anh.

Trên tầng chật kín người vây xem, có vài người là hàng xóm,
còn lại không

biết từ đâu đến. Hàng xóm cũ của anh, Tiêm Tiêm dường như
đã xảy ra cãi vả

với Viên Từ Lâm, lúc này mọi chuyện đã trở nên căng thẳng,
mà Cố Thất Hải

thì đang đứng ở một bên cùng Hà Diễn, vẻ mặt rất lo lắng,
muốn ra tay ngăn

cản, nhưng lại không tìm thấy cơ hội nào.

Mã Tu Hòa vội đi vượt qua
đám người. Nhưng
ngay sau đó,
Tiêm Tiêm

dường như phát
điên lên, dùng hết sức
cho Viên Từ
Lâm một bạt
tai, mạnh

đến mức ngay cả mình cũng té sang một bên, Viên Từ Lâm bị
đánh mạnh như

vậy liền ngã xuống đấy, không cẩn thận đụng vào bồn hoa,
nháy mắt chậu hoa

vỡ thành nhiều mảnh, bùn đất và máu dây đầy ra sàn nhà.

Cả tầng đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên im lặng.

Cố Thất Hải hoảng sợ,
đỡ Viên Từ Lâm dậy, Viên Từ Lâm bị một cái tát

của Tiêm Tiêm làm cả một bên má bị sưng lên, đầu tóc bù xù,
khuôn mặt được

trang điểm kĩ càng cũng trở nên lem luốc. Cố Thất Hải nhìn
thấy bàn tay đẫm

máu của Viên Từ Lâm,
liền khăn giấy
trong túi ra
lau cho cho
cô ta, nhưng

trong đám người chật
chội đột nhiên có một bóng người lao ra,
kéo Viên Từ

Lâm khỏi lòng cô.

Mã Tu Hòa nhanh nhẹn dùng khăn băng bó vết thương cho Viên
Từ Lâm,

thuận tiện bế cô ta lên, vẻ mặt nghiêm túc xoay người đi,
lúc xoay người anh

phức tạp nhìn Cố Thất Hải một cái, nhưng không nói gì, đi thẳng vào thang

máy.

Sau khi Mã
Tu Hòa mang
Viên Từ Lâm bị thương
đi, người vây
xem ở

tầng 11 cũng bắt đầu giải tán, Hà Diễn đỡ lấy Tiêm Tiêm
cũng bị thương, ánh

mắt vẫn nhìn theo Cố Thất Hải, cô có vẻ vẫn còn hốt hoảng,
nhưng vẫn nhanh

chóng lấy lại tinh thần, đỡ Tiêm Tiêm về nhà mình.

Mặc dù vết
thương Tiêm Tiêm
không nghiêm trọng
như Viên Tử
Lâm,

nhưng Cố Thất Hải vẫn cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
Nhìn thấy trời dần

tối, Tiêm Tiêm lau khô nước măt, tạm biệt Cố Thất Hải và Hà
Diễn: “Em về

nhà chăm sóc em trai trước, thật xin lỗi, để cho anh chị
chê cười rồi.”

“Em đừng tự trách mình quá.” Cố Thất Hải mở miệng, mới phát
hiện giọng

nói mình có
chút khàn khàn,
“Nhất định sẽ
có cách cầm
di vật của
dì ấy về

thôi mà.”

Tiêm Tiêm gật đầu, kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ không bỏ
cuộc.”

Tiêm Tiêm Tiêm,
trong nhà lại trở nên
yên tĩnh, đánh
nhau với Viên Từ

Lâm, tạo nên trận ầm ĩ này là Tiêm Tiêm, nhưng Cố Thất Hải
cảm thấy lương

tâm của mình bị người nào đào đi mất rồi.

Hà Diễn nói: “Thì ra vị thiên kim trên báo kia lại là hàng
xóm của em.”

“Cô ấy vừa chuyển tới hôm qua.”

Hà Diễn không muốn nhắc tới Mã Tu Hòa, vì anh không muốn
khiến Cố

Thất Hải càng trở nên
đau lòng. Trong lúc hỗn loạn ấy,
anh đứng ngay cạnh

Cố Thất Hải, nên đại
khái anh có thể hiểu được suy nghĩ của
cô. Tuy Mã Tu

Hòa đưa Viên Từ
Lâm đi là không sai, nhưng chuyện tình cảm
lại không thể

nói rõ ra
như vậy được,
biết rõ đấy
là chuyện đúng,
mọi người lại cố tình

không tin, hiểu rõ người này sai nhưng mọi người lại một
lòng một dạ đi theo.

Rõ ràng người Cố Thất Hải gặp trước là anh, nhưng trái tim
cô lại hướng

về Mã Tu Hòa.

Có lẽ nếu chấp nhận buông tay thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc mọi người

lại đều ích kỉ như nhau.

“Thất Hải, nếu không, em chuyển đi nơi khác đi.”

Cố Thất Hải quay đầu, kinh ngạc nhìn Hà Diễn.

Hà Diễn nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc.”

“Em không khóc.” Cố Thất Hải biện minh, nói đến chữ cuối
cùng, giọng cô

có chút nghẹn ngào.

“Anh biết buông tha người trong lòng là chuyện vô cùng khó,
vì ngay cả

anh cũng không thể làm
được. Nhưng người trong lòng em không
ở đây, vậy

thì anh sẽ cùng em, chậm rãi quên đi anh ta, chậm rãi vui vẻ,
dù là bao nhiêu

năm đi chăng nữa, cả đời này anh đều thuộc về em.”

Lời tỏ tình đột ngột
này khiến Cố Thất Hải đỏ mặt,
cô nhìn ra được Hà

Diễn có tình cảm với mình, nhưng không nghĩ tới anh lại
thâm tình như vậy.

Tim Cố Thất Hải đập liên hồi, cô nhìn vào mắt Hà Diễn, anh
không giống Mã

Tu Hòa, cho dù vào lúc nào đi nữa, anh vẫn không bước đến gần,
sự thâm tình

của anh cũng từng chút thấm vào trong không khí.

Hà Diễn đến gần Cố Thất Hải, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờ
vai cô, để cô

yên tâm dựa vào lòng ngực của mình.

“Thực ra, anh cũng không định tỏ tình với em sớm thế này,
nhưng nhân dịp

em còn quay đầu lại nhìn anh, anh quyết định sẽ không đợi
thêm nữa.” Anh nở

nụ cười dịu dàng,
“Thất Hải, anh thích em, anh cũng có thể làm chỗ dựa cho

em.”

——

Gần mười hai giờ khuya, Cố Thất Hải nghe được tiếng động ở
ngoài hành

lang, nghe tiếng bước chân, cô cũng biết là Mã Tu Hòa đã trở
về.

Tuy Mã Tu
Hòa không nhìn
thấy được cô,
nhưng cô vẫn
buông cọ vẽ

xuống, nín thở.

Nghe được tiếng anh đóng cửa lại.

Cho đến khi không còn thấy bất kỳ tiếng động gì của anh, cô
thở một hơi,

nhưng một giây sau, di động cô vang lên.

Người gọi chính là Mã Tu Hòa.

Cố Thất Hải lo lắng cầm
điện thoại lên, chần chừ một lát mới nghe máy,

giọng của Mã Tu Hòa có chút mệt mỏi, “Vẫn chưa ngủ sao?”

“Sao anh biết?”

“Con cú mèo này, ngày nào cũng kiên trì vẽ từ tối đến rạng
sáng, mưa gió

cũng không chịu
thay đổi.” Mã
Tu Hòa tựa hồ như
đang rót nước,
chậm rãi

uống vài hớp, di động vẫn luôn đặt bên tai, Cố Thất Hải thậm
chí có thể nghe

thấy tiếng anh uống nước.

Cố Thất Hải nhớ lại kết cấu nhà của Mã Tu Hòa, dò lần một hồi
cũng chỉ

cách anh một bức tường, Cô dựa vào tường, nói: “Viên tiểu
thư thế nào rồi?”

“Anh đã mang cô ta đến bệnh viện, vết thương không có gì
đáng ngại, chỉ

có khuôn mặt sưng lên, vài ngày sau sẽ khỏi, anh đã chở cô ta về lại biệt thự

nghỉ ngơi rồi.”

“Cô ấy sẽ truy cứu Tiêm Tiêm sao?”

“Anh nghĩ sẽ không đâu.” Mã Tu Hòa muốn nhắc đến lúc ở bệnh
viện, anh

phải mất bao
nhiêu công sức, mới thuyết
phục được Viên Từ Lâm bỏ qua

chuyện của Tiêm Tiêm.

“Tiêm Tiêm cũng không cố ý, mặc dù chuyện này là do cô bé
sai.”

“Sự cố phát sinh lần này tương đối nghiêm trọng, em nói với
Tiêm Tiêm, di

vật của mẹ cô ấy, anh sẽ cố gắng nghĩ cách lấy về.”

“Lại làm phiền anh rồi.”

“Tại sao em muốn giải thích?”

Cố Thất Hải trầm mặc.

Mã Tu Hòa nhẹ nhàng
ho một tiếng,
giọng nói vô
cùng nghiêm túc:
“Có

chuyện, anh muốn nói với em một chút.”

“Chuyện gì?”

“Tuy em với Viên Từ Lâm mới quen biết nhau vài ngày, nhưng trải
qua hai

ngày ở chúng,
anh nghĩ em
không hợp với
tính cách Viên Từ Lâm,
cô ta là

người rất dễ phát sinh va chạm, nếu có thể, anh hy vọng em
có thể cố gắng

đừng tiếp xúc với cô ta.”

Cố Thất Hải giật mình, “Nhưng, bây giờ cô ấy tới đây, rất
khó có thể tránh

mặt nhau…” Nói tới đây, Cố Thất Hải bừng tỉnh, nơi lồng ngực,
một trận đâu

âm ỉ nổi lên.

Anh cũng muốn cô đi sao?

Thực ra, Mã Tu Hòa cũng không muốn như vậy, so với việc Cố
Thất Hải

rời đi, anh đang suy nghĩ làm thể nào để có thể khiến Viên Từ Lâm rời khỏi

đây. Hôm nay,
Viên Từ Lâm
cùng Tiêm Tiêm
phát sinh tranh
chấp lớn như

vậy, mà người vây xem ngoại trừ người trong tiểu khu còn có
người bên ngoài,

thậm chí còn có người chưa từng thấy bao giờ, dựa theo những
vụ án từ trước

đến nay của người hâm mộ, dường như hắn ta luôn quan sát
Viên Từ Lâm ở

mọi nơi. Mã Tu Hòa không thể bảo đảm, việc Việc Từ Lâm hôm
nay có truyền

đi hay không,
hay người hâm mộ có
vây vào xem
không, nên sau
khi mang

Viên Từ Lâm đến bệnh viện, anh lập tức cho Phó Cảnh Diệu
sai người bảo vệ

Tiêm Tiêm, hy vọng có thể phòng ngừa vụ án nảy sinh trên
người cô bé.

Vừa nghĩ tới nhất thời anh do dự sẽ sơ ý để những người vô tội khác lâm

vào nguy hiểm, lồng ngực anh có chút tự trách.

Nhưng Mã Tu Hòa không nói, Cố Thất Hải cũng có thể cảm nhận
được tâm

trạng của anh. Cô bụm mặt, cố gắng che dấu tâm tình của
mình.

Một lát sau, Mã Tu Hòa nghe thấy cô trả lời.

“Em sẽ suy nghĩ.”

Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống như
đang tự nhủ với mình.

Hợp Âm Thứ BảyTác giả: Lý TràTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámEditor: An Dung Ni Beta: Mạc Y Phi Đây là lần thứ ba Cố Thất Hải chuyển nhà trong năm nay. Mùa hè năm nay dường như tới sớm hơn những năm trước, dưới nắng hè chói chang, một mình Cố Thất Hải mang hai chiếc vali hành lý chuyển đến dưới tầng nhà trọ mới, bước chân có chút không vững, tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Cô lau mồ hôi trên trán, lấy ra điện thoại xem, quả nhiên là bà chủ nhà gọi đến. Lần này Cố Thất Hải thuê nhà của một người phụ nữ trung niên hay sốt ruột. Cuộc gọi này chắc chắn là giục cô nhanh chóng lên phòng gặp bà. Cô cắn môi, kéo nhanh đồ đạc vào thang máy, một phút sau liền có mặt ở tầng 11. Đúng như Cố Thất Hải đóan, bà chủ nhà lòng đã nóng như lửa đốt đứng đợi cô trước thang máy. “Nhanh lên nào, tí nữa thím còn có hẹn đi chơi mạt chược nữa.” Bà chủ nhà nhanh chóng kéo Cố Thất Hải vào phòng 1102, vội vàng nói cho cô về mấy điểm cần lưu ý khi thuê nhà. Cố Thất Hải ngoan ngoãn đứng một bên lắng nghe, dù sao người đang gấp là chủ nhà nên bà cũng chủ động nói… Edit: Tử ĐằngBeta: An Dung NiMã Tu Hòa ở đồn cảnh sát xem video theo dõi ở ngã tư cả ngày, xem đếnnỗi mắt muốn dính vào cả màn hình, cuối cùng, vất vả lắm mới phát hiện đượchai tình nghi xuất hiện gần phạm vi hoạt động của Viên Từ Lâm, Phó CảnhDiệu lập tức mang hai người tình nghi ấy về đồn cảnh sát điều tra.Nghi can thứ nhất chính là người tài xế vừa bị Viên Văn Thao đuổi việccách đây không lâu, nguyên nhân là do tới muộn, người tài xế này ghi hậntrong lòng, muốn tranh luận về nó một phen, không ngờ lại bị bảo vệ bên cạnhViên Văn Thao cảnh cáo vài lần, dù thế nào cũng không thể đến gần Viên VănThao được, vì thế hắn ta đem mục tiểu chuyển đến con gái Viên Từ Lâm củaViên Văn Thao. Người tài xế này mới bắt đầu theo dõi Viên Từ Lâm trong vàingày, nhưng không nghĩ lại bị cảnh sát phát hiện nhanh như vậy. Nhưng trảiqua một cuộc điều tra, chứng cứ không đủ đành phải thả hắn ta ra.Nghi can còn lại chính là cháu gái của nạn nhân Đặng Hải Long trong vụán mạng của người hâm mộ, là một sinh viên đại học, vì cô ta cảm thấy cáichết của ông nội mình chắc chắn có liên quan đến Viên Từ Lâm, liền quyếtđịnh tự mình theo dõi Viên Từ Lâm, hy vọng có thể tìm được manh mối về sựthật sau cái chết của ông nội. Nhưng, cô sinh viên này hoàn toàn khác vớingười hâm mộ mà Viên Từ Lâm đã miêu tả trước đó, nên cảnh sát lại trở vềvới hai bàn tay trắng.Như vậy, những manh mối khó lắm mới phát hiện được đều bị chặt đứt, MãTu Hòa mang cả thể xác và tinh thần mệt mỏi của mình rời khỏi đồn cảnh sát,trở về nhà, nhưng chuyện mà anh không muốn nhất lại xảy ra trước mặt anh.Trên tầng chật kín người vây xem, có vài người là hàng xóm, còn lại khôngbiết từ đâu đến. Hàng xóm cũ của anh, Tiêm Tiêm dường như đã xảy ra cãi vảvới Viên Từ Lâm, lúc này mọi chuyện đã trở nên căng thẳng, mà Cố Thất Hảithì đang đứng ở một bên cùng Hà Diễn, vẻ mặt rất lo lắng, muốn ra tay ngăncản, nhưng lại không tìm thấy cơ hội nào.Mã Tu Hòa vội đi vượt qua đám người. Nhưng ngay sau đó, Tiêm Tiêmdường như phát điên lên, dùng hết sức cho Viên Từ Lâm một bạt tai, mạnhđến mức ngay cả mình cũng té sang một bên, Viên Từ Lâm bị đánh mạnh nhưvậy liền ngã xuống đấy, không cẩn thận đụng vào bồn hoa, nháy mắt chậu hoavỡ thành nhiều mảnh, bùn đất và máu dây đầy ra sàn nhà.Cả tầng đang cãi nhau ầm ĩ, bỗng nhiên im lặng.Cố Thất Hải hoảng sợ, đỡ Viên Từ Lâm dậy, Viên Từ Lâm bị một cái tátcủa Tiêm Tiêm làm cả một bên má bị sưng lên, đầu tóc bù xù, khuôn mặt đượctrang điểm kĩ càng cũng trở nên lem luốc. Cố Thất Hải nhìn thấy bàn tay đẫmmáu của Viên Từ Lâm, liền khăn giấy trong túi ra lau cho cho cô ta, nhưngtrong đám người chật chội đột nhiên có một bóng người lao ra, kéo Viên TừLâm khỏi lòng cô.Mã Tu Hòa nhanh nhẹn dùng khăn băng bó vết thương cho Viên Từ Lâm,thuận tiện bế cô ta lên, vẻ mặt nghiêm túc xoay người đi, lúc xoay người anhphức tạp nhìn Cố Thất Hải một cái, nhưng không nói gì, đi thẳng vào thangmáy.Sau khi Mã Tu Hòa mang Viên Từ Lâm bị thương đi, người vây xem ởtầng 11 cũng bắt đầu giải tán, Hà Diễn đỡ lấy Tiêm Tiêm cũng bị thương, ánhmắt vẫn nhìn theo Cố Thất Hải, cô có vẻ vẫn còn hốt hoảng, nhưng vẫn nhanhchóng lấy lại tinh thần, đỡ Tiêm Tiêm về nhà mình.Mặc dù vết thương Tiêm Tiêm không nghiêm trọng như Viên Tử Lâm,nhưng Cố Thất Hải vẫn cẩn thận xử lý vết thương cho cô. Nhìn thấy trời dầntối, Tiêm Tiêm lau khô nước măt, tạm biệt Cố Thất Hải và Hà Diễn: “Em vềnhà chăm sóc em trai trước, thật xin lỗi, để cho anh chị chê cười rồi.”“Em đừng tự trách mình quá.” Cố Thất Hải mở miệng, mới phát hiện giọngnói mình có chút khàn khàn, “Nhất định sẽ có cách cầm di vật của dì ấy vềthôi mà.”Tiêm Tiêm gật đầu, kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ không bỏ cuộc.”Tiêm Tiêm Tiêm, trong nhà lại trở nên yên tĩnh, đánh nhau với Viên TừLâm, tạo nên trận ầm ĩ này là Tiêm Tiêm, nhưng Cố Thất Hải cảm thấy lươngtâm của mình bị người nào đào đi mất rồi.Hà Diễn nói: “Thì ra vị thiên kim trên báo kia lại là hàng xóm của em.”“Cô ấy vừa chuyển tới hôm qua.”Hà Diễn không muốn nhắc tới Mã Tu Hòa, vì anh không muốn khiến CốThất Hải càng trở nên đau lòng. Trong lúc hỗn loạn ấy, anh đứng ngay cạnhCố Thất Hải, nên đại khái anh có thể hiểu được suy nghĩ của cô. Tuy Mã TuHòa đưa Viên Từ Lâm đi là không sai, nhưng chuyện tình cảm lại không thểnói rõ ra như vậy được, biết rõ đấy là chuyện đúng, mọi người lại cố tìnhkhông tin, hiểu rõ người này sai nhưng mọi người lại một lòng một dạ đi theo.Rõ ràng người Cố Thất Hải gặp trước là anh, nhưng trái tim cô lại hướngvề Mã Tu Hòa.Có lẽ nếu chấp nhận buông tay thì sẽ tốt hơn, nhưng đáng tiếc mọi ngườilại đều ích kỉ như nhau.“Thất Hải, nếu không, em chuyển đi nơi khác đi.”Cố Thất Hải quay đầu, kinh ngạc nhìn Hà Diễn.Hà Diễn nói: “Anh không muốn nhìn thấy em khóc.”“Em không khóc.” Cố Thất Hải biện minh, nói đến chữ cuối cùng, giọng côcó chút nghẹn ngào.“Anh biết buông tha người trong lòng là chuyện vô cùng khó, vì ngay cảanh cũng không thể làm được. Nhưng người trong lòng em không ở đây, vậythì anh sẽ cùng em, chậm rãi quên đi anh ta, chậm rãi vui vẻ, dù là bao nhiêunăm đi chăng nữa, cả đời này anh đều thuộc về em.”Lời tỏ tình đột ngột này khiến Cố Thất Hải đỏ mặt, cô nhìn ra được HàDiễn có tình cảm với mình, nhưng không nghĩ tới anh lại thâm tình như vậy.Tim Cố Thất Hải đập liên hồi, cô nhìn vào mắt Hà Diễn, anh không giống MãTu Hòa, cho dù vào lúc nào đi nữa, anh vẫn không bước đến gần, sự thâm tìnhcủa anh cũng từng chút thấm vào trong không khí.Hà Diễn đến gần Cố Thất Hải, vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô, để côyên tâm dựa vào lòng ngực của mình.“Thực ra, anh cũng không định tỏ tình với em sớm thế này, nhưng nhân dịpem còn quay đầu lại nhìn anh, anh quyết định sẽ không đợi thêm nữa.” Anh nởnụ cười dịu dàng, “Thất Hải, anh thích em, anh cũng có thể làm chỗ dựa choem.”——Gần mười hai giờ khuya, Cố Thất Hải nghe được tiếng động ở ngoài hànhlang, nghe tiếng bước chân, cô cũng biết là Mã Tu Hòa đã trở về.Tuy Mã Tu Hòa không nhìn thấy được cô, nhưng cô vẫn buông cọ vẽxuống, nín thở.Nghe được tiếng anh đóng cửa lại.Cho đến khi không còn thấy bất kỳ tiếng động gì của anh, cô thở một hơi,nhưng một giây sau, di động cô vang lên.Người gọi chính là Mã Tu Hòa.Cố Thất Hải lo lắng cầm điện thoại lên, chần chừ một lát mới nghe máy,giọng của Mã Tu Hòa có chút mệt mỏi, “Vẫn chưa ngủ sao?”“Sao anh biết?”“Con cú mèo này, ngày nào cũng kiên trì vẽ từ tối đến rạng sáng, mưa giócũng không chịu thay đổi.” Mã Tu Hòa tựa hồ như đang rót nước, chậm rãiuống vài hớp, di động vẫn luôn đặt bên tai, Cố Thất Hải thậm chí có thể nghethấy tiếng anh uống nước.Cố Thất Hải nhớ lại kết cấu nhà của Mã Tu Hòa, dò lần một hồi cũng chỉcách anh một bức tường, Cô dựa vào tường, nói: “Viên tiểu thư thế nào rồi?”“Anh đã mang cô ta đến bệnh viện, vết thương không có gì đáng ngại, chỉcó khuôn mặt sưng lên, vài ngày sau sẽ khỏi, anh đã chở cô ta về lại biệt thựnghỉ ngơi rồi.”“Cô ấy sẽ truy cứu Tiêm Tiêm sao?”“Anh nghĩ sẽ không đâu.” Mã Tu Hòa muốn nhắc đến lúc ở bệnh viện, anhphải mất bao nhiêu công sức, mới thuyết phục được Viên Từ Lâm bỏ quachuyện của Tiêm Tiêm.“Tiêm Tiêm cũng không cố ý, mặc dù chuyện này là do cô bé sai.”“Sự cố phát sinh lần này tương đối nghiêm trọng, em nói với Tiêm Tiêm, divật của mẹ cô ấy, anh sẽ cố gắng nghĩ cách lấy về.”“Lại làm phiền anh rồi.”“Tại sao em muốn giải thích?”Cố Thất Hải trầm mặc.Mã Tu Hòa nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Cóchuyện, anh muốn nói với em một chút.”“Chuyện gì?”“Tuy em với Viên Từ Lâm mới quen biết nhau vài ngày, nhưng trải qua haingày ở chúng, anh nghĩ em không hợp với tính cách Viên Từ Lâm, cô ta làngười rất dễ phát sinh va chạm, nếu có thể, anh hy vọng em có thể cố gắngđừng tiếp xúc với cô ta.”Cố Thất Hải giật mình, “Nhưng, bây giờ cô ấy tới đây, rất khó có thể tránhmặt nhau…” Nói tới đây, Cố Thất Hải bừng tỉnh, nơi lồng ngực, một trận đâuâm ỉ nổi lên.Anh cũng muốn cô đi sao?Thực ra, Mã Tu Hòa cũng không muốn như vậy, so với việc Cố Thất Hảirời đi, anh đang suy nghĩ làm thể nào để có thể khiến Viên Từ Lâm rời khỏiđây. Hôm nay, Viên Từ Lâm cùng Tiêm Tiêm phát sinh tranh chấp lớn nhưvậy, mà người vây xem ngoại trừ người trong tiểu khu còn có người bên ngoài,thậm chí còn có người chưa từng thấy bao giờ, dựa theo những vụ án từ trướcđến nay của người hâm mộ, dường như hắn ta luôn quan sát Viên Từ Lâm ởmọi nơi. Mã Tu Hòa không thể bảo đảm, việc Việc Từ Lâm hôm nay có truyềnđi hay không, hay người hâm mộ có vây vào xem không, nên sau khi mangViên Từ Lâm đến bệnh viện, anh lập tức cho Phó Cảnh Diệu sai người bảo vệTiêm Tiêm, hy vọng có thể phòng ngừa vụ án nảy sinh trên người cô bé.Vừa nghĩ tới nhất thời anh do dự sẽ sơ ý để những người vô tội khác lâmvào nguy hiểm, lồng ngực anh có chút tự trách.Nhưng Mã Tu Hòa không nói, Cố Thất Hải cũng có thể cảm nhận được tâmtrạng của anh. Cô bụm mặt, cố gắng che dấu tâm tình của mình.Một lát sau, Mã Tu Hòa nghe thấy cô trả lời.“Em sẽ suy nghĩ.”Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang tự nhủ với mình.

Chương 26: Tiến thoái lưỡng nan