Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 1290: Khiêu khích
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiRốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi vào đại học.Tiếu Nhiễm đi ra khỏi trường thi, trong lòng ngũ vị tạp trần.Vất vả kết thúc công việc học tập ở cao trung, cô liền rất nhanh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.Đại học F, chờ ta!Ninh Hạo dựa tường an tĩnh chờ đợi, anh không thèm để ý đến những ánh mắt không ngừng liếc nhìn mình.Tuy biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn không có cách nào chứa đựng thêm một bóng hình nào khác nữa.Nhìn thấy Tiếu Nhiễm từ nhà B đi ra, anh lập tức tới đón: "Tiếu Nhiễm, thi như thế nào?""Cũng không tệ lắm!" Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói."Lớp trưởng thì sao?""Cũng OK." Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười."Không tốt cũng chẳng sao cả. Cậu không phải là muốn đi Havard sao." Tiếu Nhiễm vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, cười cổ vũ.Nghe thấy lời Tiếu Nhiễm nói, trong mắt Ninh Hạo thoáng qua một chút ưu thương.Havard, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng anh lại chẳng có cách nào cao hứng nổi.Bởi vì nơi đó không có Tiếu Nhiễm."Cũng không biết Giai Tuệ thế nào." Khóe môi Tiếu Nhiễm khẽ mấp máy.Bọn họ và Giai Tuệ không thi cùng một trường, cũng đã ba ngày nay chưa gặp nhau rồi."Gọi điện thoại hỏi một chút." Ninh Hạo cười nhắc nhở."Tớ nhất định là thi đến mụ mị đầu óc rồi." Tiếu Nhiễm dùng sức gõ gõ đầu."Lại gõ nữa thì khờ thật đấy." Ninh Hạo đau lòng cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, ánh mắt triền miên.Tiếu Nhiễm xấu hổ rút tay về, không tự nhiên lấy di động ra: "Tớ gọi điện hỏi Giai Tuệ một chút."Vừa khỏi động lại điện thoại, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giai Tuệ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.Tiếu Nhiễm cười bắt máy: "Cố Mạc?""Nha đầu, thi xong rồi hả?" Giọng nói Cố Mạc từ đầu giây bên kia truyền đến."Uh`m." Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu, " Anh sao lại đúng giờ như vậy chứ? Em vừa mới khởi động máy, anh liền gọi điện thoại tới.""Anh có thiên lý nhãn a." Cố Mạc nửa đùa nửa thật nói."Em còn có Thuận Phong Nhĩ a?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi."Mau ra ngoài đi! Anh đưa em đi ăn mừng!" Cố Mạc cười ra lệnh."Anh ở bên ngoài?" Tiếu Nhiễm hưng phấn nhìn xung quanh trường học, quả nhiên ở trong một đám cỏ dại nhìn thấy được một gốc cây Quân Tử Lan. Cô lập tức vẫy tay với Cố Mạc.Ninh Hạo theo ánh mắt của Tiếu Nhiễm nhìn lại, liền nhìn thấy Cố Mạc đang đứng dựa vào Maybach, bình tĩnh ung dung mỉm cười với anh.Đây là hướng anh thị uy sao?Ninh Hạo nắm chặt quả đấm, kiêu ngạo mà trừng mắt đáp trả Cố Mạc."Lớp trưởng, Cố Mạc tới đón tớ. Tớ đi trước nhé." Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nói lời tạm biệt với Ninh Hạo."Buổi tối tụ họp bạn lớp..." Ninh Hạo nhắc nhở Tiếu Nhiễm.Tiếu Nhiễm lập tức vỗ vỗ cái gáy, ảo não nói: "Xen trí nhớ của tớ này!""Không sao." Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.Anh thật muốn giữ cô lại, bởi vì qua ngày hôm nay thôi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.Để cho anh nhìn cô thêm một lần cũng được.Cố Mạc chỉ cần nhường anh một đêm thôi.Tiếu Nhiễm về sau mỗi ngày đều là của Cố Mạc."Như thế nào còn không ra?" Cố Mạc đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo đứng ở trong vườn trường.Ninh Hạo đây là muốn cướp vợ của anh sao?"Cố Mạc, tối nay chúng em có buổi tụ họp bạn học. Anh... Về nhà trước đi." Tiếu Nhiễm khó xử nhìn về phía Cố Mạc."Họp mặt bạn học?" Cố Mạc khẽ nhếch khóe môi, "Có thể mang người nhà theo không?""Có lẽ không tốt lắm." Tiếu Nhiễm khó xử nói."Nguyên lai anh thực không có bản lĩnh như vậy." Cố Mạc có chút oán giận nói."Không phải. Em chưa tốt nghiệp đã kết hôn là chuyện trong tộc, không thể lại để cho bọn họ bị k*ch th*ch được.”Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói."Thì ra là em sợ anh quá ưu tú." Cố Mạc ngạo kiều nở nụ cười."Chính là vậy đi.” Tiếu Nhiễm lập tức lấy lòng Cố Mạc nói.
Editor: Chi Misaki
Rốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi vào đại học.
Tiếu Nhiễm đi ra khỏi trường thi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Vất vả kết thúc công việc học tập ở cao trung, cô liền rất nhanh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Đại học F, chờ ta!
Ninh Hạo dựa tường an tĩnh chờ đợi, anh không thèm để ý đến những ánh mắt không ngừng liếc nhìn mình.
Tuy biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn không có cách nào chứa đựng thêm một bóng hình nào khác nữa.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm từ nhà B đi ra, anh lập tức tới đón: "Tiếu Nhiễm, thi như thế nào?"
"Cũng không tệ lắm!" Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói."Lớp trưởng thì sao?"
"Cũng OK." Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười.
"Không tốt cũng chẳng sao cả. Cậu không phải là muốn đi Havard sao." Tiếu Nhiễm vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, cười cổ vũ.
Nghe thấy lời Tiếu Nhiễm nói, trong mắt Ninh Hạo thoáng qua một chút ưu thương.
Havard, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng anh lại chẳng có cách nào cao hứng nổi.
Bởi vì nơi đó không có Tiếu Nhiễm.
"Cũng không biết Giai Tuệ thế nào." Khóe môi Tiếu Nhiễm khẽ mấp máy.
Bọn họ và Giai Tuệ không thi cùng một trường, cũng đã ba ngày nay chưa gặp nhau rồi.
"Gọi điện thoại hỏi một chút." Ninh Hạo cười nhắc nhở.
"Tớ nhất định là thi đến mụ mị đầu óc rồi." Tiếu Nhiễm dùng sức gõ gõ đầu.
"Lại gõ nữa thì khờ thật đấy." Ninh Hạo đau lòng cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, ánh mắt triền miên.
Tiếu Nhiễm xấu hổ rút tay về, không tự nhiên lấy di động ra: "Tớ gọi điện hỏi Giai Tuệ một chút."
Vừa khỏi động lại điện thoại, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giai Tuệ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Tiếu Nhiễm cười bắt máy: "Cố Mạc?"
"Nha đầu, thi xong rồi hả?" Giọng nói Cố Mạc từ đầu giây bên kia truyền đến.
"Uh`m." Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu, " Anh sao lại đúng giờ như vậy chứ? Em vừa mới khởi động máy, anh liền gọi điện thoại tới."
"Anh có thiên lý nhãn a." Cố Mạc nửa đùa nửa thật nói.
"Em còn có Thuận Phong Nhĩ a?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi.
"Mau ra ngoài đi! Anh đưa em đi ăn mừng!" Cố Mạc cười ra lệnh.
"Anh ở bên ngoài?" Tiếu Nhiễm hưng phấn nhìn xung quanh trường học, quả nhiên ở trong một đám cỏ dại nhìn thấy được một gốc cây Quân Tử Lan. Cô lập tức vẫy tay với Cố Mạc.
Ninh Hạo theo ánh mắt của Tiếu Nhiễm nhìn lại, liền nhìn thấy Cố Mạc đang đứng dựa vào Maybach, bình tĩnh ung dung mỉm cười với anh.
Đây là hướng anh thị uy sao?
Ninh Hạo nắm chặt quả đấm, kiêu ngạo mà trừng mắt đáp trả Cố Mạc.
"Lớp trưởng, Cố Mạc tới đón tớ. Tớ đi trước nhé." Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nói lời tạm biệt với Ninh Hạo.
"Buổi tối tụ họp bạn lớp..." Ninh Hạo nhắc nhở Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm lập tức vỗ vỗ cái gáy, ảo não nói: "Xen trí nhớ của tớ này!"
"Không sao." Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.
Anh thật muốn giữ cô lại, bởi vì qua ngày hôm nay thôi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.
Để cho anh nhìn cô thêm một lần cũng được.
Cố Mạc chỉ cần nhường anh một đêm thôi.
Tiếu Nhiễm về sau mỗi ngày đều là của Cố Mạc.
"Như thế nào còn không ra?" Cố Mạc đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo đứng ở trong vườn trường.
Ninh Hạo đây là muốn cướp vợ của anh sao?
"Cố Mạc, tối nay chúng em có buổi tụ họp bạn học. Anh... Về nhà trước đi." Tiếu Nhiễm khó xử nhìn về phía Cố Mạc.
"Họp mặt bạn học?" Cố Mạc khẽ nhếch khóe môi, "Có thể mang người nhà theo không?"
"Có lẽ không tốt lắm." Tiếu Nhiễm khó xử nói.
"Nguyên lai anh thực không có bản lĩnh như vậy." Cố Mạc có chút oán giận nói.
"Không phải. Em chưa tốt nghiệp đã kết hôn là chuyện trong tộc, không thể lại để cho bọn họ bị k*ch th*ch được.”Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
"Thì ra là em sợ anh quá ưu tú." Cố Mạc ngạo kiều nở nụ cười.
"Chính là vậy đi.” Tiếu Nhiễm lập tức lấy lòng Cố Mạc nói.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiRốt cuộc cũng kết thúc kỳ thi vào đại học.Tiếu Nhiễm đi ra khỏi trường thi, trong lòng ngũ vị tạp trần.Vất vả kết thúc công việc học tập ở cao trung, cô liền rất nhanh phải bắt đầu một cuộc sống mới rồi.Đại học F, chờ ta!Ninh Hạo dựa tường an tĩnh chờ đợi, anh không thèm để ý đến những ánh mắt không ngừng liếc nhìn mình.Tuy biết rõ là không có khả năng, nhưng trong lòng anh vẫn không có cách nào chứa đựng thêm một bóng hình nào khác nữa.Nhìn thấy Tiếu Nhiễm từ nhà B đi ra, anh lập tức tới đón: "Tiếu Nhiễm, thi như thế nào?""Cũng không tệ lắm!" Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói."Lớp trưởng thì sao?""Cũng OK." Ninh Hạo nhàn nhạt nở nụ cười."Không tốt cũng chẳng sao cả. Cậu không phải là muốn đi Havard sao." Tiếu Nhiễm vỗ vỗ bả vai Ninh Hạo, cười cổ vũ.Nghe thấy lời Tiếu Nhiễm nói, trong mắt Ninh Hạo thoáng qua một chút ưu thương.Havard, là nơi mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, nhưng anh lại chẳng có cách nào cao hứng nổi.Bởi vì nơi đó không có Tiếu Nhiễm."Cũng không biết Giai Tuệ thế nào." Khóe môi Tiếu Nhiễm khẽ mấp máy.Bọn họ và Giai Tuệ không thi cùng một trường, cũng đã ba ngày nay chưa gặp nhau rồi."Gọi điện thoại hỏi một chút." Ninh Hạo cười nhắc nhở."Tớ nhất định là thi đến mụ mị đầu óc rồi." Tiếu Nhiễm dùng sức gõ gõ đầu."Lại gõ nữa thì khờ thật đấy." Ninh Hạo đau lòng cầm lấy tay Tiếu Nhiễm, ánh mắt triền miên.Tiếu Nhiễm xấu hổ rút tay về, không tự nhiên lấy di động ra: "Tớ gọi điện hỏi Giai Tuệ một chút."Vừa khỏi động lại điện thoại, còn chưa kịp gọi điện thoại cho Giai Tuệ, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.Tiếu Nhiễm cười bắt máy: "Cố Mạc?""Nha đầu, thi xong rồi hả?" Giọng nói Cố Mạc từ đầu giây bên kia truyền đến."Uh`m." Tiếu Nhiễm cười gật gật đầu, " Anh sao lại đúng giờ như vậy chứ? Em vừa mới khởi động máy, anh liền gọi điện thoại tới.""Anh có thiên lý nhãn a." Cố Mạc nửa đùa nửa thật nói."Em còn có Thuận Phong Nhĩ a?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm thè lưỡi."Mau ra ngoài đi! Anh đưa em đi ăn mừng!" Cố Mạc cười ra lệnh."Anh ở bên ngoài?" Tiếu Nhiễm hưng phấn nhìn xung quanh trường học, quả nhiên ở trong một đám cỏ dại nhìn thấy được một gốc cây Quân Tử Lan. Cô lập tức vẫy tay với Cố Mạc.Ninh Hạo theo ánh mắt của Tiếu Nhiễm nhìn lại, liền nhìn thấy Cố Mạc đang đứng dựa vào Maybach, bình tĩnh ung dung mỉm cười với anh.Đây là hướng anh thị uy sao?Ninh Hạo nắm chặt quả đấm, kiêu ngạo mà trừng mắt đáp trả Cố Mạc."Lớp trưởng, Cố Mạc tới đón tớ. Tớ đi trước nhé." Tiếu Nhiễm quay đầu lại, nói lời tạm biệt với Ninh Hạo."Buổi tối tụ họp bạn lớp..." Ninh Hạo nhắc nhở Tiếu Nhiễm.Tiếu Nhiễm lập tức vỗ vỗ cái gáy, ảo não nói: "Xen trí nhớ của tớ này!""Không sao." Ninh Hạo nhàn nhạt cười nói.Anh thật muốn giữ cô lại, bởi vì qua ngày hôm nay thôi, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp nhau nữa.Để cho anh nhìn cô thêm một lần cũng được.Cố Mạc chỉ cần nhường anh một đêm thôi.Tiếu Nhiễm về sau mỗi ngày đều là của Cố Mạc."Như thế nào còn không ra?" Cố Mạc đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn về phía Tiếu Nhiễm cùng Ninh Hạo đứng ở trong vườn trường.Ninh Hạo đây là muốn cướp vợ của anh sao?"Cố Mạc, tối nay chúng em có buổi tụ họp bạn học. Anh... Về nhà trước đi." Tiếu Nhiễm khó xử nhìn về phía Cố Mạc."Họp mặt bạn học?" Cố Mạc khẽ nhếch khóe môi, "Có thể mang người nhà theo không?""Có lẽ không tốt lắm." Tiếu Nhiễm khó xử nói."Nguyên lai anh thực không có bản lĩnh như vậy." Cố Mạc có chút oán giận nói."Không phải. Em chưa tốt nghiệp đã kết hôn là chuyện trong tộc, không thể lại để cho bọn họ bị k*ch th*ch được.”Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói."Thì ra là em sợ anh quá ưu tú." Cố Mạc ngạo kiều nở nụ cười."Chính là vậy đi.” Tiếu Nhiễm lập tức lấy lòng Cố Mạc nói.