Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 1306
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiNinh Hạo mang một bó cúc trắng tới linh đường, cúi người vái lạy."Lớp trưởng?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Ninh Hạo, liền có chút kinh ngạc.Anh còn chưa có đi Mĩ sao?"Nghe thấy chuyện của bác trai, tớ liền bay từ thành phố B về đây." Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm, "Tớ tới chậm rồi.""Bạn học Ninh, cám ơn cậu đã tới để phúng viếng." Cố Mạc khách khí nói với Ninh Hạo.Ninh Hạo có chút xấu hổ.Anh bị kích động liền bay trở về để phúng viếng, còn không có nghĩ tới mình sẽ lấy thân phận gì để đến đây.Anh chỉ là bạn học của Tiếu Nhiễm.Cô giờ đã có Cố Mạc làm bạn, căn bản là không cần đến sự an ủi của anh."Ninh Hạo?" Vương Giai Tuệ bưng ấm nước qua, nhìn thấy Ninh Hạo, liền lập tức cùng anh chào hỏi."Giai Tuệ cũng ở đây?" Ninh Hạo nhàn nhạt cười hỏi.Nhiều người ở bên cạnh Tiếu Nhiễm như vậy, xem ra anh lại trở thành người dư thừa rồi.Là anh đã quá xúc động.Vừa nghe thấy tin bác Tiếu ốm bệnh mà mất, cái gì cũng không nghĩ liền bất chấp quay trở về thành phố A, cũng không hề nghĩ tới mình chỉ là một người không quan trọng.Vương Giai Tuệ gật đầu.Cô bưng cốc nước tới bên người Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, uống miếng nước đi.Cậu đã khóc đến khàn giọng rồi.""Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm nén lệ nhận lấy cốc nước.Cô cũng không muốn khóc, nhưng thật là không thể khống chế nổi.Hai ngày này, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh cô cùng ba ở bên nhau, nhớ lại từng chút cưng chiều của ba, nhớ những lúc ba chiều cô đến vô pháp vô thiên, nhớ lại những lúc nghịch ngợm gây họa đều được ba đứng ra che chở...Ninh Hạo nhìn thấy biểu tình bi thương của Tiếu Nhiễm, anh liền đau lòng không thôi, nhưng lại không có cách nào có thể tiến lên an ủi. Anh thống khổ nắm chặt quả đấm, cảm giác cổ họng nóng lan, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng."Giai Tuệ, Ninh Hạo, hai người đều trở về đi. Tớ không sao." Tiếu Nhiễm uống xong ngụm nước ấm liền tựa vào trước ngực Cố Mạc, để cho hai người bạn tốt trở về nghỉ ngơi, "Hai người không cần lo lắng cho tớ. Cố Mạc sẽ chăm sóc cho tớ. Tớ cùng nhịp đập với anh ấy, cho nên khỏi phải lo lắng tớ sẽ nghĩ quẩn trong lòng."Nhìn thấy Tiếu Nhiễm miễn cưỡng nói cười, Trong tim Ninh Hạo giống như bị dao chém qua một nhát.Cô chỉ nói cô cùng Cố Mạc chung nhịp đập, lại không biết rằng anh cũng cùng cô chung nhịp đập.Anh cảm giác như mình đang mất dần đi oxi rồi!"Cố tiên sinh, người làm cũng đi về hết rồi. Anh nhớ chăm sóc Tiếu Nhiễm cẩn thận nhé." Vương Giai Tuệ săn sóc nói.Cố Mạc gật đầu: "Các người yên tâm đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm.""Tớ sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Mọi người đừng lo lắng cho tớ." Tiếu Nhiễm thật lòng nhìn mọi người.Hiện tại hung thủ hại chết ba vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô làm sao có thể tự sát đây?Nếu cô chết rồi, làm sao có thể báo thù cho ba?"Vậy cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần bi thương quá độ, khiến cho cơ thể bị suy sụp." Ninh Hạo trước khi rời đi, liền lo lắng không ngừng dặn dò.Tiếu Nhiễm gật gật đầu: "Lớp trưởng, cậu cứ chuẩn bị xuất ngoại cho thật tốt, không cần lo lắng cho tớ."Ninh Hạo nghe được lời Tiếu Nhiễm nói, nước mắt chỉ thiếu chút nữa lăn xuống.Thời điểm Tiếu Nhiễm bi thương như thế vẫn không quên được chuyện anh sẽ đi du học.Bạn bè như vậy, cho dù không thể làm người yêu của nhau, cũng đáng rồi.Nói lời tạm biệt, Ninh Hạo liền cắn răng quay đầu rời đi, một cái liếc mắt quay đầu cũng không dám.Tạm biệt!Người tớ yêu!Về sau sẽ chỉ còn là người xa lạ!Cố Mạc nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Ninh Hạo, không nắm chặt tay.Anh không thể không thừa nhận, anh rất thưởng thức Ninh Hạo."Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm từ sớm đến giờ còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, anh nhớ khuyên cô ấy ăn cơm nhé.” Vương Giai Tuệ trước khi rời đi, còn lo lắng không quên dặn dò Cố Mạc."Không phải nói về sau liền là người một nhà sao?" Cố Mạc hơi hất mày, "Gọi anh cả!"Vương Giai Tuệ có chút khó xử há miệng th* d*c: "Anh... Anh cả..."Muốn cô gọi người ở địa vị cao không thể với tới này là anh cả, cô thật có chút không thích ứng nổi.Anh trai của Cố Nhiên cũng sẽ giống như anh trai của cô.
Editor: Chi Misaki
Ninh Hạo mang một bó cúc trắng tới linh đường, cúi người vái lạy.
"Lớp trưởng?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Ninh Hạo, liền có chút kinh ngạc.
Anh còn chưa có đi Mĩ sao?
"Nghe thấy chuyện của bác trai, tớ liền bay từ thành phố B về đây." Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm, "Tớ tới chậm rồi."
"Bạn học Ninh, cám ơn cậu đã tới để phúng viếng." Cố Mạc khách khí nói với Ninh Hạo.
Ninh Hạo có chút xấu hổ.
Anh bị kích động liền bay trở về để phúng viếng, còn không có nghĩ tới mình sẽ lấy thân phận gì để đến đây.
Anh chỉ là bạn học của Tiếu Nhiễm.
Cô giờ đã có Cố Mạc làm bạn, căn bản là không cần đến sự an ủi của anh.
"Ninh Hạo?" Vương Giai Tuệ bưng ấm nước qua, nhìn thấy Ninh Hạo, liền lập tức cùng anh chào hỏi.
"Giai Tuệ cũng ở đây?" Ninh Hạo nhàn nhạt cười hỏi.
Nhiều người ở bên cạnh Tiếu Nhiễm như vậy, xem ra anh lại trở thành người dư thừa rồi.
Là anh đã quá xúc động.
Vừa nghe thấy tin bác Tiếu ốm bệnh mà mất, cái gì cũng không nghĩ liền bất chấp quay trở về thành phố A, cũng không hề nghĩ tới mình chỉ là một người không quan trọng.
Vương Giai Tuệ gật đầu.
Cô bưng cốc nước tới bên người Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, uống miếng nước đi.Cậu đã khóc đến khàn giọng rồi."
"Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm nén lệ nhận lấy cốc nước.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng thật là không thể khống chế nổi.
Hai ngày này, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh cô cùng ba ở bên nhau, nhớ lại từng chút cưng chiều của ba, nhớ những lúc ba chiều cô đến vô pháp vô thiên, nhớ lại những lúc nghịch ngợm gây họa đều được ba đứng ra che chở...
Ninh Hạo nhìn thấy biểu tình bi thương của Tiếu Nhiễm, anh liền đau lòng không thôi, nhưng lại không có cách nào có thể tiến lên an ủi. Anh thống khổ nắm chặt quả đấm, cảm giác cổ họng nóng lan, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng.
"Giai Tuệ, Ninh Hạo, hai người đều trở về đi. Tớ không sao." Tiếu Nhiễm uống xong ngụm nước ấm liền tựa vào trước ngực Cố Mạc, để cho hai người bạn tốt trở về nghỉ ngơi, "Hai người không cần lo lắng cho tớ. Cố Mạc sẽ chăm sóc cho tớ. Tớ cùng nhịp đập với anh ấy, cho nên khỏi phải lo lắng tớ sẽ nghĩ quẩn trong lòng."
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm miễn cưỡng nói cười, Trong tim Ninh Hạo giống như bị dao chém qua một nhát.
Cô chỉ nói cô cùng Cố Mạc chung nhịp đập, lại không biết rằng anh cũng cùng cô chung nhịp đập.
Anh cảm giác như mình đang mất dần đi oxi rồi!
"Cố tiên sinh, người làm cũng đi về hết rồi. Anh nhớ chăm sóc Tiếu Nhiễm cẩn thận nhé." Vương Giai Tuệ săn sóc nói.
Cố Mạc gật đầu: "Các người yên tâm đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm."
"Tớ sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Mọi người đừng lo lắng cho tớ." Tiếu Nhiễm thật lòng nhìn mọi người.
Hiện tại hung thủ hại chết ba vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô làm sao có thể tự sát đây?
Nếu cô chết rồi, làm sao có thể báo thù cho ba?
"Vậy cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần bi thương quá độ, khiến cho cơ thể bị suy sụp." Ninh Hạo trước khi rời đi, liền lo lắng không ngừng dặn dò.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu: "Lớp trưởng, cậu cứ chuẩn bị xuất ngoại cho thật tốt, không cần lo lắng cho tớ."
Ninh Hạo nghe được lời Tiếu Nhiễm nói, nước mắt chỉ thiếu chút nữa lăn xuống.
Thời điểm Tiếu Nhiễm bi thương như thế vẫn không quên được chuyện anh sẽ đi du học.
Bạn bè như vậy, cho dù không thể làm người yêu của nhau, cũng đáng rồi.
Nói lời tạm biệt, Ninh Hạo liền cắn răng quay đầu rời đi, một cái liếc mắt quay đầu cũng không dám.
Tạm biệt!
Người tớ yêu!
Về sau sẽ chỉ còn là người xa lạ!
Cố Mạc nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Ninh Hạo, không nắm chặt tay.
Anh không thể không thừa nhận, anh rất thưởng thức Ninh Hạo.
"Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm từ sớm đến giờ còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, anh nhớ khuyên cô ấy ăn cơm nhé.” Vương Giai Tuệ trước khi rời đi, còn lo lắng không quên dặn dò Cố Mạc.
"Không phải nói về sau liền là người một nhà sao?" Cố Mạc hơi hất mày, "Gọi anh cả!"
Vương Giai Tuệ có chút khó xử há miệng th* d*c: "Anh... Anh cả..."
Muốn cô gọi người ở địa vị cao không thể với tới này là anh cả, cô thật có chút không thích ứng nổi.
Anh trai của Cố Nhiên cũng sẽ giống như anh trai của cô.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Chi MisakiNinh Hạo mang một bó cúc trắng tới linh đường, cúi người vái lạy."Lớp trưởng?" Tiếu Nhiễm nhìn thấy Ninh Hạo, liền có chút kinh ngạc.Anh còn chưa có đi Mĩ sao?"Nghe thấy chuyện của bác trai, tớ liền bay từ thành phố B về đây." Ninh Hạo lo lắng nhìn Tiếu Nhiễm, "Tớ tới chậm rồi.""Bạn học Ninh, cám ơn cậu đã tới để phúng viếng." Cố Mạc khách khí nói với Ninh Hạo.Ninh Hạo có chút xấu hổ.Anh bị kích động liền bay trở về để phúng viếng, còn không có nghĩ tới mình sẽ lấy thân phận gì để đến đây.Anh chỉ là bạn học của Tiếu Nhiễm.Cô giờ đã có Cố Mạc làm bạn, căn bản là không cần đến sự an ủi của anh."Ninh Hạo?" Vương Giai Tuệ bưng ấm nước qua, nhìn thấy Ninh Hạo, liền lập tức cùng anh chào hỏi."Giai Tuệ cũng ở đây?" Ninh Hạo nhàn nhạt cười hỏi.Nhiều người ở bên cạnh Tiếu Nhiễm như vậy, xem ra anh lại trở thành người dư thừa rồi.Là anh đã quá xúc động.Vừa nghe thấy tin bác Tiếu ốm bệnh mà mất, cái gì cũng không nghĩ liền bất chấp quay trở về thành phố A, cũng không hề nghĩ tới mình chỉ là một người không quan trọng.Vương Giai Tuệ gật đầu.Cô bưng cốc nước tới bên người Tiếu Nhiễm: "Tiếu Nhiễm, uống miếng nước đi.Cậu đã khóc đến khàn giọng rồi.""Cảm ơn!" Tiếu Nhiễm nén lệ nhận lấy cốc nước.Cô cũng không muốn khóc, nhưng thật là không thể khống chế nổi.Hai ngày này, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh cô cùng ba ở bên nhau, nhớ lại từng chút cưng chiều của ba, nhớ những lúc ba chiều cô đến vô pháp vô thiên, nhớ lại những lúc nghịch ngợm gây họa đều được ba đứng ra che chở...Ninh Hạo nhìn thấy biểu tình bi thương của Tiếu Nhiễm, anh liền đau lòng không thôi, nhưng lại không có cách nào có thể tiến lên an ủi. Anh thống khổ nắm chặt quả đấm, cảm giác cổ họng nóng lan, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng."Giai Tuệ, Ninh Hạo, hai người đều trở về đi. Tớ không sao." Tiếu Nhiễm uống xong ngụm nước ấm liền tựa vào trước ngực Cố Mạc, để cho hai người bạn tốt trở về nghỉ ngơi, "Hai người không cần lo lắng cho tớ. Cố Mạc sẽ chăm sóc cho tớ. Tớ cùng nhịp đập với anh ấy, cho nên khỏi phải lo lắng tớ sẽ nghĩ quẩn trong lòng."Nhìn thấy Tiếu Nhiễm miễn cưỡng nói cười, Trong tim Ninh Hạo giống như bị dao chém qua một nhát.Cô chỉ nói cô cùng Cố Mạc chung nhịp đập, lại không biết rằng anh cũng cùng cô chung nhịp đập.Anh cảm giác như mình đang mất dần đi oxi rồi!"Cố tiên sinh, người làm cũng đi về hết rồi. Anh nhớ chăm sóc Tiếu Nhiễm cẩn thận nhé." Vương Giai Tuệ săn sóc nói.Cố Mạc gật đầu: "Các người yên tâm đi. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tiếu Nhiễm.""Tớ sẽ không nghĩ quẩn trong lòng. Mọi người đừng lo lắng cho tớ." Tiếu Nhiễm thật lòng nhìn mọi người.Hiện tại hung thủ hại chết ba vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô làm sao có thể tự sát đây?Nếu cô chết rồi, làm sao có thể báo thù cho ba?"Vậy cậu nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần bi thương quá độ, khiến cho cơ thể bị suy sụp." Ninh Hạo trước khi rời đi, liền lo lắng không ngừng dặn dò.Tiếu Nhiễm gật gật đầu: "Lớp trưởng, cậu cứ chuẩn bị xuất ngoại cho thật tốt, không cần lo lắng cho tớ."Ninh Hạo nghe được lời Tiếu Nhiễm nói, nước mắt chỉ thiếu chút nữa lăn xuống.Thời điểm Tiếu Nhiễm bi thương như thế vẫn không quên được chuyện anh sẽ đi du học.Bạn bè như vậy, cho dù không thể làm người yêu của nhau, cũng đáng rồi.Nói lời tạm biệt, Ninh Hạo liền cắn răng quay đầu rời đi, một cái liếc mắt quay đầu cũng không dám.Tạm biệt!Người tớ yêu!Về sau sẽ chỉ còn là người xa lạ!Cố Mạc nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Ninh Hạo, không nắm chặt tay.Anh không thể không thừa nhận, anh rất thưởng thức Ninh Hạo."Cố tiên sinh, Tiểu Nhiễm từ sớm đến giờ còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, anh nhớ khuyên cô ấy ăn cơm nhé.” Vương Giai Tuệ trước khi rời đi, còn lo lắng không quên dặn dò Cố Mạc."Không phải nói về sau liền là người một nhà sao?" Cố Mạc hơi hất mày, "Gọi anh cả!"Vương Giai Tuệ có chút khó xử há miệng th* d*c: "Anh... Anh cả..."Muốn cô gọi người ở địa vị cao không thể với tới này là anh cả, cô thật có chút không thích ứng nổi.Anh trai của Cố Nhiên cũng sẽ giống như anh trai của cô.