Tác giả:

Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…

Chương 1328

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Cảm ơn! Tôi không đói.” Cố Mạc từ chối.“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”“Cô trở về từ khi nào?” Cố Mạc cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Cố Mạc, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”Cố Mạc cười khổ:”Tôi không có ý đó!”“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Cố Mạc tự giễu nói.“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Cố Mạc. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”Cố Mạc mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Cố Mạc, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.Nhìn Cố Mạc mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.Cố Mạc chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.Trong đó đều là đồ ăn Cố Mạc thích ăn.“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Cố Mạc để hộp cơm sang một bên.“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.Cố Mạc đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Cố Mạc gọi lại.“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Cố Mạc thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.Cố Mạc không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tiếu Nhiễm đẩy bác gái xuống không?”Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Cố Mạc.“Cô không nhìn thấy?” Cố Mạc nhíu mi.“Cố Mạc, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tiếu Nhiễm, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”Cố Mạc bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.Cố Mạc một quyền đấm vào vách tường.Sao Tiếu Nhiễm có thể hồ đồ như vậy?Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tiếu Nhiễm sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”“Về nhà!” Cố Mạc xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”Cố Mạc lạnh lùng nói:”Về nhà!”

Editor: Quỷ Quỷ

“Cảm ơn! Tôi không đói.” Cố Mạc từ chối.

“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”

“Cô trở về từ khi nào?” Cố Mạc cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.

Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.

Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Cố Mạc, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”

Cố Mạc cười khổ:”Tôi không có ý đó!”

“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.

“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Cố Mạc tự giễu nói.

“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Cố Mạc. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”

Cố Mạc mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”

“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.

Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Cố Mạc, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.

Nhìn Cố Mạc mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.

Cố Mạc chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.

“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.

Trong đó đều là đồ ăn Cố Mạc thích ăn.

“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Cố Mạc để hộp cơm sang một bên.

“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.

Cố Mạc đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”

Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”

Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Cố Mạc gọi lại.

“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Cố Mạc thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.

“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.

Cố Mạc không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tiếu Nhiễm đẩy bác gái xuống không?”

Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Cố Mạc.

“Cô không nhìn thấy?” Cố Mạc nhíu mi.

“Cố Mạc, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tiếu Nhiễm, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”

Cố Mạc bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.

“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.

Cố Mạc một quyền đấm vào vách tường.

Sao Tiếu Nhiễm có thể hồ đồ như vậy?

Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,

Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.

May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.

Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tiếu Nhiễm sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.

Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.

Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”

“Về nhà!” Cố Mạc xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.

Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”

Cố Mạc lạnh lùng nói:”Về nhà!”

Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Editor: Quỷ Quỷ“Cảm ơn! Tôi không đói.” Cố Mạc từ chối.“Anh không ăn sao được?” Ưng Mẫn lo lắng nói. “Tuy miệng vết thương đã khép lại, nhưng anh không thể vì chuyện của bác gái mà bị ảnh hưởng được.”“Cô trở về từ khi nào?” Cố Mạc cũng không nhận hộp cơm ngược lại bình tĩnh nhìn Ưng Mẫn.Ưng Mẫn lặng đi một chút:”Hôm kia. Nghe nói anh bị thương, em còn chưa kịp đến bệnh viện thăm anh, thì Tưởng phu nhân xảy ra chuyện.Ưng Mẫn thở dài, ngồi bên cạnh Cố Mạc, dúi hộp cơm vào tay anh:”Em không hạ độc.”Cố Mạc cười khổ:”Tôi không có ý đó!”“Vậy ăn một chút đi, sau đó em đưa anh về bệnh viện.” Ưng Mẫn nghiêm túc nói.“Cô không nói, tôi quên mất mình là một bệnh nhân.” Cố Mạc tự giễu nói.“Đúng vậy! Anh mặc áo ngủ bệnh viện dạo một ngày.” Ưng Mẫn khẽ cười chỉ vào quần áo Cố Mạc. “Em cũng không muốn thừa nhậ là em có quen biết anh.”Cố Mạc mím môi:”Khi đi rất vội vàng, không kịp thay quần áo.”“Hiểu được. Ăn nhanh đi.” Ưng Mẫn cười một tiếng.Ưng Mẫn thành công làm phân tán tầm mắt của Cố Mạc, làm cho anh không hỏi cô việc cô xuất hiện ở nhà họ Tưởng nữa.Nhìn Cố Mạc mở hộp cơm, Ưng Mẫn hít sâu một hơi.Cố Mạc chỉ liếc qua đồ ăn bên trong, rồi lại đậy hộp cơm vào.“Không hợp khẩu vị sao?” Ưng Mẫn buồn bực hỏi.Trong đó đều là đồ ăn Cố Mạc thích ăn.“Không phải. Thực sự tôi ăn không vào.” Cố Mạc để hộp cơm sang một bên.“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.Cố Mạc đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Cố Mạc gọi lại.“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Cố Mạc thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.Cố Mạc không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tiếu Nhiễm đẩy bác gái xuống không?”Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Cố Mạc.“Cô không nhìn thấy?” Cố Mạc nhíu mi.“Cố Mạc, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tiếu Nhiễm, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”Cố Mạc bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.Cố Mạc một quyền đấm vào vách tường.Sao Tiếu Nhiễm có thể hồ đồ như vậy?Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tiếu Nhiễm sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”“Về nhà!” Cố Mạc xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”Cố Mạc lạnh lùng nói:”Về nhà!”

Chương 1328