Tiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên…
Chương 1552
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Một đêm này, Tiếu Nhiễm ngủ vẫn không an ổn, vẫn mơ thấy phu nhân Tưởng rơi lầu.“Tiếu Nhiễm, tỉnh lại!” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ mặt cô, cố gắng thức tỉnh cô.Tiếu Nhiễm mơ màng tỉnh lại, chạm thấy trên trán toàn là mồ hôi, tim cô đập mạnh và loạn nhịp hỏi: “Em làm sao thế?”“Em mơ thấy ác mông rồi.” Cố Mạc ôm mặt cô, lo lắng nói.“A...”Tiếu Nhiễm tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, dùng lực ôm lấy eo của anh: “Em sợ quá.”“Đừng sợ, Ưng Mẫn đã chết.” Cố Mạc hôn lên trán cô, cưng chiều an ủi cô.Tiếu Nhiễm gật đầuCố Mạc cảm nhận được cảm xúc bất an của cô, liền hôn xuống đôi môi run rẩy của cô.Cô nahwms mắt lại, kìm lòng không được mà đáp lại....Nửa đêm, tiếng chuông phá tan đêm yên tĩnh.Cố Mạc lập tức bắt lấy di động.“Cố tổng, đã xảy ra chuyện, phu nhân Tưởng uống... uống quá nhiều thuốc ngủ...”“Nhanh gọi 120.” Cố Mạc lập tức ngồi dậy mặc quần áo.Tiếu Nhiễm bị tỉnh, sợ hãi hỏi: “Chú, sao thế?”“Bác gái uống quá nhiều thuốc ngủ... chỉ mong không phải tự sát...” Cố Mạc run rẩy nói.Tiếu Nhiễm lập tức nhảy xuống đất, bắt đầu mặc quần áo.Khi Cố Mạc lái xe đuổi tới bệnh viện, người phu nhân Tưởng đã bị đưa vào phòng cấp cứu.“Các người trông thế nào vậy, vì sao lại đưa thuốc ngủ cho bà ấy?” Cố Mạc nổi giận chất vấn.“Thuốc ngủ không phải chúng tôi đưa.”“Là phu nhân tìm được trong phòng.“Chúng tôi vẫn nghĩ là bà ấy chỉ ngủ thiếp đi, nửa đêm vào đóng cửa hộ bà ấy mới nhìn thấy lọ thuốc ngủ trống không đặt trên bàn.” Một hộ lý lấy tờ giấy từ trong túi áo ra nói: “Đây là thứ phát hiện cùng với thuốc ngủ.Cố Mạc nhận tờ giấy, thật sự nhìn, càng xem sắc mặt của anh càng khó xem...“Cố Mạc, em đoạt người đàn ông của Ưng Mẫn. Em có tội, muốn chết thế nào mới có thể thứ tội đây? Ưng Mẫn nói uống thuốc ngủ quá tiện nghi cho em, muốn em ra cửa để bị xe đụng chết. anh nói đi, chết như vậy có phải cực kỳ lừng lẫy hay không>?”“Đây là... di thư... của Y Nhiên...” Sắc mặt Tiếu Nhiễm tái nhợt, âm thanh cũng run rẩy theo.Quá kh*ng b* rồi.Ưng Mẫn vậy mà thôi miên cả Y Nhiên.“Chết tiệt!” Cố Mạc căm tức gầm nhẹ.Anh vẫn cho là tai nạn năm dó do lỗi của Tiếu Nhiễm, là kết quả của sự bốc đồng của cô, lại không nghĩ rằng toàn bộ đều có liên hệ với Ưng mẫn.Cô ta thôi miên Y Nhiên, để cho cô ấy tự sát.Nguwoif phụ nữ đó thật đáng sợ.“Vẫn là cố ý... đâm vào... xe của em.” Tiếu Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn Cố Mạc, lui từng bước một về phía sau.Mấy năm nay cô đều bị cảm giác tội lỗi hành hạ, không nghĩ tới chân tướng sự thực là như thế.Cô tùy hứng là sai, nhưng tội hại chết Y Nhiên không phải cô, là Ưng Mẫn.Người phụ nữ đó thật đáng sợ.Cô ta thôi miên cô có phải cũng chưa được hóa giải không?Nghĩ đến chính mình bị cô ta từng thôi miên, cô liền sợ hãi.Cố Mạc thấy thế, lập tức bế cô vào trong ngực: “Nha đầu, là chúng ta trách nhầm em.”“Em, không có tội... em... vô tội.” Tiếu Nhiễm chan chứa nước mắt, vui mừng khóc.Rốt cuộc không cần phải áy náy nữa.Cô vô tội.“Thwucj xin lỗi, mấy năm nay anh hận sai người rồi.” Cố Mạc không gnuwngf tự trách.Vid Ưng Mẫn tạo ra tội ác, anh lại làm tổn thương Tiếu Nhiễm.Nếu anh không tỉnh ngộ đúng lúc, không chỉ là Y Nhiên, cuộc sống của anh và Tiếu Nhiễm cũng bị Ưng Mẫn hủy hoại.Ngàn lời vạn lời, cũng không thể khác khỏi ba chữ thực xin lỗi.
Một đêm này, Tiếu Nhiễm ngủ vẫn không an ổn, vẫn mơ thấy phu nhân Tưởng rơi lầu.
“Tiếu Nhiễm, tỉnh lại!” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ mặt cô, cố gắng thức tỉnh cô.
Tiếu Nhiễm mơ màng tỉnh lại, chạm thấy trên trán toàn là mồ hôi, tim cô đập mạnh và loạn nhịp hỏi: “Em làm sao thế?”
“Em mơ thấy ác mông rồi.” Cố Mạc ôm mặt cô, lo lắng nói.
“A...”
Tiếu Nhiễm tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, dùng lực ôm lấy eo của anh: “Em sợ quá.”
“Đừng sợ, Ưng Mẫn đã chết.” Cố Mạc hôn lên trán cô, cưng chiều an ủi cô.
Tiếu Nhiễm gật đầu
Cố Mạc cảm nhận được cảm xúc bất an của cô, liền hôn xuống đôi môi run rẩy của cô.
Cô nahwms mắt lại, kìm lòng không được mà đáp lại.
...
Nửa đêm, tiếng chuông phá tan đêm yên tĩnh.
Cố Mạc lập tức bắt lấy di động.
“Cố tổng, đã xảy ra chuyện, phu nhân Tưởng uống... uống quá nhiều thuốc ngủ...”
“Nhanh gọi 120.” Cố Mạc lập tức ngồi dậy mặc quần áo.
Tiếu Nhiễm bị tỉnh, sợ hãi hỏi: “Chú, sao thế?”
“Bác gái uống quá nhiều thuốc ngủ... chỉ mong không phải tự sát...” Cố Mạc run rẩy nói.
Tiếu Nhiễm lập tức nhảy xuống đất, bắt đầu mặc quần áo.
Khi Cố Mạc lái xe đuổi tới bệnh viện, người phu nhân Tưởng đã bị đưa vào phòng cấp cứu.
“Các người trông thế nào vậy, vì sao lại đưa thuốc ngủ cho bà ấy?” Cố Mạc nổi giận chất vấn.
“Thuốc ngủ không phải chúng tôi đưa.”
“Là phu nhân tìm được trong phòng.
“Chúng tôi vẫn nghĩ là bà ấy chỉ ngủ thiếp đi, nửa đêm vào đóng cửa hộ bà ấy mới nhìn thấy lọ thuốc ngủ trống không đặt trên bàn.” Một hộ lý lấy tờ giấy từ trong túi áo ra nói: “Đây là thứ phát hiện cùng với thuốc ngủ.
Cố Mạc nhận tờ giấy, thật sự nhìn, càng xem sắc mặt của anh càng khó xem...
“Cố Mạc, em đoạt người đàn ông của Ưng Mẫn. Em có tội, muốn chết thế nào mới có thể thứ tội đây? Ưng Mẫn nói uống thuốc ngủ quá tiện nghi cho em, muốn em ra cửa để bị xe đụng chết. anh nói đi, chết như vậy có phải cực kỳ lừng lẫy hay không>?”
“Đây là... di thư... của Y Nhiên...” Sắc mặt Tiếu Nhiễm tái nhợt, âm thanh cũng run rẩy theo.
Quá kh*ng b* rồi.
Ưng Mẫn vậy mà thôi miên cả Y Nhiên.
“Chết tiệt!” Cố Mạc căm tức gầm nhẹ.
Anh vẫn cho là tai nạn năm dó do lỗi của Tiếu Nhiễm, là kết quả của sự bốc đồng của cô, lại không nghĩ rằng toàn bộ đều có liên hệ với Ưng mẫn.
Cô ta thôi miên Y Nhiên, để cho cô ấy tự sát.
Nguwoif phụ nữ đó thật đáng sợ.
“Vẫn là cố ý... đâm vào... xe của em.” Tiếu Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn Cố Mạc, lui từng bước một về phía sau.
Mấy năm nay cô đều bị cảm giác tội lỗi hành hạ, không nghĩ tới chân tướng sự thực là như thế.
Cô tùy hứng là sai, nhưng tội hại chết Y Nhiên không phải cô, là Ưng Mẫn.
Người phụ nữ đó thật đáng sợ.
Cô ta thôi miên cô có phải cũng chưa được hóa giải không?
Nghĩ đến chính mình bị cô ta từng thôi miên, cô liền sợ hãi.
Cố Mạc thấy thế, lập tức bế cô vào trong ngực: “Nha đầu, là chúng ta trách nhầm em.”
“Em, không có tội... em... vô tội.” Tiếu Nhiễm chan chứa nước mắt, vui mừng khóc.
Rốt cuộc không cần phải áy náy nữa.
Cô vô tội.
“Thwucj xin lỗi, mấy năm nay anh hận sai người rồi.” Cố Mạc không gnuwngf tự trách.
Vid Ưng Mẫn tạo ra tội ác, anh lại làm tổn thương Tiếu Nhiễm.
Nếu anh không tỉnh ngộ đúng lúc, không chỉ là Y Nhiên, cuộc sống của anh và Tiếu Nhiễm cũng bị Ưng Mẫn hủy hoại.
Ngàn lời vạn lời, cũng không thể khác khỏi ba chữ thực xin lỗi.
Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng ChiềuTác giả: Tứ ThụcTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTiếu Nhiễm mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Cố Mạc lại có bất cứ liên hệ gì. Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu. Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc. Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc... Cả người Tiếu Nhiễm vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì....” Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy. Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.” Phá sản? Cho người ta? Có ý gì? Tiếu Nhiễm từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên… Một đêm này, Tiếu Nhiễm ngủ vẫn không an ổn, vẫn mơ thấy phu nhân Tưởng rơi lầu.“Tiếu Nhiễm, tỉnh lại!” Cố Mạc nhẹ nhàng vỗ mặt cô, cố gắng thức tỉnh cô.Tiếu Nhiễm mơ màng tỉnh lại, chạm thấy trên trán toàn là mồ hôi, tim cô đập mạnh và loạn nhịp hỏi: “Em làm sao thế?”“Em mơ thấy ác mông rồi.” Cố Mạc ôm mặt cô, lo lắng nói.“A...”Tiếu Nhiễm tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, dùng lực ôm lấy eo của anh: “Em sợ quá.”“Đừng sợ, Ưng Mẫn đã chết.” Cố Mạc hôn lên trán cô, cưng chiều an ủi cô.Tiếu Nhiễm gật đầuCố Mạc cảm nhận được cảm xúc bất an của cô, liền hôn xuống đôi môi run rẩy của cô.Cô nahwms mắt lại, kìm lòng không được mà đáp lại....Nửa đêm, tiếng chuông phá tan đêm yên tĩnh.Cố Mạc lập tức bắt lấy di động.“Cố tổng, đã xảy ra chuyện, phu nhân Tưởng uống... uống quá nhiều thuốc ngủ...”“Nhanh gọi 120.” Cố Mạc lập tức ngồi dậy mặc quần áo.Tiếu Nhiễm bị tỉnh, sợ hãi hỏi: “Chú, sao thế?”“Bác gái uống quá nhiều thuốc ngủ... chỉ mong không phải tự sát...” Cố Mạc run rẩy nói.Tiếu Nhiễm lập tức nhảy xuống đất, bắt đầu mặc quần áo.Khi Cố Mạc lái xe đuổi tới bệnh viện, người phu nhân Tưởng đã bị đưa vào phòng cấp cứu.“Các người trông thế nào vậy, vì sao lại đưa thuốc ngủ cho bà ấy?” Cố Mạc nổi giận chất vấn.“Thuốc ngủ không phải chúng tôi đưa.”“Là phu nhân tìm được trong phòng.“Chúng tôi vẫn nghĩ là bà ấy chỉ ngủ thiếp đi, nửa đêm vào đóng cửa hộ bà ấy mới nhìn thấy lọ thuốc ngủ trống không đặt trên bàn.” Một hộ lý lấy tờ giấy từ trong túi áo ra nói: “Đây là thứ phát hiện cùng với thuốc ngủ.Cố Mạc nhận tờ giấy, thật sự nhìn, càng xem sắc mặt của anh càng khó xem...“Cố Mạc, em đoạt người đàn ông của Ưng Mẫn. Em có tội, muốn chết thế nào mới có thể thứ tội đây? Ưng Mẫn nói uống thuốc ngủ quá tiện nghi cho em, muốn em ra cửa để bị xe đụng chết. anh nói đi, chết như vậy có phải cực kỳ lừng lẫy hay không>?”“Đây là... di thư... của Y Nhiên...” Sắc mặt Tiếu Nhiễm tái nhợt, âm thanh cũng run rẩy theo.Quá kh*ng b* rồi.Ưng Mẫn vậy mà thôi miên cả Y Nhiên.“Chết tiệt!” Cố Mạc căm tức gầm nhẹ.Anh vẫn cho là tai nạn năm dó do lỗi của Tiếu Nhiễm, là kết quả của sự bốc đồng của cô, lại không nghĩ rằng toàn bộ đều có liên hệ với Ưng mẫn.Cô ta thôi miên Y Nhiên, để cho cô ấy tự sát.Nguwoif phụ nữ đó thật đáng sợ.“Vẫn là cố ý... đâm vào... xe của em.” Tiếu Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn Cố Mạc, lui từng bước một về phía sau.Mấy năm nay cô đều bị cảm giác tội lỗi hành hạ, không nghĩ tới chân tướng sự thực là như thế.Cô tùy hứng là sai, nhưng tội hại chết Y Nhiên không phải cô, là Ưng Mẫn.Người phụ nữ đó thật đáng sợ.Cô ta thôi miên cô có phải cũng chưa được hóa giải không?Nghĩ đến chính mình bị cô ta từng thôi miên, cô liền sợ hãi.Cố Mạc thấy thế, lập tức bế cô vào trong ngực: “Nha đầu, là chúng ta trách nhầm em.”“Em, không có tội... em... vô tội.” Tiếu Nhiễm chan chứa nước mắt, vui mừng khóc.Rốt cuộc không cần phải áy náy nữa.Cô vô tội.“Thwucj xin lỗi, mấy năm nay anh hận sai người rồi.” Cố Mạc không gnuwngf tự trách.Vid Ưng Mẫn tạo ra tội ác, anh lại làm tổn thương Tiếu Nhiễm.Nếu anh không tỉnh ngộ đúng lúc, không chỉ là Y Nhiên, cuộc sống của anh và Tiếu Nhiễm cũng bị Ưng Mẫn hủy hoại.Ngàn lời vạn lời, cũng không thể khác khỏi ba chữ thực xin lỗi.