Thủy Mộ Nhi tựa lưng vào ghế, phe phẩy quạt hóng mát. Nói về số phận của nàng, đúng là không thành như vậy hay sao? Lần đầu mở mắt ra ở thế giới này, nàng được che chở cùng sủng ái trăm bề, bởi vì thân phận là đích nữ, Thượng thư phụ thân rất tốt với nàng, mấy năm qua nàng chẳng những đạt danh hiệu xinh đẹp tài giỏi nhất kinh thành, mà danh tiếng của nàng còn vang xa hơn nữa, nên rất hợp lý khi nàng được chọn làm thê tử cho Ninh vương Long Phi Trần. Chỉ vì vị Ninh vương này là con trai được Hoàng đế yêu thương nhất, tuy bây giờ hắn không phải là thái tử, nhưng sớm muộn gì cũng đến ngày Hoàng đế phế truất thái tử, lập hắn lên thay. Nghĩ tới đây, Thủy Mộ Nhi hơi thất thần, thật ra nàng không muốn trở thành người có thân phận quyền quý gì, nàng chỉ muốn lấy một người có tâm, sống đến già không chia lìa. Mỗi khi nhớ đến kiếp trước, trí nhớ của nàng rất mờ mịt, dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như rất gần, có lúc nàng không phân biệt được, cuối cùng mình được xem là người cổ đại,…
Chương 14: Xấu nữ cùng phế nam là thiên hạ tuyệt phối
Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội MừngTác giả: Yên MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThủy Mộ Nhi tựa lưng vào ghế, phe phẩy quạt hóng mát. Nói về số phận của nàng, đúng là không thành như vậy hay sao? Lần đầu mở mắt ra ở thế giới này, nàng được che chở cùng sủng ái trăm bề, bởi vì thân phận là đích nữ, Thượng thư phụ thân rất tốt với nàng, mấy năm qua nàng chẳng những đạt danh hiệu xinh đẹp tài giỏi nhất kinh thành, mà danh tiếng của nàng còn vang xa hơn nữa, nên rất hợp lý khi nàng được chọn làm thê tử cho Ninh vương Long Phi Trần. Chỉ vì vị Ninh vương này là con trai được Hoàng đế yêu thương nhất, tuy bây giờ hắn không phải là thái tử, nhưng sớm muộn gì cũng đến ngày Hoàng đế phế truất thái tử, lập hắn lên thay. Nghĩ tới đây, Thủy Mộ Nhi hơi thất thần, thật ra nàng không muốn trở thành người có thân phận quyền quý gì, nàng chỉ muốn lấy một người có tâm, sống đến già không chia lìa. Mỗi khi nhớ đến kiếp trước, trí nhớ của nàng rất mờ mịt, dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như rất gần, có lúc nàng không phân biệt được, cuối cùng mình được xem là người cổ đại,… “Nô… Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Bích Nhi quỳ trên đất, sợ hãi liếc vào bên trong phòng.Thủy Mộ Nhi đang bắt đầu mặc quần áo, thật sự hỉ phục quá phức tạp, nàng vẫn chưa thành thạo đối với việc mặc đồ cổ trang, vì vậy ở ngoài nhìn vào thấy màn che không ngừng động đậy, không nghe được giọng nói ở bên ngoài.“Đi ra ngoài hết đi.” Tiêu Phượng Minh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ có điều giọng nói không nghe rõ được tâm tình của hắn. Bích Nhi lo lắng liếc mắt nhìn trong phòng, đứng dậy lui ra ngoài.“Vũ Điệp, ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Tiêu Phượng Minh tiếp tục lên tiếng.“Vương gia?” Dường như Vũ Điệp không thể tin, do dự gọi một tiếng, không thấy lời đáp trả của Tiêu Phượng Minh, lúc này mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.Cửa phòng đóng “két” lại một tiếng, người trên giường cũng ngưng động tác, Tiêu Phượng Minh nhìn lướt qua đống hạt sen rơi đầy trên đất cất giọng nói, “Xuống đây đi.”Tuy mới cất giọng nói, nhưng đã bị cơn ho kéo tới. Lời vừa dứt, không nhịn được che miệng ho khan, Thủy Mộ Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, ngồi trước giường.“Vì sao?” Tiêu Phượng Minh lên tiếng, Thủy Mộ Nhi cảm thấy khó hiểu, hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao lại gả cho ta?”Không biết có phải bởi vì câu cửa miệng của hắn không trách cứ nàng hay không, Thủy Mộ Nhi lại lớn mật, chỉ thấy nàng khẽ cười nói: “Xấu nữa cùng phế nam, chẳng lẽ Vương gia không cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”Tiêu Phượng Minh hơi sững sờ, dường như không ngờ nàng lại trả lời như thế, dừng lại, đôi mắt đen như đá quý cũng hiện lên một tia sáng, khóe môi cong lên không rõ ý tứ nhìn nàng, “Vậy sao?”Trực giác của Thủy Mộ Nhi run lên, cười lấy lòng: “Vương gia chớ để ý, mặc dù ta biết ngài không thể… Cái đó, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này.” Coi như người trong thiên hạ đều biết, ta cũng vẫn giữ kín. Trong lòng hơi cao hứng, nét mặt Thủy Mộ Nhi vô cùng nghiêm túc.Nghe vậy, Tiêu Phượng Minh không nói lời nào, cũng không vui vẻ gì, một lúc lâu sau lấy tay chống lên má, nhìn nàng lẩm bẩm. “Hôm nay nhìn thấy nàng rất khác so với nửa tháng trước.”Bị hắn nhìn như vậy, Thủy Mộ Nhi không được tự nhiên, nàng cười khan hai tiếng, “Vương gia, mấy ngày nay ta bị hủy dung, làm sao vui tươi được nữa, mà cuối cùng nay cũng đã thông suốt nhiều rồi, tâm tư cũng thoải mái hơn.”“Thoải mái?” Dường như đang kiểm chứng lời nàng nói, Tiêu Phượng Minh quét mắt nhìn đống đồ ngổn ngang, “Dường như thoải mái của nàng cũng hơi quá rồi.”Lần này Thủy Mộ Nhi không dám nói tiếp nữa, dầu dì, người ta cũng là một Vương gia, nơi này là phủ của hắn, nàng cũng không được làm bừa.Thấy nàng khôi phục lại mấy phần khéo léo, Tiêu Phượng Minh không truy cứu nữa, ánh mắt nhìn lên chiếc khăn che mặt của nàng, giọng trầm xuống: “Mặt của nàng, tại sao bị hủy?”Sắc mặt Thủy Mộ Nhi tái đi, lúc lâu mới nói: “Lửa thiêu.”Tiêu Phượng Minh ho khan mấy tiếng, dáng vẻ tựa vào xe lăn dường như rất mệt mỏi, Thủy Mộ Nhi không khỏi nhớ tới hôm hắn bưng chén trà lúc cầu hôn, nghĩ thầm, bệnh nguy kịch như vậy, vậy mà còn dành tâm tư để hơn thua, quả nhiên lòng nghi ngờ quá nặng. Không dùng sức suy nghĩ nữa, nhưng chưa từng thấy, khi nàng nói ra hai chữ kia, trong ánh mắt của nam tử đối diện lại hiện lên vẻ nghiêm trọng.“Vương gia có muốn nghỉ ngơi hay không?” Thủy Mộ Nhi nhắm hai mắt mệt mỏi lại, bộ dáng mệt mỏi, do dự hỏi, nghĩ thầm, mệt quá, nhanh đi đi.Dường như rốt cuộc Tiêu Phượng Minh đã bình thường trở lại, trên môi cũng xuất hiện lại màu đỏ, nghe lời nàng nói, hắn khẽ ừ, hai tay đặt trên xe lăn, “Vậy cởi áo ra giúp ta đi.”Thiếu chút nữa Thủy Mộ Nhi dập đầu xuống đất, không phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
“Nô… Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Bích Nhi quỳ trên đất, sợ hãi liếc vào bên trong phòng.
Thủy Mộ Nhi đang bắt đầu mặc quần áo, thật sự hỉ phục quá phức tạp, nàng vẫn chưa thành thạo đối với việc mặc đồ cổ trang, vì vậy ở ngoài nhìn vào thấy màn che không ngừng động đậy, không nghe được giọng nói ở bên ngoài.
“Đi ra ngoài hết đi.” Tiêu Phượng Minh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ có điều giọng nói không nghe rõ được tâm tình của hắn. Bích Nhi lo lắng liếc mắt nhìn trong phòng, đứng dậy lui ra ngoài.
“Vũ Điệp, ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Tiêu Phượng Minh tiếp tục lên tiếng.
“Vương gia?” Dường như Vũ Điệp không thể tin, do dự gọi một tiếng, không thấy lời đáp trả của Tiêu Phượng Minh, lúc này mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng “két” lại một tiếng, người trên giường cũng ngưng động tác, Tiêu Phượng Minh nhìn lướt qua đống hạt sen rơi đầy trên đất cất giọng nói, “Xuống đây đi.”
Tuy mới cất giọng nói, nhưng đã bị cơn ho kéo tới. Lời vừa dứt, không nhịn được che miệng ho khan, Thủy Mộ Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, ngồi trước giường.
“Vì sao?” Tiêu Phượng Minh lên tiếng, Thủy Mộ Nhi cảm thấy khó hiểu, hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao lại gả cho ta?”
Không biết có phải bởi vì câu cửa miệng của hắn không trách cứ nàng hay không, Thủy Mộ Nhi lại lớn mật, chỉ thấy nàng khẽ cười nói: “Xấu nữa cùng phế nam, chẳng lẽ Vương gia không cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”
Tiêu Phượng Minh hơi sững sờ, dường như không ngờ nàng lại trả lời như thế, dừng lại, đôi mắt đen như đá quý cũng hiện lên một tia sáng, khóe môi cong lên không rõ ý tứ nhìn nàng, “Vậy sao?”
Trực giác của Thủy Mộ Nhi run lên, cười lấy lòng: “Vương gia chớ để ý, mặc dù ta biết ngài không thể… Cái đó, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này.” Coi như người trong thiên hạ đều biết, ta cũng vẫn giữ kín. Trong lòng hơi cao hứng, nét mặt Thủy Mộ Nhi vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, Tiêu Phượng Minh không nói lời nào, cũng không vui vẻ gì, một lúc lâu sau lấy tay chống lên má, nhìn nàng lẩm bẩm. “Hôm nay nhìn thấy nàng rất khác so với nửa tháng trước.”
Bị hắn nhìn như vậy, Thủy Mộ Nhi không được tự nhiên, nàng cười khan hai tiếng, “Vương gia, mấy ngày nay ta bị hủy dung, làm sao vui tươi được nữa, mà cuối cùng nay cũng đã thông suốt nhiều rồi, tâm tư cũng thoải mái hơn.”
“Thoải mái?” Dường như đang kiểm chứng lời nàng nói, Tiêu Phượng Minh quét mắt nhìn đống đồ ngổn ngang, “Dường như thoải mái của nàng cũng hơi quá rồi.”
Lần này Thủy Mộ Nhi không dám nói tiếp nữa, dầu dì, người ta cũng là một Vương gia, nơi này là phủ của hắn, nàng cũng không được làm bừa.
Thấy nàng khôi phục lại mấy phần khéo léo, Tiêu Phượng Minh không truy cứu nữa, ánh mắt nhìn lên chiếc khăn che mặt của nàng, giọng trầm xuống: “Mặt của nàng, tại sao bị hủy?”
Sắc mặt Thủy Mộ Nhi tái đi, lúc lâu mới nói: “Lửa thiêu.”
Tiêu Phượng Minh ho khan mấy tiếng, dáng vẻ tựa vào xe lăn dường như rất mệt mỏi, Thủy Mộ Nhi không khỏi nhớ tới hôm hắn bưng chén trà lúc cầu hôn, nghĩ thầm, bệnh nguy kịch như vậy, vậy mà còn dành tâm tư để hơn thua, quả nhiên lòng nghi ngờ quá nặng. Không dùng sức suy nghĩ nữa, nhưng chưa từng thấy, khi nàng nói ra hai chữ kia, trong ánh mắt của nam tử đối diện lại hiện lên vẻ nghiêm trọng.
“Vương gia có muốn nghỉ ngơi hay không?” Thủy Mộ Nhi nhắm hai mắt mệt mỏi lại, bộ dáng mệt mỏi, do dự hỏi, nghĩ thầm, mệt quá, nhanh đi đi.
Dường như rốt cuộc Tiêu Phượng Minh đã bình thường trở lại, trên môi cũng xuất hiện lại màu đỏ, nghe lời nàng nói, hắn khẽ ừ, hai tay đặt trên xe lăn, “Vậy cởi áo ra giúp ta đi.”
Thiếu chút nữa Thủy Mộ Nhi dập đầu xuống đất, không phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?
Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội MừngTác giả: Yên MộcTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngThủy Mộ Nhi tựa lưng vào ghế, phe phẩy quạt hóng mát. Nói về số phận của nàng, đúng là không thành như vậy hay sao? Lần đầu mở mắt ra ở thế giới này, nàng được che chở cùng sủng ái trăm bề, bởi vì thân phận là đích nữ, Thượng thư phụ thân rất tốt với nàng, mấy năm qua nàng chẳng những đạt danh hiệu xinh đẹp tài giỏi nhất kinh thành, mà danh tiếng của nàng còn vang xa hơn nữa, nên rất hợp lý khi nàng được chọn làm thê tử cho Ninh vương Long Phi Trần. Chỉ vì vị Ninh vương này là con trai được Hoàng đế yêu thương nhất, tuy bây giờ hắn không phải là thái tử, nhưng sớm muộn gì cũng đến ngày Hoàng đế phế truất thái tử, lập hắn lên thay. Nghĩ tới đây, Thủy Mộ Nhi hơi thất thần, thật ra nàng không muốn trở thành người có thân phận quyền quý gì, nàng chỉ muốn lấy một người có tâm, sống đến già không chia lìa. Mỗi khi nhớ đến kiếp trước, trí nhớ của nàng rất mờ mịt, dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như rất gần, có lúc nàng không phân biệt được, cuối cùng mình được xem là người cổ đại,… “Nô… Nô tỳ thỉnh an Vương gia!” Bích Nhi quỳ trên đất, sợ hãi liếc vào bên trong phòng.Thủy Mộ Nhi đang bắt đầu mặc quần áo, thật sự hỉ phục quá phức tạp, nàng vẫn chưa thành thạo đối với việc mặc đồ cổ trang, vì vậy ở ngoài nhìn vào thấy màn che không ngừng động đậy, không nghe được giọng nói ở bên ngoài.“Đi ra ngoài hết đi.” Tiêu Phượng Minh nhàn nhạt lên tiếng, chỉ có điều giọng nói không nghe rõ được tâm tình của hắn. Bích Nhi lo lắng liếc mắt nhìn trong phòng, đứng dậy lui ra ngoài.“Vũ Điệp, ngươi cũng đi ra ngoài đi.” Tiêu Phượng Minh tiếp tục lên tiếng.“Vương gia?” Dường như Vũ Điệp không thể tin, do dự gọi một tiếng, không thấy lời đáp trả của Tiêu Phượng Minh, lúc này mới bất đắc dĩ lui ra ngoài.Cửa phòng đóng “két” lại một tiếng, người trên giường cũng ngưng động tác, Tiêu Phượng Minh nhìn lướt qua đống hạt sen rơi đầy trên đất cất giọng nói, “Xuống đây đi.”Tuy mới cất giọng nói, nhưng đã bị cơn ho kéo tới. Lời vừa dứt, không nhịn được che miệng ho khan, Thủy Mộ Nhi do dự hồi lâu, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài, ngồi trước giường.“Vì sao?” Tiêu Phượng Minh lên tiếng, Thủy Mộ Nhi cảm thấy khó hiểu, hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao lại gả cho ta?”Không biết có phải bởi vì câu cửa miệng của hắn không trách cứ nàng hay không, Thủy Mộ Nhi lại lớn mật, chỉ thấy nàng khẽ cười nói: “Xấu nữa cùng phế nam, chẳng lẽ Vương gia không cho đây là thiên hạ tuyệt phối sao?”Tiêu Phượng Minh hơi sững sờ, dường như không ngờ nàng lại trả lời như thế, dừng lại, đôi mắt đen như đá quý cũng hiện lên một tia sáng, khóe môi cong lên không rõ ý tứ nhìn nàng, “Vậy sao?”Trực giác của Thủy Mộ Nhi run lên, cười lấy lòng: “Vương gia chớ để ý, mặc dù ta biết ngài không thể… Cái đó, nhưng ngài yên tâm, ta sẽ giữ kín chuyện này.” Coi như người trong thiên hạ đều biết, ta cũng vẫn giữ kín. Trong lòng hơi cao hứng, nét mặt Thủy Mộ Nhi vô cùng nghiêm túc.Nghe vậy, Tiêu Phượng Minh không nói lời nào, cũng không vui vẻ gì, một lúc lâu sau lấy tay chống lên má, nhìn nàng lẩm bẩm. “Hôm nay nhìn thấy nàng rất khác so với nửa tháng trước.”Bị hắn nhìn như vậy, Thủy Mộ Nhi không được tự nhiên, nàng cười khan hai tiếng, “Vương gia, mấy ngày nay ta bị hủy dung, làm sao vui tươi được nữa, mà cuối cùng nay cũng đã thông suốt nhiều rồi, tâm tư cũng thoải mái hơn.”“Thoải mái?” Dường như đang kiểm chứng lời nàng nói, Tiêu Phượng Minh quét mắt nhìn đống đồ ngổn ngang, “Dường như thoải mái của nàng cũng hơi quá rồi.”Lần này Thủy Mộ Nhi không dám nói tiếp nữa, dầu dì, người ta cũng là một Vương gia, nơi này là phủ của hắn, nàng cũng không được làm bừa.Thấy nàng khôi phục lại mấy phần khéo léo, Tiêu Phượng Minh không truy cứu nữa, ánh mắt nhìn lên chiếc khăn che mặt của nàng, giọng trầm xuống: “Mặt của nàng, tại sao bị hủy?”Sắc mặt Thủy Mộ Nhi tái đi, lúc lâu mới nói: “Lửa thiêu.”Tiêu Phượng Minh ho khan mấy tiếng, dáng vẻ tựa vào xe lăn dường như rất mệt mỏi, Thủy Mộ Nhi không khỏi nhớ tới hôm hắn bưng chén trà lúc cầu hôn, nghĩ thầm, bệnh nguy kịch như vậy, vậy mà còn dành tâm tư để hơn thua, quả nhiên lòng nghi ngờ quá nặng. Không dùng sức suy nghĩ nữa, nhưng chưa từng thấy, khi nàng nói ra hai chữ kia, trong ánh mắt của nam tử đối diện lại hiện lên vẻ nghiêm trọng.“Vương gia có muốn nghỉ ngơi hay không?” Thủy Mộ Nhi nhắm hai mắt mệt mỏi lại, bộ dáng mệt mỏi, do dự hỏi, nghĩ thầm, mệt quá, nhanh đi đi.Dường như rốt cuộc Tiêu Phượng Minh đã bình thường trở lại, trên môi cũng xuất hiện lại màu đỏ, nghe lời nàng nói, hắn khẽ ừ, hai tay đặt trên xe lăn, “Vậy cởi áo ra giúp ta đi.”Thiếu chút nữa Thủy Mộ Nhi dập đầu xuống đất, không phải đây gọi là gậy ông đập lưng ông sao?