Thanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn…
Chương 65
Yêu Ma ĐạoTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnThanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn… Tích thúc, nhĩ hảo hương......Nói gì vậy, lời này nếu là nghe vào tai kẻ khác còn không phải bị cho là kỳ cục sao. Thế nhưng Tích Duyên lại cảm thấy Mạt Đồng hiện tại chỉ như một tiểu hài tử bốc đồng, khi Tích Duyên nghe được những lời này...... trừ bỏ làm nũng cũng chẳng còn ý tứ nào khác.Chính là ngay khi bàn tay Mạt Đồng chạm đến hai chân thon dài của nam nhân, Tích Duyên liền mở miệng bình tĩnh mà hỏi Mạt Đồng: “Ngươi sờ đủ chưa, nương ngươi không dạy ngươi nam nhân là không thể sờ loạn như vậy sao?”Mạt Đồng cũng cảm giác được Tích Duyên đã có chút sinh khí. Cánh tay hắn ôm sát lấy thân thể y, cái trán lạnh lẻo đặt lên vầng trán nóng bỏng của nam nhân, hắn nhẹ nhàng mà mở miệng nói: “Ta là ma, ma thì có nương sao? Ta là ma thai trời sinh trời dưỡng, căn bản là không có ai để mà dạy dỗ ta.” Nói xong, hắn càng vùi đầu sâu vào trong cổ Tích Duyên không ngừng phát ra tiếng cười nhẹ.“Đừng dựa vào ta gần như vậy......”“Tích thúc, ngươi thật sự rất thơm a.” Mạt Đồng ôm lấy thân thể Tích Duyên mà sờ tới sờ lui, làn da của nam nhân thực dẻo dai, hơn nữa cũng không giống nữ nhân mềm mại, thân thể hắn rất rắn chắc, sờ lên có độ co dãn, có tính đàn hồi, hơn nữa dưới ánh nến mờ nhạt mông mông lung lung bao phủ hai người, Tích Duyên lúc này ở trong mắt Mạt Đồng càng trở nên dị thường mê người.Tích Duyên cảm thấy được hôm nay Mạt Đồng rất không bình thường, nếu là thường lệ Mạt Đồng dám như thế đối y, y khẳng định sẽ không chỉ nằm yên giống như bây giờ mà tùy ý Mạt Đồng sờ tới sờ lui đâu.Tình huống hiện tại làm cho Tích Duyên không khỏi kinh ngạc, thế nhưng kinh ngạc còn chưa kịp, căn bản là đã quên đẩy Mạt Đồng ra tạo thời cơ cho hắn nhanh tay mà ôm trọn lấy y, khiến cho thân thể đang vô cùng nóng của nam nhân càng trở nên nóng rực kinh người.Tích Duyên mới vừa đẩy ra bàn tay của Mạt Đồng, cái bàn tay không nghe lời đó lại lần thứ hai trườn lên. Tích Duyên có chút tức giận ngẩng đầu, liền đã cảm giác được một cỗ nhiệt tức đột ngột áp tới......Trong chớp mắt nam nhân đã cảm nhận được môi của chính mình bị hôn trụ. Những ngón tay thon dài của Mạt Đồng luồn vào bên trong mái tóc của nam nhân, đôi môi mềm mại bị đầu lưỡi khiêu khai, nam nhân cảm thấy được đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại kia bá đạo mà c**n l** đ** l*** mình. Tích Duyên giật mình bừng tỉnh “Dụng lực” cố sức đẩy ra Mạt Đồng, chính là y phát hiện cơ thể không có chút khí lực, phản kháng của y nhìn qua tựa hồ rất yếu ớt.Mạt Đồng nắm chặt cổ tay y, xoay người đem Tích Duyên đặt ở dưới thân. Hắn há miệng nhẹ nhàng mà cắn lấy đôi môi đang không ngừng “Ân ân ngô ngô” của Tích Duyên, khiến cho y cả kinh không dám tái động......Bởi vì......Bàn tay của Mạt Đồng bất ngờ luồn vào g*** h** ch*n y, bắt lấy d*c v*ng của y, khiến cho thân thể y theo bản năng mà sợ hãi run rẩy cả người. Trùng kích bất thình lình này thực khiến cho Tích Duyên khó khăn không tài nào tin được vào chuyện đang xảy ra trước mặt mình.“Ngươi buông......” Tích Duyên cau mày, y không biết Mạt Đồng lại cả gan lớn mật như thế, còn dám đối y mà làm ra cái loại chuyện hạ lưu này bất chấp luân thường. Thanh âm khiển trách bất mãn của Tích Duyên rất nhanh đã bị ngăn chặn lại, lúc này chỉ có thể nghe được thanh âm hàm hàm hồ hồ không rõ ràng của nam nhân, “Ngươi làm càn......”Tích Duyên bị Mạt Đồng áp chế, hoàn toàn mất đi cơ may trốn thoát. Linh khí trong cơ thể y yếu ớt đến độ không có biện pháp để sử dụng. Nam nhân vừa nhìn tấy lư hương trên bàn liền đã khiến y một trận tức giận, chỉ muốn đánh mấy bạt tai vào mặt Mạt Đồng. Mạt Đồng khả dĩ có thể làm y mất đi bình tĩnh như thế này, lại khó trách y cảm thấy toàn thân vô lực, cho dù là trúng phong tà đi chăng nữa cũng không đồng nghĩa với việc y không thể sử dụng linh lực, lư hương kia, tử yên lượn lờ......Đều là vì thứ đồ vật kia y mới có thể trở nên kỳ quái như vậy......Thứ đồ vật kia là Vạn Linh hương lô, là bảo vật tà ma, yêu nghiệt dùng để bồi bổ linh khí, tập hợp hồn phách của cô hồn du linh, dựa vào việc hấp thụ và phát tán yêu khí mà bổ sung cho linh khí trong cơ thể.Mạt Đồng thế nhưng lại có loại đồ vật tà môn này, chắc chắn là bên ngoài vân du gần nửa năm qua đã được tên yêu nghiệt nào đó tặng cho rồi......
Tích thúc, nhĩ hảo hương......
Nói gì vậy, lời này nếu là nghe vào tai kẻ khác còn không phải bị cho là kỳ cục sao. Thế nhưng Tích Duyên lại cảm thấy Mạt Đồng hiện tại chỉ như một tiểu hài tử bốc đồng, khi Tích Duyên nghe được những lời này...... trừ bỏ làm nũng cũng chẳng còn ý tứ nào khác.
Chính là ngay khi bàn tay Mạt Đồng chạm đến hai chân thon dài của nam nhân, Tích Duyên liền mở miệng bình tĩnh mà hỏi Mạt Đồng: “Ngươi sờ đủ chưa, nương ngươi không dạy ngươi nam nhân là không thể sờ loạn như vậy sao?”
Mạt Đồng cũng cảm giác được Tích Duyên đã có chút sinh khí. Cánh tay hắn ôm sát lấy thân thể y, cái trán lạnh lẻo đặt lên vầng trán nóng bỏng của nam nhân, hắn nhẹ nhàng mà mở miệng nói: “Ta là ma, ma thì có nương sao? Ta là ma thai trời sinh trời dưỡng, căn bản là không có ai để mà dạy dỗ ta.” Nói xong, hắn càng vùi đầu sâu vào trong cổ Tích Duyên không ngừng phát ra tiếng cười nhẹ.
“Đừng dựa vào ta gần như vậy......”
“Tích thúc, ngươi thật sự rất thơm a.” Mạt Đồng ôm lấy thân thể Tích Duyên mà sờ tới sờ lui, làn da của nam nhân thực dẻo dai, hơn nữa cũng không giống nữ nhân mềm mại, thân thể hắn rất rắn chắc, sờ lên có độ co dãn, có tính đàn hồi, hơn nữa dưới ánh nến mờ nhạt mông mông lung lung bao phủ hai người, Tích Duyên lúc này ở trong mắt Mạt Đồng càng trở nên dị thường mê người.
Tích Duyên cảm thấy được hôm nay Mạt Đồng rất không bình thường, nếu là thường lệ Mạt Đồng dám như thế đối y, y khẳng định sẽ không chỉ nằm yên giống như bây giờ mà tùy ý Mạt Đồng sờ tới sờ lui đâu.
Tình huống hiện tại làm cho Tích Duyên không khỏi kinh ngạc, thế nhưng kinh ngạc còn chưa kịp, căn bản là đã quên đẩy Mạt Đồng ra tạo thời cơ cho hắn nhanh tay mà ôm trọn lấy y, khiến cho thân thể đang vô cùng nóng của nam nhân càng trở nên nóng rực kinh người.
Tích Duyên mới vừa đẩy ra bàn tay của Mạt Đồng, cái bàn tay không nghe lời đó lại lần thứ hai trườn lên. Tích Duyên có chút tức giận ngẩng đầu, liền đã cảm giác được một cỗ nhiệt tức đột ngột áp tới......
Trong chớp mắt nam nhân đã cảm nhận được môi của chính mình bị hôn trụ. Những ngón tay thon dài của Mạt Đồng luồn vào bên trong mái tóc của nam nhân, đôi môi mềm mại bị đầu lưỡi khiêu khai, nam nhân cảm thấy được đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại kia bá đạo mà c**n l** đ** l*** mình. Tích Duyên giật mình bừng tỉnh “Dụng lực” cố sức đẩy ra Mạt Đồng, chính là y phát hiện cơ thể không có chút khí lực, phản kháng của y nhìn qua tựa hồ rất yếu ớt.
Mạt Đồng nắm chặt cổ tay y, xoay người đem Tích Duyên đặt ở dưới thân. Hắn há miệng nhẹ nhàng mà cắn lấy đôi môi đang không ngừng “Ân ân ngô ngô” của Tích Duyên, khiến cho y cả kinh không dám tái động......
Bởi vì......
Bàn tay của Mạt Đồng bất ngờ luồn vào g*** h** ch*n y, bắt lấy d*c v*ng của y, khiến cho thân thể y theo bản năng mà sợ hãi run rẩy cả người. Trùng kích bất thình lình này thực khiến cho Tích Duyên khó khăn không tài nào tin được vào chuyện đang xảy ra trước mặt mình.
“Ngươi buông......” Tích Duyên cau mày, y không biết Mạt Đồng lại cả gan lớn mật như thế, còn dám đối y mà làm ra cái loại chuyện hạ lưu này bất chấp luân thường. Thanh âm khiển trách bất mãn của Tích Duyên rất nhanh đã bị ngăn chặn lại, lúc này chỉ có thể nghe được thanh âm hàm hàm hồ hồ không rõ ràng của nam nhân, “Ngươi làm càn......”
Tích Duyên bị Mạt Đồng áp chế, hoàn toàn mất đi cơ may trốn thoát. Linh khí trong cơ thể y yếu ớt đến độ không có biện pháp để sử dụng. Nam nhân vừa nhìn tấy lư hương trên bàn liền đã khiến y một trận tức giận, chỉ muốn đánh mấy bạt tai vào mặt Mạt Đồng. Mạt Đồng khả dĩ có thể làm y mất đi bình tĩnh như thế này, lại khó trách y cảm thấy toàn thân vô lực, cho dù là trúng phong tà đi chăng nữa cũng không đồng nghĩa với việc y không thể sử dụng linh lực, lư hương kia, tử yên lượn lờ......
Đều là vì thứ đồ vật kia y mới có thể trở nên kỳ quái như vậy......
Thứ đồ vật kia là Vạn Linh hương lô, là bảo vật tà ma, yêu nghiệt dùng để bồi bổ linh khí, tập hợp hồn phách của cô hồn du linh, dựa vào việc hấp thụ và phát tán yêu khí mà bổ sung cho linh khí trong cơ thể.
Mạt Đồng thế nhưng lại có loại đồ vật tà môn này, chắc chắn là bên ngoài vân du gần nửa năm qua đã được tên yêu nghiệt nào đó tặng cho rồi......
Yêu Ma ĐạoTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnThanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn… Tích thúc, nhĩ hảo hương......Nói gì vậy, lời này nếu là nghe vào tai kẻ khác còn không phải bị cho là kỳ cục sao. Thế nhưng Tích Duyên lại cảm thấy Mạt Đồng hiện tại chỉ như một tiểu hài tử bốc đồng, khi Tích Duyên nghe được những lời này...... trừ bỏ làm nũng cũng chẳng còn ý tứ nào khác.Chính là ngay khi bàn tay Mạt Đồng chạm đến hai chân thon dài của nam nhân, Tích Duyên liền mở miệng bình tĩnh mà hỏi Mạt Đồng: “Ngươi sờ đủ chưa, nương ngươi không dạy ngươi nam nhân là không thể sờ loạn như vậy sao?”Mạt Đồng cũng cảm giác được Tích Duyên đã có chút sinh khí. Cánh tay hắn ôm sát lấy thân thể y, cái trán lạnh lẻo đặt lên vầng trán nóng bỏng của nam nhân, hắn nhẹ nhàng mà mở miệng nói: “Ta là ma, ma thì có nương sao? Ta là ma thai trời sinh trời dưỡng, căn bản là không có ai để mà dạy dỗ ta.” Nói xong, hắn càng vùi đầu sâu vào trong cổ Tích Duyên không ngừng phát ra tiếng cười nhẹ.“Đừng dựa vào ta gần như vậy......”“Tích thúc, ngươi thật sự rất thơm a.” Mạt Đồng ôm lấy thân thể Tích Duyên mà sờ tới sờ lui, làn da của nam nhân thực dẻo dai, hơn nữa cũng không giống nữ nhân mềm mại, thân thể hắn rất rắn chắc, sờ lên có độ co dãn, có tính đàn hồi, hơn nữa dưới ánh nến mờ nhạt mông mông lung lung bao phủ hai người, Tích Duyên lúc này ở trong mắt Mạt Đồng càng trở nên dị thường mê người.Tích Duyên cảm thấy được hôm nay Mạt Đồng rất không bình thường, nếu là thường lệ Mạt Đồng dám như thế đối y, y khẳng định sẽ không chỉ nằm yên giống như bây giờ mà tùy ý Mạt Đồng sờ tới sờ lui đâu.Tình huống hiện tại làm cho Tích Duyên không khỏi kinh ngạc, thế nhưng kinh ngạc còn chưa kịp, căn bản là đã quên đẩy Mạt Đồng ra tạo thời cơ cho hắn nhanh tay mà ôm trọn lấy y, khiến cho thân thể đang vô cùng nóng của nam nhân càng trở nên nóng rực kinh người.Tích Duyên mới vừa đẩy ra bàn tay của Mạt Đồng, cái bàn tay không nghe lời đó lại lần thứ hai trườn lên. Tích Duyên có chút tức giận ngẩng đầu, liền đã cảm giác được một cỗ nhiệt tức đột ngột áp tới......Trong chớp mắt nam nhân đã cảm nhận được môi của chính mình bị hôn trụ. Những ngón tay thon dài của Mạt Đồng luồn vào bên trong mái tóc của nam nhân, đôi môi mềm mại bị đầu lưỡi khiêu khai, nam nhân cảm thấy được đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại kia bá đạo mà c**n l** đ** l*** mình. Tích Duyên giật mình bừng tỉnh “Dụng lực” cố sức đẩy ra Mạt Đồng, chính là y phát hiện cơ thể không có chút khí lực, phản kháng của y nhìn qua tựa hồ rất yếu ớt.Mạt Đồng nắm chặt cổ tay y, xoay người đem Tích Duyên đặt ở dưới thân. Hắn há miệng nhẹ nhàng mà cắn lấy đôi môi đang không ngừng “Ân ân ngô ngô” của Tích Duyên, khiến cho y cả kinh không dám tái động......Bởi vì......Bàn tay của Mạt Đồng bất ngờ luồn vào g*** h** ch*n y, bắt lấy d*c v*ng của y, khiến cho thân thể y theo bản năng mà sợ hãi run rẩy cả người. Trùng kích bất thình lình này thực khiến cho Tích Duyên khó khăn không tài nào tin được vào chuyện đang xảy ra trước mặt mình.“Ngươi buông......” Tích Duyên cau mày, y không biết Mạt Đồng lại cả gan lớn mật như thế, còn dám đối y mà làm ra cái loại chuyện hạ lưu này bất chấp luân thường. Thanh âm khiển trách bất mãn của Tích Duyên rất nhanh đã bị ngăn chặn lại, lúc này chỉ có thể nghe được thanh âm hàm hàm hồ hồ không rõ ràng của nam nhân, “Ngươi làm càn......”Tích Duyên bị Mạt Đồng áp chế, hoàn toàn mất đi cơ may trốn thoát. Linh khí trong cơ thể y yếu ớt đến độ không có biện pháp để sử dụng. Nam nhân vừa nhìn tấy lư hương trên bàn liền đã khiến y một trận tức giận, chỉ muốn đánh mấy bạt tai vào mặt Mạt Đồng. Mạt Đồng khả dĩ có thể làm y mất đi bình tĩnh như thế này, lại khó trách y cảm thấy toàn thân vô lực, cho dù là trúng phong tà đi chăng nữa cũng không đồng nghĩa với việc y không thể sử dụng linh lực, lư hương kia, tử yên lượn lờ......Đều là vì thứ đồ vật kia y mới có thể trở nên kỳ quái như vậy......Thứ đồ vật kia là Vạn Linh hương lô, là bảo vật tà ma, yêu nghiệt dùng để bồi bổ linh khí, tập hợp hồn phách của cô hồn du linh, dựa vào việc hấp thụ và phát tán yêu khí mà bổ sung cho linh khí trong cơ thể.Mạt Đồng thế nhưng lại có loại đồ vật tà môn này, chắc chắn là bên ngoài vân du gần nửa năm qua đã được tên yêu nghiệt nào đó tặng cho rồi......