Thanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn…
Chương 241
Yêu Ma ĐạoTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnThanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn… “Tích sư thúc”. Phu nhân kia lễ độ gọi nam nhân.“Vị phu nhân này là……..”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng.Cửu Hoàng phủi phủi tuyết trên đầu vai, con ngươi mang theo sự mệt mỏi kia lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân: “Vị phu nhân này là thê tử của đồ đệ Liễu Phong của ngươi, Hồ Lục Nương”. Y đơn giản làm một chút giới thiệu.Nam nhân có chút giật mình, nhưng chưa biểu hiện ở trên mặt, sau khi lễ độ chào hỏi cùng Lục Hồ Nương, hắn dẫn hai người vào trương phủ, Trương phủ rất rộng, rất nhiều viện lạc (sân), đi gần gần cũng phải đi một đoạn đường.Tuyết rơi rất chậm.Nam nhân biết phiền toái lại tới nữa rồi.Ai………Lần này Cửu Hoàng từ Thanh Sơn đưa Hồ Lục Nương tới Biên thành, là chủ ý của Liễu Phong, Liễu Phong muốn cho Hồ Lục Nương ở tạm nơi này, bởi vì Nham Vân biết Hồ Lục Nương thành thân cùng Liễu Phong, Nham Vân lại bị Liễu Phong nhốt ở Tĩnh Tư động, rất nhanh sẽ phá trận đi ra, tới lúc đó nếu Nham Vân nhìn thấy Hồ Lục Nương thì hậu quả không thể tưởng tượng được.Hơn nữa Liễu Phong không thể phân thân, cho nên liền nhờ Cửu Hoàng hộ tống Hồ Lục Nương tới Biên thành, ở tạm quý phủ của nam nhân, nam nhân có chút khó xử, nhưng vẫn đáp ứng.“Ngươi cũng muốn trụ (ở) quý phủ ta?”. Nam nhân quay đầu nhìn về phía Cửu Hoàng, nếu Cửu Hoàng muốn trụ quý phủ hắn thì nhất định sẽ bất tiện.Cửu Hoàng biếng nhác lắc đầu, con ngươi mang theo mệt mỏi kia quét qua đôi mắt của nam nhân: “Ngươi đã quên, ta ở Biên thành có địa phương đặt chân a, ta trụ tửu phường ở đầu phố”. Ngữ khí của y thực hờ hững, hiển nhiên là không muốn quá thân cận cùng nam nhân, y nói xong liền không quá cao hứng tựa vào trên ghế, thong thả uống trà, không có lại nhìn nam nhân.“Được rồi, Liễu phu nhân liền an tâm ở tại nơi này của ta, chờ Liễu Phong sự tình xong, người lại trở về cũng không vội”. Nam nhân cảm thấy nói chung an toàn là nhất.“Đa tạ, Tích sư thúc khẳng khái (hào phóng) hỗ trợ, ta cùng với Liễu Phong nhất định hảo hảo cảm tạ ngươi, tính tình Nham Vân rất ngang ngược, nếu không phải không nhốt được y thì chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách này, cũng sẽ không tới quấy rầy sư thúc tĩnh dưỡng”. Hồ Lục Nương phi thường khách khí, toàn thân đều lộ ra hơi thở mê hoặc, không hổ là nữ tử đẹp nhất của hồ tộc.“Không cần khách khí, ta sai hạ nhân mang ngươi đi khách phòng nghỉ ngơi, ngươi liền an tâm ở lại đây là được, ngày khác mang ngươi đi nơi nơi 1 chút, nếu tới đây thì nhất định phải dạo chơi Biên thành”. Tươi cười của nam nhân hữu hảo ôn hòa lại ổn trọng, hắn sai hạ nhân trong phủ mang Lục Hồ Nương đi nghỉ ngơi.Sự tình của Cửu Hoàng cũng xong xuôi, y không có gì muốn nói cùng nam nhân, y đứng lên, không chào hỏi liền chuẩn bị đi, nam nhân nhìn bóng lưng của y, nam nhân cảm thấy y thực ôn nhu, cho tới bây giờ cũng sẽ không đối nam nhân như vậy, chính là từ sau lần gặp mặt trước đó, y tựa hồ đã không hề lưu luyến đối nam nhân, trở lại cái loại thái độ lúc ban đầu gặp nhau.Nam nhân yên lặng đứng lên, đi theo phía sau Cửu Hoàng, chuẩn bị tiễn Cửu Hoàng ra phủ, mới vừa đi tới hành lang ánh sáng hôn ám thì Cửu Hoàng liền dừng bước, nam nhân cũng dừng bước theo.Hai người đứng ở trên hành lang, ngoại trừ nhiệt tức bên môi cùng tuyết bay lả tả ngoài sân, hết thảy giống như đều bất động………“Ngươi đi theo ta làm gì?”. Cửu Hoàng nhíu mày, y không có tâm tình xoay người nhìn nam nhân, “Giữa chúng ta không có gì cần nói, ngươi đừng lại đi theo ta”.“Ta chỉ là muốn tiễn ngươi xuất môn (đi ra, ra ngoài), không có gì khác……..”. Khóe mắt nam nhân có chút bất đắc dĩ, hắn cảm giác được Cửu Hoàng tựa hồ ngẩn người, bên môi nam nhân thở ra đám sương lờ mờ, thở dài không dấu vết. “Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, ta không có ý tứ khác, ngươi cũng không cần loạn nghĩ”. Từ trước đến nay nam nhân đều thực khách khí, thực lễ độ.Tuy rằng nói ra lời nói không được nho nhã, nhưng từ trước đến nay ngôn hành ( lời nói và việc làm) của hắn đều thực ổn trọng, sẽ không mạo phạm người khác.“Không cần, ta sẽ tự mình đi”. Cửu Hoàng cự tuyệt nam nhân, tựa hồ không muốn ở lại nơi này lâu.“Ngươi xem phong thư đó chưa?”. Nam nhân do dự hỏi ra khỏi miệng, hắn đi mấy bước về phía trước, đi tới bên người Cửu Hoàng, thấy Cửu Hoàng không có trả lời thì hắn lại nhắc lại 1 lần nữa, “Phong thư ta gởi cho ngươi, ngươi xem chưa?”.Trong con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng lộ ra vài phần không kiên nhẫn, y lên tiếng trả lời nam nhân: “Ta xem”. Y nói xong liền nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn kia tựa hồ muốn nam nhân tránh ra.“Ân, vậy là tốt rồi”. Nam nhân nói xong liền nhường đường.Cửu Hoàng đi mấy bước rồi, tựa hồ nhớ tới cái gì, y quay đầu gọi nam nhân 1 tiếng, nam nhân ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía y, lại nghe tới y lên tiếng nói: “Ta không nghĩ tới ngươi chán ghét ta như vậy, nhưng mà cũng tốt, để ta sớm biết 1 chút, ta sẽ không lại ôm hy vọng đối ngươi, trong thư của ngươi đã viết thật sự rõ ràng, ngươi nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, được, ta thành toàn ngươi”.Thanh âm của Cửu Hoàng vừa kéo dài lại chậm………Kỳ thật nam nhân căn bản không biết trên thư viết cái gì, bởi vì phong thư này là Mạt Đồng viết, cũng là Mạt Đồng gởi đi, nghe được Cửu Hoàng nói bốn chữ “Đoạn tuyệt quan hệ” thì hắn lập tức đã hiểu, ngữ khí trong phong thư này của Mạt Đồng khẳng định viết tới rất bất thiện (xấu xa, ko tốt), hắn cũng không hảo mở miệng hỏi Cửu Hoàng nội dung viết trên thư này.“Ta tiễn ngươi đi ra ngoài”. Nam nhân hảo ý (tốt bụng, long tốt, thiện chí).“Không cần”. Cửu Hoàng cự tuyệt.Buổi tối hôm nay nam nhân suy nghĩ thật lâu, lăn qua lộn lại liền cảm thấy Cửu Hoàng khẳng định đã xem phong thư mà Mạt Đồng gởi đi, cho nên thái độ của Cửu Hoàng ở thời điểm nhìn thấy hắn mới có thể như vậy.Trên thư kia rốt cuộc viết cái gì……..Một đêm này, nam nhân mất ngủ.Sau đó, thời điểm Mạt Đồng từ bên ngoài mang thuốc bổ trở về thì nam nhân cũng có thử hỏi qua Mạt Đồng mấy lần, nhưng tính cảnh giác của y rất cao, mỗi lần thời điểm nam nhân muốn hỏi thấu đáo thì y đều hàm hàm hồ hồ ôm nam nhân hôn tới hôn lui, nam nhân lại trì độn cũng biết trong đó khẳng định có vấn đề, nam nhân cũng biết y không muốn nói, cho dù nam nhân lại bức bách y như thế nào thì y cũng sẽ không nói, tới cuối cùng nam nhân dứt khoát không hỏi nữa.
“Tích sư thúc”. Phu nhân kia lễ độ gọi nam nhân.
“Vị phu nhân này là……..”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng.
Cửu Hoàng phủi phủi tuyết trên đầu vai, con ngươi mang theo sự mệt mỏi kia lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân: “Vị phu nhân này là thê tử của đồ đệ Liễu Phong của ngươi, Hồ Lục Nương”. Y đơn giản làm một chút giới thiệu.
Nam nhân có chút giật mình, nhưng chưa biểu hiện ở trên mặt, sau khi lễ độ chào hỏi cùng Lục Hồ Nương, hắn dẫn hai người vào trương phủ, Trương phủ rất rộng, rất nhiều viện lạc (sân), đi gần gần cũng phải đi một đoạn đường.
Tuyết rơi rất chậm.
Nam nhân biết phiền toái lại tới nữa rồi.
Ai………
Lần này Cửu Hoàng từ Thanh Sơn đưa Hồ Lục Nương tới Biên thành, là chủ ý của Liễu Phong, Liễu Phong muốn cho Hồ Lục Nương ở tạm nơi này, bởi vì Nham Vân biết Hồ Lục Nương thành thân cùng Liễu Phong, Nham Vân lại bị Liễu Phong nhốt ở Tĩnh Tư động, rất nhanh sẽ phá trận đi ra, tới lúc đó nếu Nham Vân nhìn thấy Hồ Lục Nương thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa Liễu Phong không thể phân thân, cho nên liền nhờ Cửu Hoàng hộ tống Hồ Lục Nương tới Biên thành, ở tạm quý phủ của nam nhân, nam nhân có chút khó xử, nhưng vẫn đáp ứng.
“Ngươi cũng muốn trụ (ở) quý phủ ta?”. Nam nhân quay đầu nhìn về phía Cửu Hoàng, nếu Cửu Hoàng muốn trụ quý phủ hắn thì nhất định sẽ bất tiện.
Cửu Hoàng biếng nhác lắc đầu, con ngươi mang theo mệt mỏi kia quét qua đôi mắt của nam nhân: “Ngươi đã quên, ta ở Biên thành có địa phương đặt chân a, ta trụ tửu phường ở đầu phố”. Ngữ khí của y thực hờ hững, hiển nhiên là không muốn quá thân cận cùng nam nhân, y nói xong liền không quá cao hứng tựa vào trên ghế, thong thả uống trà, không có lại nhìn nam nhân.
“Được rồi, Liễu phu nhân liền an tâm ở tại nơi này của ta, chờ Liễu Phong sự tình xong, người lại trở về cũng không vội”. Nam nhân cảm thấy nói chung an toàn là nhất.
“Đa tạ, Tích sư thúc khẳng khái (hào phóng) hỗ trợ, ta cùng với Liễu Phong nhất định hảo hảo cảm tạ ngươi, tính tình Nham Vân rất ngang ngược, nếu không phải không nhốt được y thì chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách này, cũng sẽ không tới quấy rầy sư thúc tĩnh dưỡng”. Hồ Lục Nương phi thường khách khí, toàn thân đều lộ ra hơi thở mê hoặc, không hổ là nữ tử đẹp nhất của hồ tộc.
“Không cần khách khí, ta sai hạ nhân mang ngươi đi khách phòng nghỉ ngơi, ngươi liền an tâm ở lại đây là được, ngày khác mang ngươi đi nơi nơi 1 chút, nếu tới đây thì nhất định phải dạo chơi Biên thành”. Tươi cười của nam nhân hữu hảo ôn hòa lại ổn trọng, hắn sai hạ nhân trong phủ mang Lục Hồ Nương đi nghỉ ngơi.
Sự tình của Cửu Hoàng cũng xong xuôi, y không có gì muốn nói cùng nam nhân, y đứng lên, không chào hỏi liền chuẩn bị đi, nam nhân nhìn bóng lưng của y, nam nhân cảm thấy y thực ôn nhu, cho tới bây giờ cũng sẽ không đối nam nhân như vậy, chính là từ sau lần gặp mặt trước đó, y tựa hồ đã không hề lưu luyến đối nam nhân, trở lại cái loại thái độ lúc ban đầu gặp nhau.
Nam nhân yên lặng đứng lên, đi theo phía sau Cửu Hoàng, chuẩn bị tiễn Cửu Hoàng ra phủ, mới vừa đi tới hành lang ánh sáng hôn ám thì Cửu Hoàng liền dừng bước, nam nhân cũng dừng bước theo.
Hai người đứng ở trên hành lang, ngoại trừ nhiệt tức bên môi cùng tuyết bay lả tả ngoài sân, hết thảy giống như đều bất động………
“Ngươi đi theo ta làm gì?”. Cửu Hoàng nhíu mày, y không có tâm tình xoay người nhìn nam nhân, “Giữa chúng ta không có gì cần nói, ngươi đừng lại đi theo ta”.
“Ta chỉ là muốn tiễn ngươi xuất môn (đi ra, ra ngoài), không có gì khác……..”. Khóe mắt nam nhân có chút bất đắc dĩ, hắn cảm giác được Cửu Hoàng tựa hồ ngẩn người, bên môi nam nhân thở ra đám sương lờ mờ, thở dài không dấu vết. “Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, ta không có ý tứ khác, ngươi cũng không cần loạn nghĩ”. Từ trước đến nay nam nhân đều thực khách khí, thực lễ độ.
Tuy rằng nói ra lời nói không được nho nhã, nhưng từ trước đến nay ngôn hành ( lời nói và việc làm) của hắn đều thực ổn trọng, sẽ không mạo phạm người khác.
“Không cần, ta sẽ tự mình đi”. Cửu Hoàng cự tuyệt nam nhân, tựa hồ không muốn ở lại nơi này lâu.
“Ngươi xem phong thư đó chưa?”. Nam nhân do dự hỏi ra khỏi miệng, hắn đi mấy bước về phía trước, đi tới bên người Cửu Hoàng, thấy Cửu Hoàng không có trả lời thì hắn lại nhắc lại 1 lần nữa, “Phong thư ta gởi cho ngươi, ngươi xem chưa?”.
Trong con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng lộ ra vài phần không kiên nhẫn, y lên tiếng trả lời nam nhân: “Ta xem”. Y nói xong liền nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn kia tựa hồ muốn nam nhân tránh ra.
“Ân, vậy là tốt rồi”. Nam nhân nói xong liền nhường đường.
Cửu Hoàng đi mấy bước rồi, tựa hồ nhớ tới cái gì, y quay đầu gọi nam nhân 1 tiếng, nam nhân ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía y, lại nghe tới y lên tiếng nói: “Ta không nghĩ tới ngươi chán ghét ta như vậy, nhưng mà cũng tốt, để ta sớm biết 1 chút, ta sẽ không lại ôm hy vọng đối ngươi, trong thư của ngươi đã viết thật sự rõ ràng, ngươi nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, được, ta thành toàn ngươi”.
Thanh âm của Cửu Hoàng vừa kéo dài lại chậm………
Kỳ thật nam nhân căn bản không biết trên thư viết cái gì, bởi vì phong thư này là Mạt Đồng viết, cũng là Mạt Đồng gởi đi, nghe được Cửu Hoàng nói bốn chữ “Đoạn tuyệt quan hệ” thì hắn lập tức đã hiểu, ngữ khí trong phong thư này của Mạt Đồng khẳng định viết tới rất bất thiện (xấu xa, ko tốt), hắn cũng không hảo mở miệng hỏi Cửu Hoàng nội dung viết trên thư này.
“Ta tiễn ngươi đi ra ngoài”. Nam nhân hảo ý (tốt bụng, long tốt, thiện chí).
“Không cần”. Cửu Hoàng cự tuyệt.
Buổi tối hôm nay nam nhân suy nghĩ thật lâu, lăn qua lộn lại liền cảm thấy Cửu Hoàng khẳng định đã xem phong thư mà Mạt Đồng gởi đi, cho nên thái độ của Cửu Hoàng ở thời điểm nhìn thấy hắn mới có thể như vậy.
Trên thư kia rốt cuộc viết cái gì……..
Một đêm này, nam nhân mất ngủ.
Sau đó, thời điểm Mạt Đồng từ bên ngoài mang thuốc bổ trở về thì nam nhân cũng có thử hỏi qua Mạt Đồng mấy lần, nhưng tính cảnh giác của y rất cao, mỗi lần thời điểm nam nhân muốn hỏi thấu đáo thì y đều hàm hàm hồ hồ ôm nam nhân hôn tới hôn lui, nam nhân lại trì độn cũng biết trong đó khẳng định có vấn đề, nam nhân cũng biết y không muốn nói, cho dù nam nhân lại bức bách y như thế nào thì y cũng sẽ không nói, tới cuối cùng nam nhân dứt khoát không hỏi nữa.
Yêu Ma ĐạoTác giả: Mặc Kỳ LânTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnThanh sơn rung chuyển, tru yêu lệnh ( câu chú diệt trừ yêu ma) cùng trấn yêu phiệt ( cái van trấn giữ yêu quái) bị yêu khí ngưng tụ phá tan, yêu quái cùng oán linh nghìn năm qua bị phong ấn tại nơi này được phóng thích, việc này đã khơi ra hạo kiếp nơi thế gian. Yêu khí nặng nề tụ họp lại hình thành cự trụ giữa trời cao, đem những tầng mây xung quanh nhuộm thành một màu đen kịt đậm đặc. Lúc này, bên trong Tích Vân quan. Một đám đông đạo nhân vận bạch y tố sắc đứng trong đại điện rộng lớn, nhao nhao nghị luận về biến cố trọng đại này, ai cũng thật không ngờ yêu khí thế nhưng lại có thể phá vỡ phong ấn mà các tiên bối đã bố trí, nguyên bản Tích Vân quan vốn từ lâu tránh xa thế sự phiền toái xem ra đã bị xâm nhiễu. Hiện nay, bách tính dưới chân núi đều lên núi thỉnh đắc đạo cao nhân xuất sơn thu yêu, chúng đệ tử của Tích Vân quan cũng vì vậy mà xuất sơn không ít, chính là yêu nghiệt hoành hành cùng loạn thế lúc đó, căn bản không thể bình ổn chỉ trong một sớm một chiều. Đạo nhân xuất sơn… “Tích sư thúc”. Phu nhân kia lễ độ gọi nam nhân.“Vị phu nhân này là……..”. Nam nhân nghi hoặc nhìn về phía Cửu Hoàng.Cửu Hoàng phủi phủi tuyết trên đầu vai, con ngươi mang theo sự mệt mỏi kia lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân: “Vị phu nhân này là thê tử của đồ đệ Liễu Phong của ngươi, Hồ Lục Nương”. Y đơn giản làm một chút giới thiệu.Nam nhân có chút giật mình, nhưng chưa biểu hiện ở trên mặt, sau khi lễ độ chào hỏi cùng Lục Hồ Nương, hắn dẫn hai người vào trương phủ, Trương phủ rất rộng, rất nhiều viện lạc (sân), đi gần gần cũng phải đi một đoạn đường.Tuyết rơi rất chậm.Nam nhân biết phiền toái lại tới nữa rồi.Ai………Lần này Cửu Hoàng từ Thanh Sơn đưa Hồ Lục Nương tới Biên thành, là chủ ý của Liễu Phong, Liễu Phong muốn cho Hồ Lục Nương ở tạm nơi này, bởi vì Nham Vân biết Hồ Lục Nương thành thân cùng Liễu Phong, Nham Vân lại bị Liễu Phong nhốt ở Tĩnh Tư động, rất nhanh sẽ phá trận đi ra, tới lúc đó nếu Nham Vân nhìn thấy Hồ Lục Nương thì hậu quả không thể tưởng tượng được.Hơn nữa Liễu Phong không thể phân thân, cho nên liền nhờ Cửu Hoàng hộ tống Hồ Lục Nương tới Biên thành, ở tạm quý phủ của nam nhân, nam nhân có chút khó xử, nhưng vẫn đáp ứng.“Ngươi cũng muốn trụ (ở) quý phủ ta?”. Nam nhân quay đầu nhìn về phía Cửu Hoàng, nếu Cửu Hoàng muốn trụ quý phủ hắn thì nhất định sẽ bất tiện.Cửu Hoàng biếng nhác lắc đầu, con ngươi mang theo mệt mỏi kia quét qua đôi mắt của nam nhân: “Ngươi đã quên, ta ở Biên thành có địa phương đặt chân a, ta trụ tửu phường ở đầu phố”. Ngữ khí của y thực hờ hững, hiển nhiên là không muốn quá thân cận cùng nam nhân, y nói xong liền không quá cao hứng tựa vào trên ghế, thong thả uống trà, không có lại nhìn nam nhân.“Được rồi, Liễu phu nhân liền an tâm ở tại nơi này của ta, chờ Liễu Phong sự tình xong, người lại trở về cũng không vội”. Nam nhân cảm thấy nói chung an toàn là nhất.“Đa tạ, Tích sư thúc khẳng khái (hào phóng) hỗ trợ, ta cùng với Liễu Phong nhất định hảo hảo cảm tạ ngươi, tính tình Nham Vân rất ngang ngược, nếu không phải không nhốt được y thì chúng ta cũng sẽ không ra hạ sách này, cũng sẽ không tới quấy rầy sư thúc tĩnh dưỡng”. Hồ Lục Nương phi thường khách khí, toàn thân đều lộ ra hơi thở mê hoặc, không hổ là nữ tử đẹp nhất của hồ tộc.“Không cần khách khí, ta sai hạ nhân mang ngươi đi khách phòng nghỉ ngơi, ngươi liền an tâm ở lại đây là được, ngày khác mang ngươi đi nơi nơi 1 chút, nếu tới đây thì nhất định phải dạo chơi Biên thành”. Tươi cười của nam nhân hữu hảo ôn hòa lại ổn trọng, hắn sai hạ nhân trong phủ mang Lục Hồ Nương đi nghỉ ngơi.Sự tình của Cửu Hoàng cũng xong xuôi, y không có gì muốn nói cùng nam nhân, y đứng lên, không chào hỏi liền chuẩn bị đi, nam nhân nhìn bóng lưng của y, nam nhân cảm thấy y thực ôn nhu, cho tới bây giờ cũng sẽ không đối nam nhân như vậy, chính là từ sau lần gặp mặt trước đó, y tựa hồ đã không hề lưu luyến đối nam nhân, trở lại cái loại thái độ lúc ban đầu gặp nhau.Nam nhân yên lặng đứng lên, đi theo phía sau Cửu Hoàng, chuẩn bị tiễn Cửu Hoàng ra phủ, mới vừa đi tới hành lang ánh sáng hôn ám thì Cửu Hoàng liền dừng bước, nam nhân cũng dừng bước theo.Hai người đứng ở trên hành lang, ngoại trừ nhiệt tức bên môi cùng tuyết bay lả tả ngoài sân, hết thảy giống như đều bất động………“Ngươi đi theo ta làm gì?”. Cửu Hoàng nhíu mày, y không có tâm tình xoay người nhìn nam nhân, “Giữa chúng ta không có gì cần nói, ngươi đừng lại đi theo ta”.“Ta chỉ là muốn tiễn ngươi xuất môn (đi ra, ra ngoài), không có gì khác……..”. Khóe mắt nam nhân có chút bất đắc dĩ, hắn cảm giác được Cửu Hoàng tựa hồ ngẩn người, bên môi nam nhân thở ra đám sương lờ mờ, thở dài không dấu vết. “Ngươi không cần đề phòng ta như vậy, ta không có ý tứ khác, ngươi cũng không cần loạn nghĩ”. Từ trước đến nay nam nhân đều thực khách khí, thực lễ độ.Tuy rằng nói ra lời nói không được nho nhã, nhưng từ trước đến nay ngôn hành ( lời nói và việc làm) của hắn đều thực ổn trọng, sẽ không mạo phạm người khác.“Không cần, ta sẽ tự mình đi”. Cửu Hoàng cự tuyệt nam nhân, tựa hồ không muốn ở lại nơi này lâu.“Ngươi xem phong thư đó chưa?”. Nam nhân do dự hỏi ra khỏi miệng, hắn đi mấy bước về phía trước, đi tới bên người Cửu Hoàng, thấy Cửu Hoàng không có trả lời thì hắn lại nhắc lại 1 lần nữa, “Phong thư ta gởi cho ngươi, ngươi xem chưa?”.Trong con ngươi biếng nhác của Cửu Hoàng lộ ra vài phần không kiên nhẫn, y lên tiếng trả lời nam nhân: “Ta xem”. Y nói xong liền nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn kia tựa hồ muốn nam nhân tránh ra.“Ân, vậy là tốt rồi”. Nam nhân nói xong liền nhường đường.Cửu Hoàng đi mấy bước rồi, tựa hồ nhớ tới cái gì, y quay đầu gọi nam nhân 1 tiếng, nam nhân ngước mắt lên nhìn chăm chú về phía y, lại nghe tới y lên tiếng nói: “Ta không nghĩ tới ngươi chán ghét ta như vậy, nhưng mà cũng tốt, để ta sớm biết 1 chút, ta sẽ không lại ôm hy vọng đối ngươi, trong thư của ngươi đã viết thật sự rõ ràng, ngươi nghĩ muốn đoạn tuyệt quan hệ cùng ta, được, ta thành toàn ngươi”.Thanh âm của Cửu Hoàng vừa kéo dài lại chậm………Kỳ thật nam nhân căn bản không biết trên thư viết cái gì, bởi vì phong thư này là Mạt Đồng viết, cũng là Mạt Đồng gởi đi, nghe được Cửu Hoàng nói bốn chữ “Đoạn tuyệt quan hệ” thì hắn lập tức đã hiểu, ngữ khí trong phong thư này của Mạt Đồng khẳng định viết tới rất bất thiện (xấu xa, ko tốt), hắn cũng không hảo mở miệng hỏi Cửu Hoàng nội dung viết trên thư này.“Ta tiễn ngươi đi ra ngoài”. Nam nhân hảo ý (tốt bụng, long tốt, thiện chí).“Không cần”. Cửu Hoàng cự tuyệt.Buổi tối hôm nay nam nhân suy nghĩ thật lâu, lăn qua lộn lại liền cảm thấy Cửu Hoàng khẳng định đã xem phong thư mà Mạt Đồng gởi đi, cho nên thái độ của Cửu Hoàng ở thời điểm nhìn thấy hắn mới có thể như vậy.Trên thư kia rốt cuộc viết cái gì……..Một đêm này, nam nhân mất ngủ.Sau đó, thời điểm Mạt Đồng từ bên ngoài mang thuốc bổ trở về thì nam nhân cũng có thử hỏi qua Mạt Đồng mấy lần, nhưng tính cảnh giác của y rất cao, mỗi lần thời điểm nam nhân muốn hỏi thấu đáo thì y đều hàm hàm hồ hồ ôm nam nhân hôn tới hôn lui, nam nhân lại trì độn cũng biết trong đó khẳng định có vấn đề, nam nhân cũng biết y không muốn nói, cho dù nam nhân lại bức bách y như thế nào thì y cũng sẽ không nói, tới cuối cùng nam nhân dứt khoát không hỏi nữa.