Tướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho…

Chương 7

Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Ngày hôm sau vào triều, trước khi chờ Hoàng đế tuyên bố hôn sự giữa đệ đệ Tướng quân và công chúa XX, Tướng quân mặt không biểu tình quỳ xuống tạ ân nhưng tâm tình rất ưu lo, ngày hôm qua tức giận quá quên bẵng mất vụ này, việc càng thêm phiền. Thừa tướng bên kia “khởi tấu bệ hạ” thì Vương gia trộm bảo với Tướng quân, có người cho ta một vò rượu ngon, chốc nữa hai ta đi uống rượu thôi; tâm lý Tướng quân đang nổi nóng nghe nói thế càng thêm tức giận, thấp giọng rống, uống cái gì mà uống, ban ngày ban mặt đi rủ ta uống rượu, tính làm tửu quỷ chắc!Vừa dứt lời liền hối hận ngay. Hắn cúi đầu liếc nhìn Vương gia, nói, có gì không phải, xin tha lỗi cho ta, ta bực mình không phải tại ngươi, uống rượu đúng không! Đi! Sao có thể không đi được!Vương gia không đáp.Xe ngựa chạy về hướng Vương phủ một hồi rồi mà Vương gia vẫn không nói gì, Tướng quân trong lòng có điểm đứng ngồi không yên, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hắn trước kia chưa từng gặp qua chuyện này.Bỗng Vương gia đột nhiên bật cười bảo, đại ca ngươi tâm tình không tốt là do có chuyện gì xảy ra? Nếu không tâm sự với ta này? Tướng quân mới yên tâm lại, lại nghĩ tới chuyện sầu lo trong nhà, thở dài bảo, một lời khó thể nói hết được.Trong lúc chờ rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Tướng quân vừa ngồi vào vị trí đã nốc cạn một hơi ba chén, Vương gia vội vã gắp đồ ăn cho Tướng quân, nói, đại ca ngươi chậm chậm thôi, không bụng không nên uống nhiều. Tướng quân hơi men say nói, ừm, nói với ngươi chuyện này, nếu không sau này nói không ra miệng.Tướng quân bình thường không hay kể lể chuyện phiền não với người khác, càng huống chi sự việc hiện tại cũng không thể tùy tiện kể với ai cũng được. Kể thế nào? Thằng em của hắn không cần phải nói, quản gia bây giờ vừa gặp hắn thì khóc rống lên. Tướng quân nên trốn tránh tảo triều sáng nay, sau đó thân làm lão Đại trong quân tìm mấy tên thủ hạ dưới tay tâm sự chuyện gả chồng chết tiệt trong nhà? À, còn có Hoàng thượng… Quên đi, Hoàng thượng cũng không cần phải nói.Nhưng Tướng quân vô cùng cảm thấy phải tìm ai đó nói nói, vậy chỉ còn Vương gia. Vương gia làm người không tồi, Tướng quân một bên uống rượu một bên suy nghĩ, ban đầu mình như thế y cũng không sinh khí. Ừm, nhìn bộ dáng y cũng rất khá, không biết y với đứa em hai người ai trắng hơn nhỉ? Đứa em… Trời ạ, đứa em khỉ gió lại tìm thêm việc làm cho thằng anh đây.Tướng quân nói, Vương gia, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe xong thì giúp ta suy ngẫm, nếu ngẫm không được thì nghe cũng được rồi.Vương gia vui vẻ, nói, được rồi, ngươi nói đi.Tướng quân nói, không phải ngày hôm qua, à không, hôm trước bị tứ hôn sao, ta bảo ban cho đệ đệ ta, xong rồi ta về nói chuyện với nó, nó lại nói với ta nó không muốn.Vương gia nói, a? Tại sao?Tướng quân kể, thằng rắm thúi đó nó bảo nó có người trong lòng rồi. Đang nói thì hồi ức lại quay về giữa trưa ngày hôm qua nên dần dần tức giận, giọng điệu cũng ngày càng lớn. Ngươi có biết người trong lòng thằng nhóc thúi đó là ai không? Cư nhiên! Cư nhiên không phải là cô nương, mà là con trai quản gia! Vương gia ngươi nghe kĩ! Đệ đệ của ta nói với ta rằng nó thích một nam tử! Vương gia ngươi tin không! Nam tử còn có thể thích nam tử! Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm vẫn không hiểu rõ được. Ta nhốt thằng nhóc thúi kia trong nhà, ít hôm nữa trực tiếp ép nó đi thành thân!Vương gia nghe xong đặt chén rượu xuống, động tác không nhẹ. Tướng quân dường như nghe y cười lạnh, không phải chỉ là nam tử thích nam tử thôi sao, có cái gì không tin.

Ngày hôm sau vào triều, trước khi chờ Hoàng đế tuyên bố hôn sự giữa đệ đệ Tướng quân và công chúa XX, Tướng quân mặt không biểu tình quỳ xuống tạ ân nhưng tâm tình rất ưu lo, ngày hôm qua tức giận quá quên bẵng mất vụ này, việc càng thêm phiền. Thừa tướng bên kia “khởi tấu bệ hạ” thì Vương gia trộm bảo với Tướng quân, có người cho ta một vò rượu ngon, chốc nữa hai ta đi uống rượu thôi; tâm lý Tướng quân đang nổi nóng nghe nói thế càng thêm tức giận, thấp giọng rống, uống cái gì mà uống, ban ngày ban mặt đi rủ ta uống rượu, tính làm tửu quỷ chắc!

Vừa dứt lời liền hối hận ngay. Hắn cúi đầu liếc nhìn Vương gia, nói, có gì không phải, xin tha lỗi cho ta, ta bực mình không phải tại ngươi, uống rượu đúng không! Đi! Sao có thể không đi được!

Vương gia không đáp.

Xe ngựa chạy về hướng Vương phủ một hồi rồi mà Vương gia vẫn không nói gì, Tướng quân trong lòng có điểm đứng ngồi không yên, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hắn trước kia chưa từng gặp qua chuyện này.

Bỗng Vương gia đột nhiên bật cười bảo, đại ca ngươi tâm tình không tốt là do có chuyện gì xảy ra? Nếu không tâm sự với ta này? Tướng quân mới yên tâm lại, lại nghĩ tới chuyện sầu lo trong nhà, thở dài bảo, một lời khó thể nói hết được.

Trong lúc chờ rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Tướng quân vừa ngồi vào vị trí đã nốc cạn một hơi ba chén, Vương gia vội vã gắp đồ ăn cho Tướng quân, nói, đại ca ngươi chậm chậm thôi, không bụng không nên uống nhiều. Tướng quân hơi men say nói, ừm, nói với ngươi chuyện này, nếu không sau này nói không ra miệng.

Tướng quân bình thường không hay kể lể chuyện phiền não với người khác, càng huống chi sự việc hiện tại cũng không thể tùy tiện kể với ai cũng được. Kể thế nào? Thằng em của hắn không cần phải nói, quản gia bây giờ vừa gặp hắn thì khóc rống lên. Tướng quân nên trốn tránh tảo triều sáng nay, sau đó thân làm lão Đại trong quân tìm mấy tên thủ hạ dưới tay tâm sự chuyện gả chồng chết tiệt trong nhà? À, còn có Hoàng thượng… Quên đi, Hoàng thượng cũng không cần phải nói.

Nhưng Tướng quân vô cùng cảm thấy phải tìm ai đó nói nói, vậy chỉ còn Vương gia. Vương gia làm người không tồi, Tướng quân một bên uống rượu một bên suy nghĩ, ban đầu mình như thế y cũng không sinh khí. Ừm, nhìn bộ dáng y cũng rất khá, không biết y với đứa em hai người ai trắng hơn nhỉ? Đứa em… Trời ạ, đứa em khỉ gió lại tìm thêm việc làm cho thằng anh đây.

Tướng quân nói, Vương gia, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe xong thì giúp ta suy ngẫm, nếu ngẫm không được thì nghe cũng được rồi.

Vương gia vui vẻ, nói, được rồi, ngươi nói đi.

Tướng quân nói, không phải ngày hôm qua, à không, hôm trước bị tứ hôn sao, ta bảo ban cho đệ đệ ta, xong rồi ta về nói chuyện với nó, nó lại nói với ta nó không muốn.

Vương gia nói, a? Tại sao?

Tướng quân kể, thằng rắm thúi đó nó bảo nó có người trong lòng rồi. Đang nói thì hồi ức lại quay về giữa trưa ngày hôm qua nên dần dần tức giận, giọng điệu cũng ngày càng lớn. Ngươi có biết người trong lòng thằng nhóc thúi đó là ai không? Cư nhiên! Cư nhiên không phải là cô nương, mà là con trai quản gia! Vương gia ngươi nghe kĩ! Đệ đệ của ta nói với ta rằng nó thích một nam tử! Vương gia ngươi tin không! Nam tử còn có thể thích nam tử! Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm vẫn không hiểu rõ được. Ta nhốt thằng nhóc thúi kia trong nhà, ít hôm nữa trực tiếp ép nó đi thành thân!

Vương gia nghe xong đặt chén rượu xuống, động tác không nhẹ. Tướng quân dường như nghe y cười lạnh, không phải chỉ là nam tử thích nam tử thôi sao, có cái gì không tin.

Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Ngày hôm sau vào triều, trước khi chờ Hoàng đế tuyên bố hôn sự giữa đệ đệ Tướng quân và công chúa XX, Tướng quân mặt không biểu tình quỳ xuống tạ ân nhưng tâm tình rất ưu lo, ngày hôm qua tức giận quá quên bẵng mất vụ này, việc càng thêm phiền. Thừa tướng bên kia “khởi tấu bệ hạ” thì Vương gia trộm bảo với Tướng quân, có người cho ta một vò rượu ngon, chốc nữa hai ta đi uống rượu thôi; tâm lý Tướng quân đang nổi nóng nghe nói thế càng thêm tức giận, thấp giọng rống, uống cái gì mà uống, ban ngày ban mặt đi rủ ta uống rượu, tính làm tửu quỷ chắc!Vừa dứt lời liền hối hận ngay. Hắn cúi đầu liếc nhìn Vương gia, nói, có gì không phải, xin tha lỗi cho ta, ta bực mình không phải tại ngươi, uống rượu đúng không! Đi! Sao có thể không đi được!Vương gia không đáp.Xe ngựa chạy về hướng Vương phủ một hồi rồi mà Vương gia vẫn không nói gì, Tướng quân trong lòng có điểm đứng ngồi không yên, hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt, hắn trước kia chưa từng gặp qua chuyện này.Bỗng Vương gia đột nhiên bật cười bảo, đại ca ngươi tâm tình không tốt là do có chuyện gì xảy ra? Nếu không tâm sự với ta này? Tướng quân mới yên tâm lại, lại nghĩ tới chuyện sầu lo trong nhà, thở dài bảo, một lời khó thể nói hết được.Trong lúc chờ rượu và thức ăn chuẩn bị tốt, Tướng quân vừa ngồi vào vị trí đã nốc cạn một hơi ba chén, Vương gia vội vã gắp đồ ăn cho Tướng quân, nói, đại ca ngươi chậm chậm thôi, không bụng không nên uống nhiều. Tướng quân hơi men say nói, ừm, nói với ngươi chuyện này, nếu không sau này nói không ra miệng.Tướng quân bình thường không hay kể lể chuyện phiền não với người khác, càng huống chi sự việc hiện tại cũng không thể tùy tiện kể với ai cũng được. Kể thế nào? Thằng em của hắn không cần phải nói, quản gia bây giờ vừa gặp hắn thì khóc rống lên. Tướng quân nên trốn tránh tảo triều sáng nay, sau đó thân làm lão Đại trong quân tìm mấy tên thủ hạ dưới tay tâm sự chuyện gả chồng chết tiệt trong nhà? À, còn có Hoàng thượng… Quên đi, Hoàng thượng cũng không cần phải nói.Nhưng Tướng quân vô cùng cảm thấy phải tìm ai đó nói nói, vậy chỉ còn Vương gia. Vương gia làm người không tồi, Tướng quân một bên uống rượu một bên suy nghĩ, ban đầu mình như thế y cũng không sinh khí. Ừm, nhìn bộ dáng y cũng rất khá, không biết y với đứa em hai người ai trắng hơn nhỉ? Đứa em… Trời ạ, đứa em khỉ gió lại tìm thêm việc làm cho thằng anh đây.Tướng quân nói, Vương gia, ta nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe xong thì giúp ta suy ngẫm, nếu ngẫm không được thì nghe cũng được rồi.Vương gia vui vẻ, nói, được rồi, ngươi nói đi.Tướng quân nói, không phải ngày hôm qua, à không, hôm trước bị tứ hôn sao, ta bảo ban cho đệ đệ ta, xong rồi ta về nói chuyện với nó, nó lại nói với ta nó không muốn.Vương gia nói, a? Tại sao?Tướng quân kể, thằng rắm thúi đó nó bảo nó có người trong lòng rồi. Đang nói thì hồi ức lại quay về giữa trưa ngày hôm qua nên dần dần tức giận, giọng điệu cũng ngày càng lớn. Ngươi có biết người trong lòng thằng nhóc thúi đó là ai không? Cư nhiên! Cư nhiên không phải là cô nương, mà là con trai quản gia! Vương gia ngươi nghe kĩ! Đệ đệ của ta nói với ta rằng nó thích một nam tử! Vương gia ngươi tin không! Nam tử còn có thể thích nam tử! Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm vẫn không hiểu rõ được. Ta nhốt thằng nhóc thúi kia trong nhà, ít hôm nữa trực tiếp ép nó đi thành thân!Vương gia nghe xong đặt chén rượu xuống, động tác không nhẹ. Tướng quân dường như nghe y cười lạnh, không phải chỉ là nam tử thích nam tử thôi sao, có cái gì không tin.

Chương 7