Tướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho…
Chương 15
Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Tướng quân phát giác ra rằng, đệ đệ của hắn đã tiến nhập vào trạng thái phấn khích không rõ nguyên nhân, liền đạp thằng nhóc ra ngoài phòng.Hôm qua tên cận thị rõ ràng đã nói hắn tới làm ấm giường là ý của quản gia, hơn nữa, xem thái độ của Vương gia khi ấy, cũng không giống như giữa hai người có quan hệ thân mật mờ ám. Cho nên, nói tên ấy là thân mật của Vương gia, chuyện này không có khả năng.Nhưng, cũng không thể đại biểu rằng Vương gia không đoạn tụ chi hảo… Đúng rồi, từ mãi năm ấy cho đến bây giờ cũng không thấy bên cạnh Vương gia có nữ tử thân cận. Nhưng nếu thật sự là đoạn tụ, vì sao y chưa từng kể với ta?Việc này y nói người khác biết chưa?Hoàng thượng hắn biết không?Tướng quân đau đầu. Ngày đó trước khi y dẫn ta đi gặp đại nhân ấy ấy ấy với đại nhân đó đó đó, ta có phải đã nói gì quá phận không, vì sao khi ấy y không tức giận? Có phải vì cái miệng thẳng tuột của ta mà y thương tâm? Nhưng y vì sao lại phải giảng đạo lý, khuyên bảo mình đây?Vương gia đối xử ta tốt như vậy, nếu y thật sự là đoạn tụ mà ta lại không biết, cứ liên tục nói điều không phải trước mặt y, vậy ta thật sự hổ thẹn với xưng hô “đại ca” nhiều năm qua rồi. Tuy y nhỏ hơn vài tuổi, lại xưng ta là đại ca, nhưng kỳ thật ta lại nhận sự chiếu cố của y nhiều hơn cả.Cho nên, hôm sau, câu nói đầu tiên khi Tướng quân thấy mặt Vương gia là: ta biết rồi. Vương gia rất ngạc nhiên, biết cái gì? Tướng quân nghiêm túc nghiêm chỉnh trả lời: ngươi cũng thích nam tử.Vương gia sửng sốt, tay bưng chén trà khẽ run run, vì che giấu sắc mặt y vội cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó nhẹ giọng hỏi, ngươi sao biết được?...Tướng quân quyết định xem nhẹ vấn đề này.Hắn bước về phía trước ôm chặt bả vai Vương gia, nặng nề nói, ta xin lỗi, bằng giao tình giữa ta và người, làm đại ca nhiều năm như vậy cư nhiên không hề hiểu rõ tâm tư của ngươi, ai, người đừng trách ta. Tóm lại trước kia ta không biết, hiện tại đã biết rồi, Vương gia ngươi yên tâm, sau này không cần phải dối gạt ta, tình huynh đệ chúng ta đã thế nào thì vẫn là thế ấy, có gì không nghĩ thông thì cứ tới nói cho ta biết. Vẫn câu nói kia, có người khiến ngươi không thoải mái, ta sẽ giúp ngươi báo thù! Lời nói này vĩnh viễn hữu hiệu.Vương gia nhíu nhíu đầu lông mày chăm chăm nhìn Tướng quân hồi lâu, bỗng cười bảo, hôm nay ta cuối cùng đã hiểu, suy nghĩ trước kia của ta quả thật sai lầm trầm trọng, ta cư nhiên lại đi trông cậy vào một tên đầu gỗ… Thật sự bỏ qua mấy năm vô ích.Tướng quân đã nhìn qua nhiều dạng nụ cười của Vương gia, nhưng không cái nào giống như nụ cười ngày hôm nay, tựa hồ mang theo chút ngoan lệ. Trực giác trong lòng Tướng quân thầm bảo không tốt, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào.Hắn đã biểu đạt rằng quan hệ giữa bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng dù Vương gia đoạn tụ, nhưng Vương gia dường như không cao hứng chút nào. Sau lại bất chợt lỡ miệng thốt lên nguyên nhân nào đó đã bàn luận khiến Vương gia tức giận hôm qua.Tướng quân nói, chẳng lẽ ngươi ghen tị thật sao… Tên cận thị ngày hôm qua quả thật là thân mật của ngươi??!
Tướng quân phát giác ra rằng, đệ đệ của hắn đã tiến nhập vào trạng thái phấn khích không rõ nguyên nhân, liền đạp thằng nhóc ra ngoài phòng.
Hôm qua tên cận thị rõ ràng đã nói hắn tới làm ấm giường là ý của quản gia, hơn nữa, xem thái độ của Vương gia khi ấy, cũng không giống như giữa hai người có quan hệ thân mật mờ ám. Cho nên, nói tên ấy là thân mật của Vương gia, chuyện này không có khả năng.
Nhưng, cũng không thể đại biểu rằng Vương gia không đoạn tụ chi hảo… Đúng rồi, từ mãi năm ấy cho đến bây giờ cũng không thấy bên cạnh Vương gia có nữ tử thân cận. Nhưng nếu thật sự là đoạn tụ, vì sao y chưa từng kể với ta?
Việc này y nói người khác biết chưa?
Hoàng thượng hắn biết không?
Tướng quân đau đầu. Ngày đó trước khi y dẫn ta đi gặp đại nhân ấy ấy ấy với đại nhân đó đó đó, ta có phải đã nói gì quá phận không, vì sao khi ấy y không tức giận? Có phải vì cái miệng thẳng tuột của ta mà y thương tâm? Nhưng y vì sao lại phải giảng đạo lý, khuyên bảo mình đây?
Vương gia đối xử ta tốt như vậy, nếu y thật sự là đoạn tụ mà ta lại không biết, cứ liên tục nói điều không phải trước mặt y, vậy ta thật sự hổ thẹn với xưng hô “đại ca” nhiều năm qua rồi. Tuy y nhỏ hơn vài tuổi, lại xưng ta là đại ca, nhưng kỳ thật ta lại nhận sự chiếu cố của y nhiều hơn cả.
Cho nên, hôm sau, câu nói đầu tiên khi Tướng quân thấy mặt Vương gia là: ta biết rồi. Vương gia rất ngạc nhiên, biết cái gì? Tướng quân nghiêm túc nghiêm chỉnh trả lời: ngươi cũng thích nam tử.
Vương gia sửng sốt, tay bưng chén trà khẽ run run, vì che giấu sắc mặt y vội cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó nhẹ giọng hỏi, ngươi sao biết được?
...
Tướng quân quyết định xem nhẹ vấn đề này.
Hắn bước về phía trước ôm chặt bả vai Vương gia, nặng nề nói, ta xin lỗi, bằng giao tình giữa ta và người, làm đại ca nhiều năm như vậy cư nhiên không hề hiểu rõ tâm tư của ngươi, ai, người đừng trách ta. Tóm lại trước kia ta không biết, hiện tại đã biết rồi, Vương gia ngươi yên tâm, sau này không cần phải dối gạt ta, tình huynh đệ chúng ta đã thế nào thì vẫn là thế ấy, có gì không nghĩ thông thì cứ tới nói cho ta biết. Vẫn câu nói kia, có người khiến ngươi không thoải mái, ta sẽ giúp ngươi báo thù! Lời nói này vĩnh viễn hữu hiệu.
Vương gia nhíu nhíu đầu lông mày chăm chăm nhìn Tướng quân hồi lâu, bỗng cười bảo, hôm nay ta cuối cùng đã hiểu, suy nghĩ trước kia của ta quả thật sai lầm trầm trọng, ta cư nhiên lại đi trông cậy vào một tên đầu gỗ… Thật sự bỏ qua mấy năm vô ích.
Tướng quân đã nhìn qua nhiều dạng nụ cười của Vương gia, nhưng không cái nào giống như nụ cười ngày hôm nay, tựa hồ mang theo chút ngoan lệ. Trực giác trong lòng Tướng quân thầm bảo không tốt, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào.
Hắn đã biểu đạt rằng quan hệ giữa bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng dù Vương gia đoạn tụ, nhưng Vương gia dường như không cao hứng chút nào. Sau lại bất chợt lỡ miệng thốt lên nguyên nhân nào đó đã bàn luận khiến Vương gia tức giận hôm qua.
Tướng quân nói, chẳng lẽ ngươi ghen tị thật sao… Tên cận thị ngày hôm qua quả thật là thân mật của ngươi??!
Tướng Quân Gần Đây Tương Đối PhiềnTác giả: Đầu Bán Dạ Thụy Bất TrứTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTướng quân sau khi thắng trận một lần nữa liền hồi kinh thuật chức. Gần vào cổng thành thì trông thấy thái giám X đang đứng ngay bên cạnh nghênh đón hắn, bảo rằng Hoàng thượng đang chờ đợi tại cung yến, thỉnh toàn bộ hạ thần gồm cả Tướng quân tiếp phong, tướng quân cần phải trực tiếp đi cùng gã. Thái giám X che miệng nói nhỏ: “Bệ hạ có thưởng ~” Tướng quân có chút không vui vẻ, hắn vốn định về nhà đánh một giấc trước rồi tính sau. Các đại thần trong điện chia làm hai phía, đám người quan y ngăn nắp sạch sẽ chính là quan văn, đám người bụi đầy lất phất chính là võ tướng, bụi đầy lất phất do Tướng quân cầm đầu. Hoàng đế và bọn họ cùng ngồi tại chỗ phàm ăn tục uống cả ngày không bàn chính sự, Tướng quân được ban thưởng cũng không dám đứng dậy nói thần rời đi. Chật vật chịu đựng đến khoảng sau nửa đêm, Hoàng đế cuối cùng bảo mọi người tan, triều Tướng quân ở lại một mình. Hoàng đế tạo dáng một hồi lúc này mới vòng vèo về chuyện tứ ban, muốn để công chúa XX – muội muội của Hoàng đế gả cho… Tướng quân phát giác ra rằng, đệ đệ của hắn đã tiến nhập vào trạng thái phấn khích không rõ nguyên nhân, liền đạp thằng nhóc ra ngoài phòng.Hôm qua tên cận thị rõ ràng đã nói hắn tới làm ấm giường là ý của quản gia, hơn nữa, xem thái độ của Vương gia khi ấy, cũng không giống như giữa hai người có quan hệ thân mật mờ ám. Cho nên, nói tên ấy là thân mật của Vương gia, chuyện này không có khả năng.Nhưng, cũng không thể đại biểu rằng Vương gia không đoạn tụ chi hảo… Đúng rồi, từ mãi năm ấy cho đến bây giờ cũng không thấy bên cạnh Vương gia có nữ tử thân cận. Nhưng nếu thật sự là đoạn tụ, vì sao y chưa từng kể với ta?Việc này y nói người khác biết chưa?Hoàng thượng hắn biết không?Tướng quân đau đầu. Ngày đó trước khi y dẫn ta đi gặp đại nhân ấy ấy ấy với đại nhân đó đó đó, ta có phải đã nói gì quá phận không, vì sao khi ấy y không tức giận? Có phải vì cái miệng thẳng tuột của ta mà y thương tâm? Nhưng y vì sao lại phải giảng đạo lý, khuyên bảo mình đây?Vương gia đối xử ta tốt như vậy, nếu y thật sự là đoạn tụ mà ta lại không biết, cứ liên tục nói điều không phải trước mặt y, vậy ta thật sự hổ thẹn với xưng hô “đại ca” nhiều năm qua rồi. Tuy y nhỏ hơn vài tuổi, lại xưng ta là đại ca, nhưng kỳ thật ta lại nhận sự chiếu cố của y nhiều hơn cả.Cho nên, hôm sau, câu nói đầu tiên khi Tướng quân thấy mặt Vương gia là: ta biết rồi. Vương gia rất ngạc nhiên, biết cái gì? Tướng quân nghiêm túc nghiêm chỉnh trả lời: ngươi cũng thích nam tử.Vương gia sửng sốt, tay bưng chén trà khẽ run run, vì che giấu sắc mặt y vội cúi đầu uống một ngụm trà, sau đó nhẹ giọng hỏi, ngươi sao biết được?...Tướng quân quyết định xem nhẹ vấn đề này.Hắn bước về phía trước ôm chặt bả vai Vương gia, nặng nề nói, ta xin lỗi, bằng giao tình giữa ta và người, làm đại ca nhiều năm như vậy cư nhiên không hề hiểu rõ tâm tư của ngươi, ai, người đừng trách ta. Tóm lại trước kia ta không biết, hiện tại đã biết rồi, Vương gia ngươi yên tâm, sau này không cần phải dối gạt ta, tình huynh đệ chúng ta đã thế nào thì vẫn là thế ấy, có gì không nghĩ thông thì cứ tới nói cho ta biết. Vẫn câu nói kia, có người khiến ngươi không thoải mái, ta sẽ giúp ngươi báo thù! Lời nói này vĩnh viễn hữu hiệu.Vương gia nhíu nhíu đầu lông mày chăm chăm nhìn Tướng quân hồi lâu, bỗng cười bảo, hôm nay ta cuối cùng đã hiểu, suy nghĩ trước kia của ta quả thật sai lầm trầm trọng, ta cư nhiên lại đi trông cậy vào một tên đầu gỗ… Thật sự bỏ qua mấy năm vô ích.Tướng quân đã nhìn qua nhiều dạng nụ cười của Vương gia, nhưng không cái nào giống như nụ cười ngày hôm nay, tựa hồ mang theo chút ngoan lệ. Trực giác trong lòng Tướng quân thầm bảo không tốt, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào.Hắn đã biểu đạt rằng quan hệ giữa bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng dù Vương gia đoạn tụ, nhưng Vương gia dường như không cao hứng chút nào. Sau lại bất chợt lỡ miệng thốt lên nguyên nhân nào đó đã bàn luận khiến Vương gia tức giận hôm qua.Tướng quân nói, chẳng lẽ ngươi ghen tị thật sao… Tên cận thị ngày hôm qua quả thật là thân mật của ngươi??!