“Chủ tử! Chủ tử!” Thanh âm lo lắng truyền đến, sau đó Vương Thuận nhi hoảng hốt chạy tới quỳ một cái trên mặt đất nói, “Chủ tử, quốc công té xỉu!” Lời này vừa mới dứt, người đang ở trong sân chơi với chú chó chậm chạp quay lại. “Lập tức tiến cung!” Tiểu công tử được gọi là chủ tử sắc mặt tái nhợt nâng vạt áo lao đi. Trên đường phố buổi trưa người đến người đi, đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người trên đường vừa thấy người dẫn đầu lập tức lùi sang hai bên. Người trên ngựa căn bản mặc kệ cử chỉ của mình gây ra bao nhiêu rối loạn, trong lòng chỉ nghĩ lập tức tiến cung, vì thế bỏ qua quan đạo rộng lớn, chọn đường dân gần nhất. Mấy con ngựa tạo nên một trận khói rồi biến mất ở cuối phố, thấy người đã chạy xa, đám người thở gấp mới lập tức khôi phục trật tự bình thường, dường như vô cùng quen thuộc với màn này, không ai oán giận, cũng không có người chửi bới, chỉ nghe mơ hồ có người nói: “Trong cung này lại xảy ra chuyện gì? Trông tiểu vương gia rất gấp gáp.” “Sợ là quốc…
Chương 37
Hồng Phúc DaoTác giả: NeletaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ“Chủ tử! Chủ tử!” Thanh âm lo lắng truyền đến, sau đó Vương Thuận nhi hoảng hốt chạy tới quỳ một cái trên mặt đất nói, “Chủ tử, quốc công té xỉu!” Lời này vừa mới dứt, người đang ở trong sân chơi với chú chó chậm chạp quay lại. “Lập tức tiến cung!” Tiểu công tử được gọi là chủ tử sắc mặt tái nhợt nâng vạt áo lao đi. Trên đường phố buổi trưa người đến người đi, đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người trên đường vừa thấy người dẫn đầu lập tức lùi sang hai bên. Người trên ngựa căn bản mặc kệ cử chỉ của mình gây ra bao nhiêu rối loạn, trong lòng chỉ nghĩ lập tức tiến cung, vì thế bỏ qua quan đạo rộng lớn, chọn đường dân gần nhất. Mấy con ngựa tạo nên một trận khói rồi biến mất ở cuối phố, thấy người đã chạy xa, đám người thở gấp mới lập tức khôi phục trật tự bình thường, dường như vô cùng quen thuộc với màn này, không ai oán giận, cũng không có người chửi bới, chỉ nghe mơ hồ có người nói: “Trong cung này lại xảy ra chuyện gì? Trông tiểu vương gia rất gấp gáp.” “Sợ là quốc… Lưu Tích Tứ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử ôm một đứa bé nhìn hắn. Từ trong cặp mắt kia, hắn nhìn ra người đó là ai.“Nguyễn Hương?” Tuy là lần đầu gặp, Lưu Tích Tứ lại đoán được thân phận của đối phương.“Hắn nói với ngươi?” Trên mặt Nguyễn Hương đầu tiên là hiện lên kinh ngạc, sau đó là u buồn, tiếp đấy là hận, cực độ hận.“Không có, Ly Nghiêu cũng chưa từng nói với ta chuyện của hắn trước kia. Ta từ chỗ ngoại bá công biết được.” Lưu Tích Tứ cũng không biết có phải thực sự không sợ chết hay không, nói lời k*ch th*ch Nguyễn Hương.“Cũng phải… Hắn làm sao lại nói về ta với vương gia… Ta chẳng qua là một kỹ nữ ấm giường cho hắn, là một kỹ nữ ngay cả vì hắn sinh con cũng không xứng.” Nguyễn Hương tự giễu nói, sau đó vỗ nhẹ đứa bé trong lòng mình, “Ngoan nào, ngoan… Mẹ không đau lòng. Bảo bảo… Cha không cần con, nhưng mẹ cần con.”Ánh mắt Lưu Tích Tứ híp xuống, trong lòng Nguyễn Hương đâu phải đứa nhỏ, chẳng qua là một cái gối quấn vải. Lưu Tích Tứ nhìn Nguyễn Hương, đột nhiên cảm thấy nàng thực đáng thương.“Ly Nghiêu nói hắn không thể có con, nếu không đứa nhỏ sẽ giống y.” Lưu Tích Tứ vừa mới dứt lời, Nguyễn Hương liền đứng lên. Kích động cũng cuồng loạn kêu lên: “Gạt người! Đấy đều là gạt người! Y nếu có thể sống, vì sao đứa nhỏ lại không thể sống?! Y có thể sẽ tìm một miếng ‘huyễn vụ’ hoặc cái gì khác, để giữ tính mạng đứa nhỏ. Y có thể hạ chú cho đứa nhỏ, giống như y vậy, ta biết y có thể, là y không muốn đứa nhỏ, không muốn đứa nhỏ ta sinh cho y!”Lúc này lại một nữ tử chạy vào, đỡ lấy Nguyễn Hương đã tâm tình bất ổn giúp nàng thuận khí: “Giáo chủ, cẩn thận dọa đến đứa nhỏ…” Nữ tử trộm nhìn Lưu Tích Tứ một cái, sau đó để Nguyễn Hương dần dần an tĩnh lại ngồi về.“Bảo bảo, đừng khóc… Mẹ không phải cố ý dọa con.” Nguyễn Hương trấn an gối đầu, lo lắng nói.“Ngươi sao biết đứa nhỏ có thể sống sót? Ngươi sao biết Ly Nghiêu lừa gạt ngươi?” Lưu Tích Tứ căn bản không để ý ngăn trở của nữ tử chạy vào kia, há mồm nói, “Ngươi có biết Ly Nghiêu sống sót như thế nào nhiều năm như vậy? Bị thân sinh mẫu thân của mình hạ huyết chú không nói, còn bị phụ thân nuôi như một dược nhân. Y rõ ràng không thể chảy máu, nhưng phụ thân y lại vì tăng công lực lần lượt quẹt vết thương trên người hắn. Ngươi có biết Ly Nghiêu bị một vết thương, khỏi chậm bao lâu không? Một vết thương bình thường, y phải hơn một tháng mới bình phục, nếu không cẩn thận bị trọng thương, là có thể sẽ chết. ‘Huyễn vụ’, ngươi tưởng trên đời có nhiều ‘huyễn vụ’ như thế chờ y đi lấy sao? Cả đời này của y, bị xuyên trên một viên ngọc, ngọc vỡ, một chút thương là có thể muốn mạng y. Ngươi có biết y sống có bao nhiêu cẩn thận, có bao nhiêu khổ! Ngươi chỉ nghĩ tới đứa nhỏ y giết của ngươi, phải, Ly Nghiêu có lẽ không thương ngươi, nhưng y vì sao phải giết đứa con của chính mình? Ngươi cũng muốn để cho con ngươi cả đời giống y sống phải cẩn thận như thế, khổ cực như thế sao? Cả đời treo mạng của mình trên một miếng ngọc, hay trên một viên đá? Nếu ngươi cố ý sinh hạ đứa nhỏ, nói không chừng sau này đứa nhỏ sẽ hận ngươi, hận ngươi sinh hạ nó ra, hận ngươi làm cho nó thống khổ như thế. Thay vì như vậy, còn không bằng không sinh.”Lưu Tích Tứ một chút cũng không thương cảm Nguyễn Hương, cho dù nữ nhân này nên thương xót. Ở trong lòng Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu là quan trọng nhất, phàm là địch nhân thương tổn Ly Nghiêu, đều là địch nhân của Lưu Tích Tứ hắn, cho dù người này là một nữ nhân.“Không phải… Không phải! Y không cần con, không cần con ta sinh!” Nguyễn Hương khóc thét lên, vung tay, chưởng phong hướng thẳng trước mặt Lưu Tích Tứ mà đến. Lưu Tích Tứ nguy hiểm trốn, tường phía sau xuất hiện một cái lỗ lớn.“Giáo chủ… Ngài đừng nóng giận, sẽ dọa đến đứa nhỏ.” Thị nữ của Nguyễn Hương không ngừng trấn an nàng. Lưu Tích Tứ cũng không nói gì, cũng không phải sợ Nguyễn Hương, là bây giờ còn chưa phải lúc chọc giận Nguyễn Hương.“Ly Nghiêu đã đến chưa?” Nguyễn Hương đã bình tĩnh lại không còn bộ dáng điên khùng ban nãy, chỉ là cuồng loạn trong mắt càng sâu.“Đã đến, đến đây ước chừng còn có nửa canh giờ.”“Trói hắn lại, mang ra ngoài.” Nguyễn Hương ôn nhu ôm cái gối ra ngoài. Thị nữ đi đến trước mặt Lưu Tích Tứ lấy ra sợi dây thừng, Lưu Tích Tứ ngoan ngoãn quay lưng qua cho nàng trói, “Trói lỏng chút, bổn vương da mỏng thịt mềm, cũng đừng làm bị thương.”Thị nữ thủ hạ dùng sức trói chặt Lưu Tích Tứ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ngươi da mỏng thịt mềm?” Giọng điệu nói chuyện này, có chút kỳ quái.Ly Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Hắn một người cũng không mang theo, sau khi hắn xuống ngựa, một đám hắc y nhân vây quanh hắn. Ly Nghiêu cũng làm như không thấy, ánh mắt hắn vững vàng khóa vào người trên đài gỗ phía trước.Chú thích(1) lê hoa đái lệ: trên hoa lê trắng mang theo từng giọt từng giọt lệ trong suốt, hình dung mỹ nhân khi khóc ↑
Lưu Tích Tứ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử ôm một đứa bé nhìn hắn. Từ trong cặp mắt kia, hắn nhìn ra người đó là ai.
“Nguyễn Hương?” Tuy là lần đầu gặp, Lưu Tích Tứ lại đoán được thân phận của đối phương.
“Hắn nói với ngươi?” Trên mặt Nguyễn Hương đầu tiên là hiện lên kinh ngạc, sau đó là u buồn, tiếp đấy là hận, cực độ hận.
“Không có, Ly Nghiêu cũng chưa từng nói với ta chuyện của hắn trước kia. Ta từ chỗ ngoại bá công biết được.” Lưu Tích Tứ cũng không biết có phải thực sự không sợ chết hay không, nói lời k*ch th*ch Nguyễn Hương.
“Cũng phải… Hắn làm sao lại nói về ta với vương gia… Ta chẳng qua là một kỹ nữ ấm giường cho hắn, là một kỹ nữ ngay cả vì hắn sinh con cũng không xứng.” Nguyễn Hương tự giễu nói, sau đó vỗ nhẹ đứa bé trong lòng mình, “Ngoan nào, ngoan… Mẹ không đau lòng. Bảo bảo… Cha không cần con, nhưng mẹ cần con.”
Ánh mắt Lưu Tích Tứ híp xuống, trong lòng Nguyễn Hương đâu phải đứa nhỏ, chẳng qua là một cái gối quấn vải. Lưu Tích Tứ nhìn Nguyễn Hương, đột nhiên cảm thấy nàng thực đáng thương.
“Ly Nghiêu nói hắn không thể có con, nếu không đứa nhỏ sẽ giống y.” Lưu Tích Tứ vừa mới dứt lời, Nguyễn Hương liền đứng lên. Kích động cũng cuồng loạn kêu lên: “Gạt người! Đấy đều là gạt người! Y nếu có thể sống, vì sao đứa nhỏ lại không thể sống?! Y có thể sẽ tìm một miếng ‘huyễn vụ’ hoặc cái gì khác, để giữ tính mạng đứa nhỏ. Y có thể hạ chú cho đứa nhỏ, giống như y vậy, ta biết y có thể, là y không muốn đứa nhỏ, không muốn đứa nhỏ ta sinh cho y!”
Lúc này lại một nữ tử chạy vào, đỡ lấy Nguyễn Hương đã tâm tình bất ổn giúp nàng thuận khí: “Giáo chủ, cẩn thận dọa đến đứa nhỏ…” Nữ tử trộm nhìn Lưu Tích Tứ một cái, sau đó để Nguyễn Hương dần dần an tĩnh lại ngồi về.
“Bảo bảo, đừng khóc… Mẹ không phải cố ý dọa con.” Nguyễn Hương trấn an gối đầu, lo lắng nói.
“Ngươi sao biết đứa nhỏ có thể sống sót? Ngươi sao biết Ly Nghiêu lừa gạt ngươi?” Lưu Tích Tứ căn bản không để ý ngăn trở của nữ tử chạy vào kia, há mồm nói, “Ngươi có biết Ly Nghiêu sống sót như thế nào nhiều năm như vậy? Bị thân sinh mẫu thân của mình hạ huyết chú không nói, còn bị phụ thân nuôi như một dược nhân. Y rõ ràng không thể chảy máu, nhưng phụ thân y lại vì tăng công lực lần lượt quẹt vết thương trên người hắn. Ngươi có biết Ly Nghiêu bị một vết thương, khỏi chậm bao lâu không? Một vết thương bình thường, y phải hơn một tháng mới bình phục, nếu không cẩn thận bị trọng thương, là có thể sẽ chết. ‘Huyễn vụ’, ngươi tưởng trên đời có nhiều ‘huyễn vụ’ như thế chờ y đi lấy sao? Cả đời này của y, bị xuyên trên một viên ngọc, ngọc vỡ, một chút thương là có thể muốn mạng y. Ngươi có biết y sống có bao nhiêu cẩn thận, có bao nhiêu khổ! Ngươi chỉ nghĩ tới đứa nhỏ y giết của ngươi, phải, Ly Nghiêu có lẽ không thương ngươi, nhưng y vì sao phải giết đứa con của chính mình? Ngươi cũng muốn để cho con ngươi cả đời giống y sống phải cẩn thận như thế, khổ cực như thế sao? Cả đời treo mạng của mình trên một miếng ngọc, hay trên một viên đá? Nếu ngươi cố ý sinh hạ đứa nhỏ, nói không chừng sau này đứa nhỏ sẽ hận ngươi, hận ngươi sinh hạ nó ra, hận ngươi làm cho nó thống khổ như thế. Thay vì như vậy, còn không bằng không sinh.”
Lưu Tích Tứ một chút cũng không thương cảm Nguyễn Hương, cho dù nữ nhân này nên thương xót. Ở trong lòng Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu là quan trọng nhất, phàm là địch nhân thương tổn Ly Nghiêu, đều là địch nhân của Lưu Tích Tứ hắn, cho dù người này là một nữ nhân.
“Không phải… Không phải! Y không cần con, không cần con ta sinh!” Nguyễn Hương khóc thét lên, vung tay, chưởng phong hướng thẳng trước mặt Lưu Tích Tứ mà đến. Lưu Tích Tứ nguy hiểm trốn, tường phía sau xuất hiện một cái lỗ lớn.
“Giáo chủ… Ngài đừng nóng giận, sẽ dọa đến đứa nhỏ.” Thị nữ của Nguyễn Hương không ngừng trấn an nàng. Lưu Tích Tứ cũng không nói gì, cũng không phải sợ Nguyễn Hương, là bây giờ còn chưa phải lúc chọc giận Nguyễn Hương.
“Ly Nghiêu đã đến chưa?” Nguyễn Hương đã bình tĩnh lại không còn bộ dáng điên khùng ban nãy, chỉ là cuồng loạn trong mắt càng sâu.
“Đã đến, đến đây ước chừng còn có nửa canh giờ.”
“Trói hắn lại, mang ra ngoài.” Nguyễn Hương ôn nhu ôm cái gối ra ngoài. Thị nữ đi đến trước mặt Lưu Tích Tứ lấy ra sợi dây thừng, Lưu Tích Tứ ngoan ngoãn quay lưng qua cho nàng trói, “Trói lỏng chút, bổn vương da mỏng thịt mềm, cũng đừng làm bị thương.”
Thị nữ thủ hạ dùng sức trói chặt Lưu Tích Tứ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ngươi da mỏng thịt mềm?” Giọng điệu nói chuyện này, có chút kỳ quái.
Ly Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Hắn một người cũng không mang theo, sau khi hắn xuống ngựa, một đám hắc y nhân vây quanh hắn. Ly Nghiêu cũng làm như không thấy, ánh mắt hắn vững vàng khóa vào người trên đài gỗ phía trước.
Chú thích
(1) lê hoa đái lệ: trên hoa lê trắng mang theo từng giọt từng giọt lệ trong suốt, hình dung mỹ nhân khi khóc ↑
Hồng Phúc DaoTác giả: NeletaTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đam Mỹ“Chủ tử! Chủ tử!” Thanh âm lo lắng truyền đến, sau đó Vương Thuận nhi hoảng hốt chạy tới quỳ một cái trên mặt đất nói, “Chủ tử, quốc công té xỉu!” Lời này vừa mới dứt, người đang ở trong sân chơi với chú chó chậm chạp quay lại. “Lập tức tiến cung!” Tiểu công tử được gọi là chủ tử sắc mặt tái nhợt nâng vạt áo lao đi. Trên đường phố buổi trưa người đến người đi, đột nhiên một hồi tiếng vó ngựa từ xa đến gần, người trên đường vừa thấy người dẫn đầu lập tức lùi sang hai bên. Người trên ngựa căn bản mặc kệ cử chỉ của mình gây ra bao nhiêu rối loạn, trong lòng chỉ nghĩ lập tức tiến cung, vì thế bỏ qua quan đạo rộng lớn, chọn đường dân gần nhất. Mấy con ngựa tạo nên một trận khói rồi biến mất ở cuối phố, thấy người đã chạy xa, đám người thở gấp mới lập tức khôi phục trật tự bình thường, dường như vô cùng quen thuộc với màn này, không ai oán giận, cũng không có người chửi bới, chỉ nghe mơ hồ có người nói: “Trong cung này lại xảy ra chuyện gì? Trông tiểu vương gia rất gấp gáp.” “Sợ là quốc… Lưu Tích Tứ nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử ôm một đứa bé nhìn hắn. Từ trong cặp mắt kia, hắn nhìn ra người đó là ai.“Nguyễn Hương?” Tuy là lần đầu gặp, Lưu Tích Tứ lại đoán được thân phận của đối phương.“Hắn nói với ngươi?” Trên mặt Nguyễn Hương đầu tiên là hiện lên kinh ngạc, sau đó là u buồn, tiếp đấy là hận, cực độ hận.“Không có, Ly Nghiêu cũng chưa từng nói với ta chuyện của hắn trước kia. Ta từ chỗ ngoại bá công biết được.” Lưu Tích Tứ cũng không biết có phải thực sự không sợ chết hay không, nói lời k*ch th*ch Nguyễn Hương.“Cũng phải… Hắn làm sao lại nói về ta với vương gia… Ta chẳng qua là một kỹ nữ ấm giường cho hắn, là một kỹ nữ ngay cả vì hắn sinh con cũng không xứng.” Nguyễn Hương tự giễu nói, sau đó vỗ nhẹ đứa bé trong lòng mình, “Ngoan nào, ngoan… Mẹ không đau lòng. Bảo bảo… Cha không cần con, nhưng mẹ cần con.”Ánh mắt Lưu Tích Tứ híp xuống, trong lòng Nguyễn Hương đâu phải đứa nhỏ, chẳng qua là một cái gối quấn vải. Lưu Tích Tứ nhìn Nguyễn Hương, đột nhiên cảm thấy nàng thực đáng thương.“Ly Nghiêu nói hắn không thể có con, nếu không đứa nhỏ sẽ giống y.” Lưu Tích Tứ vừa mới dứt lời, Nguyễn Hương liền đứng lên. Kích động cũng cuồng loạn kêu lên: “Gạt người! Đấy đều là gạt người! Y nếu có thể sống, vì sao đứa nhỏ lại không thể sống?! Y có thể sẽ tìm một miếng ‘huyễn vụ’ hoặc cái gì khác, để giữ tính mạng đứa nhỏ. Y có thể hạ chú cho đứa nhỏ, giống như y vậy, ta biết y có thể, là y không muốn đứa nhỏ, không muốn đứa nhỏ ta sinh cho y!”Lúc này lại một nữ tử chạy vào, đỡ lấy Nguyễn Hương đã tâm tình bất ổn giúp nàng thuận khí: “Giáo chủ, cẩn thận dọa đến đứa nhỏ…” Nữ tử trộm nhìn Lưu Tích Tứ một cái, sau đó để Nguyễn Hương dần dần an tĩnh lại ngồi về.“Bảo bảo, đừng khóc… Mẹ không phải cố ý dọa con.” Nguyễn Hương trấn an gối đầu, lo lắng nói.“Ngươi sao biết đứa nhỏ có thể sống sót? Ngươi sao biết Ly Nghiêu lừa gạt ngươi?” Lưu Tích Tứ căn bản không để ý ngăn trở của nữ tử chạy vào kia, há mồm nói, “Ngươi có biết Ly Nghiêu sống sót như thế nào nhiều năm như vậy? Bị thân sinh mẫu thân của mình hạ huyết chú không nói, còn bị phụ thân nuôi như một dược nhân. Y rõ ràng không thể chảy máu, nhưng phụ thân y lại vì tăng công lực lần lượt quẹt vết thương trên người hắn. Ngươi có biết Ly Nghiêu bị một vết thương, khỏi chậm bao lâu không? Một vết thương bình thường, y phải hơn một tháng mới bình phục, nếu không cẩn thận bị trọng thương, là có thể sẽ chết. ‘Huyễn vụ’, ngươi tưởng trên đời có nhiều ‘huyễn vụ’ như thế chờ y đi lấy sao? Cả đời này của y, bị xuyên trên một viên ngọc, ngọc vỡ, một chút thương là có thể muốn mạng y. Ngươi có biết y sống có bao nhiêu cẩn thận, có bao nhiêu khổ! Ngươi chỉ nghĩ tới đứa nhỏ y giết của ngươi, phải, Ly Nghiêu có lẽ không thương ngươi, nhưng y vì sao phải giết đứa con của chính mình? Ngươi cũng muốn để cho con ngươi cả đời giống y sống phải cẩn thận như thế, khổ cực như thế sao? Cả đời treo mạng của mình trên một miếng ngọc, hay trên một viên đá? Nếu ngươi cố ý sinh hạ đứa nhỏ, nói không chừng sau này đứa nhỏ sẽ hận ngươi, hận ngươi sinh hạ nó ra, hận ngươi làm cho nó thống khổ như thế. Thay vì như vậy, còn không bằng không sinh.”Lưu Tích Tứ một chút cũng không thương cảm Nguyễn Hương, cho dù nữ nhân này nên thương xót. Ở trong lòng Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu là quan trọng nhất, phàm là địch nhân thương tổn Ly Nghiêu, đều là địch nhân của Lưu Tích Tứ hắn, cho dù người này là một nữ nhân.“Không phải… Không phải! Y không cần con, không cần con ta sinh!” Nguyễn Hương khóc thét lên, vung tay, chưởng phong hướng thẳng trước mặt Lưu Tích Tứ mà đến. Lưu Tích Tứ nguy hiểm trốn, tường phía sau xuất hiện một cái lỗ lớn.“Giáo chủ… Ngài đừng nóng giận, sẽ dọa đến đứa nhỏ.” Thị nữ của Nguyễn Hương không ngừng trấn an nàng. Lưu Tích Tứ cũng không nói gì, cũng không phải sợ Nguyễn Hương, là bây giờ còn chưa phải lúc chọc giận Nguyễn Hương.“Ly Nghiêu đã đến chưa?” Nguyễn Hương đã bình tĩnh lại không còn bộ dáng điên khùng ban nãy, chỉ là cuồng loạn trong mắt càng sâu.“Đã đến, đến đây ước chừng còn có nửa canh giờ.”“Trói hắn lại, mang ra ngoài.” Nguyễn Hương ôn nhu ôm cái gối ra ngoài. Thị nữ đi đến trước mặt Lưu Tích Tứ lấy ra sợi dây thừng, Lưu Tích Tứ ngoan ngoãn quay lưng qua cho nàng trói, “Trói lỏng chút, bổn vương da mỏng thịt mềm, cũng đừng làm bị thương.”Thị nữ thủ hạ dùng sức trói chặt Lưu Tích Tứ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi cũng biết ngươi da mỏng thịt mềm?” Giọng điệu nói chuyện này, có chút kỳ quái.Ly Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Hắn một người cũng không mang theo, sau khi hắn xuống ngựa, một đám hắc y nhân vây quanh hắn. Ly Nghiêu cũng làm như không thấy, ánh mắt hắn vững vàng khóa vào người trên đài gỗ phía trước.Chú thích(1) lê hoa đái lệ: trên hoa lê trắng mang theo từng giọt từng giọt lệ trong suốt, hình dung mỹ nhân khi khóc ↑