Tác giả:

Lạc Dương, đại tuyết bay tán loạn, đại viện Tề gia thành đông lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Hôm nay là ngày lành Tề lão gia Tề Lôi lấy vợ kế, Tề gia nhiều thế hệ làm quan, gia thế hiển hách, đến thế hệ Tề Lôi, ba thứ nam Tề gia cùng kế tục quan chức của tổ tiên, trưởng nam Tề gia là Tề Lôi lại khí văn tập vũ (bỏ văn tập võ), xông xáo ở trên giang hồ rất có tiếng tăm. Chỉ tiếc nhân khẩu Tề gia ít ỏi, vợ cả Tề Lôi mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con, cho nên trong đầu mới nảy ra ý niệm lấy vợ mới. Người trong triều đình lẫn trong chốn giang hồ tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho đại viện Tề gia chật kín người, tất cả phó dịch ở tiền thính vô cùng bận rộn, ai cũng không chú ý đến thiếu gia duy nhất của Tề gia – Tề Nghiêm, năm nay vừa mới mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng diện mạo hắn tập họp tất cả ưu điểm của Tề lão gia cùng phu nhân quá cố, khuôn mặt anh tuấn hữu hình hoàn toàn thừa hưởng từ Tề Lôi, nhưng mi nhãn tị thần (mày mắt mũi môi) lại hoàn…

Chương 24

Tiểu Bạch Thụ Phiến KíTác giả: Phong Chi Phi NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLạc Dương, đại tuyết bay tán loạn, đại viện Tề gia thành đông lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Hôm nay là ngày lành Tề lão gia Tề Lôi lấy vợ kế, Tề gia nhiều thế hệ làm quan, gia thế hiển hách, đến thế hệ Tề Lôi, ba thứ nam Tề gia cùng kế tục quan chức của tổ tiên, trưởng nam Tề gia là Tề Lôi lại khí văn tập vũ (bỏ văn tập võ), xông xáo ở trên giang hồ rất có tiếng tăm. Chỉ tiếc nhân khẩu Tề gia ít ỏi, vợ cả Tề Lôi mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con, cho nên trong đầu mới nảy ra ý niệm lấy vợ mới. Người trong triều đình lẫn trong chốn giang hồ tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho đại viện Tề gia chật kín người, tất cả phó dịch ở tiền thính vô cùng bận rộn, ai cũng không chú ý đến thiếu gia duy nhất của Tề gia – Tề Nghiêm, năm nay vừa mới mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng diện mạo hắn tập họp tất cả ưu điểm của Tề lão gia cùng phu nhân quá cố, khuôn mặt anh tuấn hữu hình hoàn toàn thừa hưởng từ Tề Lôi, nhưng mi nhãn tị thần (mày mắt mũi môi) lại hoàn… “Ngươi làm cái gì?” Tề Nghiêm nói từng chữ một, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng mỗi một chữ nói ra, hàn khí chung quanh lại càng gia tăng.“Muội… muội……” Đỗ Mai dường như bị dọa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay ra sức xoắn lấy vạt áo, mãi cũng không nói được một câu trọn vẹn.“Thế nào? Dám làm mà không dám nói sao?” ánh mắt Tề Nghiêm trở nên sắc như đao, trực tiếp xuyên đến người đang bối rối trước mặt.“Muội… muội có cái gì mà không dám nói chứ!” giọng nói Đỗ Mai đột nhiên bén nhọn, dường như muốn nhờ vào đó che dấu khủng hoảng trong lòng: “Muội bất quá chỉ tát hắn một cái mà thôi, hắn tính là gì chứ, Tề đại ca huynh vậy mà lại vì tiện nhân này mà hung dữ với muội!!!”Liên tục bị người dùng lời nói khó chấp nhận nổi vũ nhục, ta ngược lại bình tĩnh lạ lùng, thân mình không còn run rẩy nữa, nước mắt nãy giờ vẫn tuôn ra cũng ngưng lại, ta cố gắng dùng giọng lãnh đạm nhất nói: “Tề thiếu gia, tiện nhân ta không muốn mê hoặc ngươi nữa, phiền ngươi buông tay ra.”Tề Nghiêm cúi đầu nhìn ta, chau mày, cũng không nói lời nào, môi trực tiếp dán lên, hung hăng chặn lấy miệng ta, dùng sức hấp duyện, ta kinh hãi, định cắn xuống, lại nhớ tới cảnh lúc nãy hắn bị ta cắn đến máu chảy ra cũng không chịu buông ra, trong lúc do dự, đã bị hắn hôn đến bỏ mũ buông khiên, quân tan lính rã rồi. Đợi đến khi Tề Nghiêm rốt cục cũng buông ra cánh môi bị chà đạp đến mức vừa đỏ vừa sưng của ta, ta chỉ có thể vội vàng há miệng ra, hít lấy hít để không khí trong lành, nửa câu cũng không nói nỗi thành lời.“Ngoan, đừng cáu gắt. Không muốn ta hôn ngươi như vậy thì không được phép nói muốn rời đi nữa.” sau khi Tề Nghiêm thì thầm bên tai ta xong, lại ngẩng đầu nhìn về nữ tử hoa dung thất sắc, không biết là giận hay sợ kia.Ngươi nói không đi thì ta sẽ không đi sao? Ta….. ta…..  quên đi, đợi ta hô hấp xong rồi nói sau >_

“Ngươi làm cái gì?” Tề Nghiêm nói từng chữ một, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng mỗi một chữ nói ra, hàn khí chung quanh lại càng gia tăng.

“Muội… muội……” Đỗ Mai dường như bị dọa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay ra sức xoắn lấy vạt áo, mãi cũng không nói được một câu trọn vẹn.

“Thế nào? Dám làm mà không dám nói sao?” ánh mắt Tề Nghiêm trở nên sắc như đao, trực tiếp xuyên đến người đang bối rối trước mặt.

“Muội… muội có cái gì mà không dám nói chứ!” giọng nói Đỗ Mai đột nhiên bén nhọn, dường như muốn nhờ vào đó che dấu khủng hoảng trong lòng: “Muội bất quá chỉ tát hắn một cái mà thôi, hắn tính là gì chứ, Tề đại ca huynh vậy mà lại vì tiện nhân này mà hung dữ với muội!!!”

Liên tục bị người dùng lời nói khó chấp nhận nổi vũ nhục, ta ngược lại bình tĩnh lạ lùng, thân mình không còn run rẩy nữa, nước mắt nãy giờ vẫn tuôn ra cũng ngưng lại, ta cố gắng dùng giọng lãnh đạm nhất nói: “Tề thiếu gia, tiện nhân ta không muốn mê hoặc ngươi nữa, phiền ngươi buông tay ra.”

Tề Nghiêm cúi đầu nhìn ta, chau mày, cũng không nói lời nào, môi trực tiếp dán lên, hung hăng chặn lấy miệng ta, dùng sức hấp duyện, ta kinh hãi, định cắn xuống, lại nhớ tới cảnh lúc nãy hắn bị ta cắn đến máu chảy ra cũng không chịu buông ra, trong lúc do dự, đã bị hắn hôn đến bỏ mũ buông khiên, quân tan lính rã rồi. Đợi đến khi Tề Nghiêm rốt cục cũng buông ra cánh môi bị chà đạp đến mức vừa đỏ vừa sưng của ta, ta chỉ có thể vội vàng há miệng ra, hít lấy hít để không khí trong lành, nửa câu cũng không nói nỗi thành lời.

“Ngoan, đừng cáu gắt. Không muốn ta hôn ngươi như vậy thì không được phép nói muốn rời đi nữa.” sau khi Tề Nghiêm thì thầm bên tai ta xong, lại ngẩng đầu nhìn về nữ tử hoa dung thất sắc, không biết là giận hay sợ kia.

Ngươi nói không đi thì ta sẽ không đi sao? Ta….. ta…..  quên đi, đợi ta hô hấp xong rồi nói sau >_

Tiểu Bạch Thụ Phiến KíTác giả: Phong Chi Phi NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹLạc Dương, đại tuyết bay tán loạn, đại viện Tề gia thành đông lại giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Hôm nay là ngày lành Tề lão gia Tề Lôi lấy vợ kế, Tề gia nhiều thế hệ làm quan, gia thế hiển hách, đến thế hệ Tề Lôi, ba thứ nam Tề gia cùng kế tục quan chức của tổ tiên, trưởng nam Tề gia là Tề Lôi lại khí văn tập vũ (bỏ văn tập võ), xông xáo ở trên giang hồ rất có tiếng tăm. Chỉ tiếc nhân khẩu Tề gia ít ỏi, vợ cả Tề Lôi mất sớm, dưới gối chỉ có một đứa con, cho nên trong đầu mới nảy ra ý niệm lấy vợ mới. Người trong triều đình lẫn trong chốn giang hồ tiến đến chúc mừng nối liền không dứt, khiến cho đại viện Tề gia chật kín người, tất cả phó dịch ở tiền thính vô cùng bận rộn, ai cũng không chú ý đến thiếu gia duy nhất của Tề gia – Tề Nghiêm, năm nay vừa mới mười hai, tất cả mọi người đều cho rằng diện mạo hắn tập họp tất cả ưu điểm của Tề lão gia cùng phu nhân quá cố, khuôn mặt anh tuấn hữu hình hoàn toàn thừa hưởng từ Tề Lôi, nhưng mi nhãn tị thần (mày mắt mũi môi) lại hoàn… “Ngươi làm cái gì?” Tề Nghiêm nói từng chữ một, trên mặt không có chút biểu cảm nào, nhìn không ra hỉ nộ. Nhưng mỗi một chữ nói ra, hàn khí chung quanh lại càng gia tăng.“Muội… muội……” Đỗ Mai dường như bị dọa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngón tay ra sức xoắn lấy vạt áo, mãi cũng không nói được một câu trọn vẹn.“Thế nào? Dám làm mà không dám nói sao?” ánh mắt Tề Nghiêm trở nên sắc như đao, trực tiếp xuyên đến người đang bối rối trước mặt.“Muội… muội có cái gì mà không dám nói chứ!” giọng nói Đỗ Mai đột nhiên bén nhọn, dường như muốn nhờ vào đó che dấu khủng hoảng trong lòng: “Muội bất quá chỉ tát hắn một cái mà thôi, hắn tính là gì chứ, Tề đại ca huynh vậy mà lại vì tiện nhân này mà hung dữ với muội!!!”Liên tục bị người dùng lời nói khó chấp nhận nổi vũ nhục, ta ngược lại bình tĩnh lạ lùng, thân mình không còn run rẩy nữa, nước mắt nãy giờ vẫn tuôn ra cũng ngưng lại, ta cố gắng dùng giọng lãnh đạm nhất nói: “Tề thiếu gia, tiện nhân ta không muốn mê hoặc ngươi nữa, phiền ngươi buông tay ra.”Tề Nghiêm cúi đầu nhìn ta, chau mày, cũng không nói lời nào, môi trực tiếp dán lên, hung hăng chặn lấy miệng ta, dùng sức hấp duyện, ta kinh hãi, định cắn xuống, lại nhớ tới cảnh lúc nãy hắn bị ta cắn đến máu chảy ra cũng không chịu buông ra, trong lúc do dự, đã bị hắn hôn đến bỏ mũ buông khiên, quân tan lính rã rồi. Đợi đến khi Tề Nghiêm rốt cục cũng buông ra cánh môi bị chà đạp đến mức vừa đỏ vừa sưng của ta, ta chỉ có thể vội vàng há miệng ra, hít lấy hít để không khí trong lành, nửa câu cũng không nói nỗi thành lời.“Ngoan, đừng cáu gắt. Không muốn ta hôn ngươi như vậy thì không được phép nói muốn rời đi nữa.” sau khi Tề Nghiêm thì thầm bên tai ta xong, lại ngẩng đầu nhìn về nữ tử hoa dung thất sắc, không biết là giận hay sợ kia.Ngươi nói không đi thì ta sẽ không đi sao? Ta….. ta…..  quên đi, đợi ta hô hấp xong rồi nói sau >_

Chương 24