Nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ…

Chương 3

[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Nhược Thiên đang lim dim ngủ trưa, dạo này do bận việc quá hay sao mà nàng rất thèm ngủ. Thời tiết lại đang chuẩn bị chuyển mùa khiến nàng mệt mỏi. Hai thị nữ bên cạnh quạt nhẹ nhàng, không dám gây tiếng động.Trong hai tháng này nàng đã sắp xếp và phân chia công việc cho các đại thần, nàng sửa chữa vài chính sách, cho đào kênh rạch giữ nước, cho phép thương nhân từ các nước lân cận trao đổi, mua bán. Tuy khá nhiều đại thần cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thấy chính sách vô cùng đúng.Nàng khó chịu tỉnh dậy, Ari bước đến đưa nàng một cốc nước ép hoa quả. Nhược Thiên uống xong thì tâm trạng khá hơn nhiều. Lúc này Ari bóp vai cho nàng, giọng chút lo lắng nói:- bệ hạ, Thượng Ai cập gửi tin. Pharaon và công nương Carol sắp thành hôn.Ari quan sát sắc mặt nàng, chỉ thấy nàng " ờ " một tiếng. Nàng đã sớm biết trước, chẳng có gì ngạc nhiên hay tức giận. Nàng cũng đâu phải Asisu. Nhược Thiên nhẹ giọng nói:- Từ giờ chuyện của Menfuisu ta không muốn quan tâm. Còn hôn lễ thì ta phải đến để chủ trì. Ngươi lo liệu đi.Trong tâm Ari chút chua xót, chút vui mừng. Quỳ xuống trả lời "vâng ".Nữ hoàng đã nghĩ thông rồi, nàng là một nữ hoàng cao quý, tại sao chỉ vì tình mà trở nên mất lý trí được. Là do tạm thời chưa nghĩ kỹ mà thôi. Chuyến này trở về Hạ Ai cập rất đúng.Nhưng Ari lại nhíu chặt mi, nữ hoàng đã qua đêm với một người. Nhưng nữ hoàng không nhắc tới chuyện này thì nàng cũng không dám. Nhưng là ai chứ? Ngoài Pharaon thì nữ hoàng đâu quan tâm tới ai. Chẳng lẽ vì người đó mà nữ hoàng quên đi Pharaon.?Nhược Thiên nhìn Ari đang suy nghĩ thất thần. Đây là vú nuôi và thị nữ của Asisu, nàng ta chăm sóc Asisu từ thuở bé. Chẳng lẽ nàng ta nhận ra nàng thay đổi sao? Tâm Nhược Thiên có chút chột dạ.Hai người đang lạc vào suy nghĩ của bản thân thì một thị vệ bước vào, quỳ xuống báo:- Thưa bệ hạ, vùng núi biên giới đã bắt được vài kẻ khả nghi.Nhược Thiên giật mình, kẻ khả nghi? Chả lẽ Izumin? Hẳn là đang trên đường tới dự đám cưới Carol đi. Ruka tin tức thật nhanh, nàng cũng vừa mới nhận được thôi mà.Nhược Thiên bước xuống giường, nàng muốn nhanh chút nhìn thử nam phụ này. Thị vệ dẫn đường cho nàng, phía sau Ari và vài thị nữ tự động đi theo.Ngục giam... nơi này có chút bẩn, nhưng vẫn khô dáo. Cai ngục thấy nàng thì hành lễ, nàng bỏ qua hắn bước xuống dưới.Bên dưới là những cột đồng chia thành những gian phòng riêng, trong không khí nhàn nhạt mùi máu.Quân lính Ai cập bắt sống khoảng chục người Hitaito, còn lại đã bị đá đè chết.Binh lính Ai cập theo lệnh nàng đứng khoảng cách xa một chút nhìn nàng.Nàng rất nhanh đã thấy Izumin, có lẽ hắn qúa nổi trội đi. hắn mang theo nét riêng người Hitaito. Tóc màu nâu hơi xoăn buộc sau lưng, cằm nhọn, mũi cao. Mắt thể hiện anh khí, môi mỏng cười nhàn nhạt. Hắn ngồi dựa vào bức tường, người dính máu nhưng không khiến hắn chật vật lắm. Cả người toát ra loại hơi thở nguy hiểm, thâm trầm. Đôi mắt như nhìn thấu con người ta. Thân hình hắn cũng rất đẹp, tuy bộ đồ rộng thùng thình nhưng cổ áo đã mở rộng ra, lộ cơ ngực rắn chắc và, bờ vai rộng, vững trãi.Hừm! Rất đẹp trai. Không phụ sự kỳ vọng của nàng. Nhược Thiên cười cười vô hại. Trong lúc nàng đánh giá Izumin thì hắn cũng đánh giá nàng.Lúc mới nhìn nàng hắn cũng hơi ngây người, Nhưng rất nhanh đã che dấu. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen thẳng xõa ngang vai kết hợp với vương miện hình chim đại bàng. Đôi mắt nàng đen tuyền sâu thẳm, dễ khiến người ta lạc đường, lại lóe ra vẻ thông minh. Lông mi nhẹ nhàng hơi rung rung, chập chờn như hai cánh bướm. Đôi môi đỏ mọng dụ dỗ.Nàng mặc chiếc váy bó eo đen tôn phản lên làn da trắng, theo hơi nàng thở mà b* ng*c cao vút phập phồng theo hơi thở. Cổ tay đeo vài chiếc vòng khảm đá qúy, ngón tay thon nhỏ nắm lên cửa ngục.Cả người toát ra sự cao quý từ trong sương tủy, kèm theo sự biếng nhác. Thật khiến người ta liên tưởng con mèo nhỏ lười biếng.Nhược Thiên biết hắn đang đánh giá mình cũng không để ý, chỉ nhìn hắn, nhàn nhạt nói:- Hoàng tử Izumin, ngươi đi ăn cưới Carol sao???Izumin mặt không lộ ra hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng trong tâm hơi run một cái, nàng ta biết mục đích của hắn, chả lẽ nàng ta đã mai phục sẵn, chờ hắn đến? vậy nàng ta muốn gì?Nhược Thiên mỉm cười, kẻ này còn lạnh hơn trong truyện nha. Izumin lên tiếng hỏi ngược lại nàng, giọng không vui không buồn:- Ngươi muốn gì ở ta?Nhược Thiên sửng sốt một cái rồi phì cười. Hắn đang nghĩ nàng tính kế hắn sao? Giọng giễu cợt:- Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái vật gì vậy? Ta cần gì ở ngươi chứ?Izumin khó hiểu, nhíu mi. Biểu cảm đầu tiên của hắn. Giọng vẫn lạnh nhạt hỏi:- Vậy Ngươi bắt ta là vì điều gì?Vì gì ư? Nàng bây giờ muốn gì ở hắn? Đòi sắc đẹp của hắn chắc hẳn hắn không cho đâu. Vậy đằng nào cũng tốn công bắt rồi thì đòi tiền đi. Nàng cũng bị thiệt hại binh lính mà. Đâu dễ dàng thả hắn được.- Hừm! Ta bị thiệt hại rất nhiều lính, vậy ngươi đền tiền cho ta đi.

Nhược Thiên đang lim
dim ngủ trưa, dạo này do bận việc quá hay sao mà nàng rất thèm ngủ.
Thời tiết lại đang chuẩn bị chuyển mùa khiến nàng mệt mỏi. Hai thị nữ
bên cạnh quạt nhẹ nhàng, không dám gây tiếng động.

Trong hai
tháng này nàng đã sắp xếp và phân chia công việc cho các đại thần, nàng sửa chữa vài chính sách, cho đào kênh rạch giữ nước, cho phép thương
nhân từ các nước lân cận trao đổi, mua bán. Tuy khá nhiều đại thần cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thấy chính sách vô cùng đúng.

Nàng
khó chịu tỉnh dậy, Ari bước đến đưa nàng một cốc nước ép hoa quả.
Nhược Thiên uống xong thì tâm trạng khá hơn nhiều. Lúc này Ari bóp vai
cho nàng, giọng chút lo lắng nói:

- bệ hạ, Thượng Ai cập gửi tin. Pharaon và công nương Carol sắp thành hôn.

Ari quan sát sắc mặt nàng, chỉ thấy nàng " ờ " một tiếng. Nàng đã sớm
biết trước, chẳng có gì ngạc nhiên hay tức giận. Nàng cũng đâu phải
Asisu. Nhược Thiên nhẹ giọng nói:

- Từ giờ chuyện của Menfuisu ta không muốn quan tâm. Còn hôn lễ thì ta phải đến để chủ trì. Ngươi lo liệu đi.

Trong tâm Ari chút chua xót, chút vui mừng. Quỳ xuống trả lời "vâng ".

Nữ hoàng đã nghĩ thông rồi, nàng là một nữ hoàng cao quý, tại sao chỉ vì tình mà trở nên mất lý trí được. Là do tạm thời chưa nghĩ kỹ mà thôi. Chuyến này trở về Hạ Ai cập rất đúng.

Nhưng Ari lại nhíu chặt mi,
nữ hoàng đã qua đêm với một người. Nhưng nữ hoàng không nhắc tới chuyện này thì nàng cũng không dám. Nhưng là ai chứ? Ngoài Pharaon thì nữ
hoàng đâu quan tâm tới ai. Chẳng lẽ vì người đó mà nữ hoàng quên đi
Pharaon.?

Nhược Thiên nhìn Ari đang suy nghĩ thất thần. Đây là
vú nuôi và thị nữ của Asisu, nàng ta chăm sóc Asisu từ thuở bé. Chẳng
lẽ nàng ta nhận ra nàng thay đổi sao? Tâm Nhược Thiên có chút chột dạ.

Hai người đang lạc vào suy nghĩ của bản thân thì một thị vệ bước vào, quỳ xuống báo:

- Thưa bệ hạ, vùng núi biên giới đã bắt được vài kẻ khả nghi.

Nhược Thiên giật mình, kẻ khả nghi? Chả lẽ Izumin? Hẳn là đang trên đường
tới dự đám cưới Carol đi. Ruka tin tức thật nhanh, nàng cũng vừa mới
nhận được thôi mà.

Nhược Thiên bước xuống giường, nàng muốn
nhanh chút nhìn thử nam phụ này. Thị vệ dẫn đường cho nàng, phía sau
Ari và vài thị nữ tự động đi theo.

Ngục giam... nơi này có chút bẩn, nhưng vẫn khô dáo. Cai ngục thấy nàng thì hành lễ, nàng bỏ qua hắn bước xuống dưới.

Bên dưới là những cột đồng chia thành những gian phòng riêng, trong không khí nhàn nhạt mùi máu.

Quân lính Ai cập bắt sống khoảng chục người Hitaito, còn lại đã bị đá đè chết.

Binh lính Ai cập theo lệnh nàng đứng khoảng cách xa một chút nhìn nàng.

Nàng rất nhanh đã thấy Izumin, có lẽ hắn qúa nổi trội đi. hắn mang theo
nét riêng người Hitaito. Tóc màu nâu hơi xoăn buộc sau lưng, cằm nhọn, mũi cao. Mắt thể hiện anh khí, môi mỏng cười nhàn nhạt. Hắn ngồi dựa vào bức tường, người dính máu nhưng không khiến hắn chật vật lắm. Cả
người toát ra loại hơi thở nguy hiểm, thâm trầm. Đôi mắt như nhìn thấu con người ta. Thân hình hắn cũng rất đẹp, tuy bộ đồ rộng thùng thình
nhưng cổ áo đã mở rộng ra, lộ cơ ngực rắn chắc và, bờ vai rộng, vững
trãi.

Hừm! Rất đẹp trai. Không phụ sự kỳ vọng của nàng. Nhược Thiên cười cười vô hại. Trong lúc nàng đánh giá Izumin thì hắn cũng
đánh giá nàng.

Lúc mới nhìn nàng hắn cũng hơi ngây người, Nhưng rất nhanh đã che dấu. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen thẳng xõa
ngang vai kết hợp với vương miện hình chim đại bàng. Đôi mắt nàng đen
tuyền sâu thẳm, dễ khiến người ta lạc đường, lại lóe ra vẻ thông minh. Lông mi nhẹ nhàng hơi rung rung, chập chờn như hai cánh bướm. Đôi môi đỏ mọng dụ dỗ.

Nàng mặc chiếc váy bó eo đen tôn phản lên làn da
trắng, theo hơi nàng thở mà b* ng*c cao vút phập phồng theo hơi thở.
Cổ tay đeo vài chiếc vòng khảm đá qúy, ngón tay thon nhỏ nắm lên cửa
ngục.

Cả người toát ra sự cao quý từ trong sương tủy, kèm theo sự
biếng nhác. Thật khiến người ta liên tưởng con mèo nhỏ lười biếng.

Nhược Thiên biết hắn đang đánh giá mình cũng không để ý, chỉ nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Hoàng tử Izumin, ngươi đi ăn cưới Carol sao???

Izumin mặt không lộ ra hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng trong tâm hơi run một cái, nàng ta biết mục đích của hắn, chả lẽ nàng ta đã mai phục sẵn, chờ
hắn đến? vậy nàng ta muốn gì?

Nhược Thiên mỉm cười, kẻ này còn lạnh hơn trong truyện nha. Izumin lên tiếng hỏi ngược lại nàng, giọng không vui không buồn:

- Ngươi muốn gì ở ta?

Nhược Thiên sửng sốt một cái rồi phì cười. Hắn đang nghĩ nàng tính kế hắn sao? Giọng giễu cợt:

- Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái vật gì vậy? Ta cần gì ở ngươi chứ?

Izumin khó hiểu, nhíu mi. Biểu cảm đầu tiên của hắn. Giọng vẫn lạnh nhạt hỏi:

- Vậy Ngươi bắt ta là vì điều gì?

Vì gì ư? Nàng bây giờ muốn gì ở hắn? Đòi sắc đẹp của hắn chắc hẳn hắn
không cho đâu. Vậy đằng nào cũng tốn công bắt rồi thì đòi tiền đi.
Nàng cũng bị thiệt hại binh lính mà. Đâu dễ dàng thả hắn được.

- Hừm! Ta bị thiệt hại rất nhiều lính, vậy ngươi đền tiền cho ta đi.

[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Nhược Thiên đang lim dim ngủ trưa, dạo này do bận việc quá hay sao mà nàng rất thèm ngủ. Thời tiết lại đang chuẩn bị chuyển mùa khiến nàng mệt mỏi. Hai thị nữ bên cạnh quạt nhẹ nhàng, không dám gây tiếng động.Trong hai tháng này nàng đã sắp xếp và phân chia công việc cho các đại thần, nàng sửa chữa vài chính sách, cho đào kênh rạch giữ nước, cho phép thương nhân từ các nước lân cận trao đổi, mua bán. Tuy khá nhiều đại thần cảm thấy ngạc nhiên, nhưng lại thấy chính sách vô cùng đúng.Nàng khó chịu tỉnh dậy, Ari bước đến đưa nàng một cốc nước ép hoa quả. Nhược Thiên uống xong thì tâm trạng khá hơn nhiều. Lúc này Ari bóp vai cho nàng, giọng chút lo lắng nói:- bệ hạ, Thượng Ai cập gửi tin. Pharaon và công nương Carol sắp thành hôn.Ari quan sát sắc mặt nàng, chỉ thấy nàng " ờ " một tiếng. Nàng đã sớm biết trước, chẳng có gì ngạc nhiên hay tức giận. Nàng cũng đâu phải Asisu. Nhược Thiên nhẹ giọng nói:- Từ giờ chuyện của Menfuisu ta không muốn quan tâm. Còn hôn lễ thì ta phải đến để chủ trì. Ngươi lo liệu đi.Trong tâm Ari chút chua xót, chút vui mừng. Quỳ xuống trả lời "vâng ".Nữ hoàng đã nghĩ thông rồi, nàng là một nữ hoàng cao quý, tại sao chỉ vì tình mà trở nên mất lý trí được. Là do tạm thời chưa nghĩ kỹ mà thôi. Chuyến này trở về Hạ Ai cập rất đúng.Nhưng Ari lại nhíu chặt mi, nữ hoàng đã qua đêm với một người. Nhưng nữ hoàng không nhắc tới chuyện này thì nàng cũng không dám. Nhưng là ai chứ? Ngoài Pharaon thì nữ hoàng đâu quan tâm tới ai. Chẳng lẽ vì người đó mà nữ hoàng quên đi Pharaon.?Nhược Thiên nhìn Ari đang suy nghĩ thất thần. Đây là vú nuôi và thị nữ của Asisu, nàng ta chăm sóc Asisu từ thuở bé. Chẳng lẽ nàng ta nhận ra nàng thay đổi sao? Tâm Nhược Thiên có chút chột dạ.Hai người đang lạc vào suy nghĩ của bản thân thì một thị vệ bước vào, quỳ xuống báo:- Thưa bệ hạ, vùng núi biên giới đã bắt được vài kẻ khả nghi.Nhược Thiên giật mình, kẻ khả nghi? Chả lẽ Izumin? Hẳn là đang trên đường tới dự đám cưới Carol đi. Ruka tin tức thật nhanh, nàng cũng vừa mới nhận được thôi mà.Nhược Thiên bước xuống giường, nàng muốn nhanh chút nhìn thử nam phụ này. Thị vệ dẫn đường cho nàng, phía sau Ari và vài thị nữ tự động đi theo.Ngục giam... nơi này có chút bẩn, nhưng vẫn khô dáo. Cai ngục thấy nàng thì hành lễ, nàng bỏ qua hắn bước xuống dưới.Bên dưới là những cột đồng chia thành những gian phòng riêng, trong không khí nhàn nhạt mùi máu.Quân lính Ai cập bắt sống khoảng chục người Hitaito, còn lại đã bị đá đè chết.Binh lính Ai cập theo lệnh nàng đứng khoảng cách xa một chút nhìn nàng.Nàng rất nhanh đã thấy Izumin, có lẽ hắn qúa nổi trội đi. hắn mang theo nét riêng người Hitaito. Tóc màu nâu hơi xoăn buộc sau lưng, cằm nhọn, mũi cao. Mắt thể hiện anh khí, môi mỏng cười nhàn nhạt. Hắn ngồi dựa vào bức tường, người dính máu nhưng không khiến hắn chật vật lắm. Cả người toát ra loại hơi thở nguy hiểm, thâm trầm. Đôi mắt như nhìn thấu con người ta. Thân hình hắn cũng rất đẹp, tuy bộ đồ rộng thùng thình nhưng cổ áo đã mở rộng ra, lộ cơ ngực rắn chắc và, bờ vai rộng, vững trãi.Hừm! Rất đẹp trai. Không phụ sự kỳ vọng của nàng. Nhược Thiên cười cười vô hại. Trong lúc nàng đánh giá Izumin thì hắn cũng đánh giá nàng.Lúc mới nhìn nàng hắn cũng hơi ngây người, Nhưng rất nhanh đã che dấu. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen thẳng xõa ngang vai kết hợp với vương miện hình chim đại bàng. Đôi mắt nàng đen tuyền sâu thẳm, dễ khiến người ta lạc đường, lại lóe ra vẻ thông minh. Lông mi nhẹ nhàng hơi rung rung, chập chờn như hai cánh bướm. Đôi môi đỏ mọng dụ dỗ.Nàng mặc chiếc váy bó eo đen tôn phản lên làn da trắng, theo hơi nàng thở mà b* ng*c cao vút phập phồng theo hơi thở. Cổ tay đeo vài chiếc vòng khảm đá qúy, ngón tay thon nhỏ nắm lên cửa ngục.Cả người toát ra sự cao quý từ trong sương tủy, kèm theo sự biếng nhác. Thật khiến người ta liên tưởng con mèo nhỏ lười biếng.Nhược Thiên biết hắn đang đánh giá mình cũng không để ý, chỉ nhìn hắn, nhàn nhạt nói:- Hoàng tử Izumin, ngươi đi ăn cưới Carol sao???Izumin mặt không lộ ra hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng trong tâm hơi run một cái, nàng ta biết mục đích của hắn, chả lẽ nàng ta đã mai phục sẵn, chờ hắn đến? vậy nàng ta muốn gì?Nhược Thiên mỉm cười, kẻ này còn lạnh hơn trong truyện nha. Izumin lên tiếng hỏi ngược lại nàng, giọng không vui không buồn:- Ngươi muốn gì ở ta?Nhược Thiên sửng sốt một cái rồi phì cười. Hắn đang nghĩ nàng tính kế hắn sao? Giọng giễu cợt:- Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái quái vật gì vậy? Ta cần gì ở ngươi chứ?Izumin khó hiểu, nhíu mi. Biểu cảm đầu tiên của hắn. Giọng vẫn lạnh nhạt hỏi:- Vậy Ngươi bắt ta là vì điều gì?Vì gì ư? Nàng bây giờ muốn gì ở hắn? Đòi sắc đẹp của hắn chắc hẳn hắn không cho đâu. Vậy đằng nào cũng tốn công bắt rồi thì đòi tiền đi. Nàng cũng bị thiệt hại binh lính mà. Đâu dễ dàng thả hắn được.- Hừm! Ta bị thiệt hại rất nhiều lính, vậy ngươi đền tiền cho ta đi.

Chương 3