Nắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ…

Chương 8

[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Menfuisu chạy đến trước mặt Nhược Thiên, ôm nàng vào lòng. Nhược Thiên thì ngạc nhiên, tên này bị sao thế hở? Hắn phát điên rồi sao? Nàng cũng không dám động đậy, sợ tổn thương cục cưng trong bụng.Menfuisu ôm một lúc thì buông nàng ra, ánh mắt hiện lên ôn nhu hiếm gặp, vội vàng hỏi:- Chị Asisu, nói cho ta biết. Đứa bé có phải của ta hay không?Nhược Thiên nghe hắn nói vậy thì không chần chừ mà lắc đầu, trả lời hắn:- Không phải!Nhược Thiên nhớ rõ khi nàng tỉnh dậy là ở Hạ Ai cập. Đâu phải Thượng Ai cập. Nàng chắc chắn rằng đêm đó không phải Menfuisu, bởi vì hắn không có ở Hạ Ai cập. Mà cho dù Menfuisu có là cha cục cưng đi nữa thì cũng chẳng có sao. Nếu nàng không vừa ý hắn. Nàng có thể kiếm cho cục cưng một người cha "hiền lương" khác. Đây có lẽ là một ý tưởng không tồi. Nàng cũng không có ý định chung sống với người nàng không yêu.Menfuisu cũng chẳng tức giận, hắn đơn giản nghĩ chị là chưa chịu tha thứ cho hắn.Hắn nhìn xuống bụng nàng, mỉm cười nói:- Vậy chị nói xem, cha đứa bé là ai?Nhược Thiên nhíu mi, nàng làm sao biết được. Người biết chuyện là Asisu thì cũng đã đi đâu không biết. Để lại cho nàng cục cưng với cục diện rối rắm này.Nàng thở dài đáp lời Menfuisu:- Không biết a!Menfuisu hơi nhíu mi, không tin câu trả lời của nàng. Nhược Thiên thấy hắn tỏ vẻ không tin thì tức giận, cáu gắt nói:- Ngươi không tin sao còn hỏi. Ta đã nói không biết là không biết.Trong mắt Menfuisu thì Nhược Thiên cứ như làm nũng vậy. Menfuisu vuốt sợi tóc che mắt nàng lên. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, Chị sẽ lại ở bên hắn thôi. Cho dù hắn chẳng có chút ký ức gì về đêm đó cả, nhưng ít ra chị có thể là mang thai con của hắn. Điều này khiến hắn ấm áp trong tim.++++++++++++++++++++++++++++Teti vội vàng chạy về tẩm cung của Carol. Carol đang đứng ngoài hành lang ngắm nhìn dòng sông nile hiền hòa. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng rực rỡ. Đôi mắt màu xanh như biển cả hiện lên tia vui vẻ, ấm áp.Nhìn thấy teti vội vàng như vậy thì tò mò, quay người lại, hỏi:- Teti, em sao vậy?Teti nhìn Carol, giọng lo lắng nói:- Công nương, nữ hoàng Asisu đang mang thai.Carol nhíu mi, cười cười nói:- Chuyện đó mọi người đều đã biết rồi còn gì. Sao em ngạc nhiên vậy chứ?Teti thấy Carol nói vậy thì càng lo lắng. Ngập ngừng nói:- Nhưng... nhưng... em nghe thấy thị vệ Minuê nói... nói rằng, nữ hoàng mang thai con của Pharaon...Carol nụ cười cứng đờ. Vẻ mặt khó tin, làm sao nàng tin được đây? Nhưng mắt nàng ta lóe qua tia quang. Tiếp tục cười, nói:- Chắc em nghe lầm rồi teti...Rồi quay lưng đi, che giấu ác độc lóe trong mắt. Nàng ta vẫn cười, nhưng thật lạnh nhạt.Asisu mang thai con của Menfuisu??? Trò cười, nàng mãi mới cướp được Menfuisu từ tay nàng ta. Đâu dễ dàng buông tay chỉ vì một đứa bé chưa ra đời. Hừ! Còn chưa chắc nàng ta sẽ sinh hạ được...:/Chức vị hoàng phi này với Menfuisu sẽ là của nàng. Sống trong gia đình giàu có đã khiến cho nàng từ nhỏ đã quen với những việc cướp đoạt như vậy.Và một chuyện không ai biết, đó chính là nàng là con riêng. Mẹ ruột của nàng chỉ là cấp dưới của cha, khi nàng nhận ra sự thật thì nàng luôn sống trong sợ hãi, nỗ lực lấy lòng người mẹ trên danh nghĩa kia của nàng.Luôn luôn lắp mặt nạ đứa con ngoan ngoãn, làm từng việc đều phải cẩn thận thứ gọi là danh dự gia đình.Nhưng ngày mà Asisu đưa nàng về đây nàng đã mất mọi nỗ lực, Nàng đã thề phải trảthù Asisu. Bằng cách cướp đi mọi thứ thuộc về nàng ta.Còn Asisu, tuy nàng ta là công chúa, sống trong hoàng tộc. Nhưng nàng ta thực hạnh phúc. Cha nàng ta bảo bọc cho nàng ta, sống trong nhung lụa không lo lắng gì cả. Ngay cảvương vị cũng không ai có thể tranh của nàng ta. Nàng ta lại còn có một vị hôn phu-em trai nàng ta, Menfuisu. Hắn thật ưu tú. Cuộc sống của nàng ta có vẻ thật yên bình mà trôi qua.Ánh chiều đỏ rực như máu chiếu trên dòng nước. Carol đứng nhìn mặt trời đang khuất xa, chiếc váy lụa trắng bay nhẹ nhàng theo gió.+++++++++++++++++++++++++++Nhược Thiên bắt đầu thèm ăn khinh khủng, ốm nghén thật khổ. Tính tình cũng thay đổi, đôi khi cáu gắt vô cùng, đôi khi lại mè nheo với Ari.Nàng thèm ăn sầu riêng. Ari ngớ mặt. Đó là quả gì? Quả sầu riêng là quả gì? Còn quả me nữa? Rồi còn...Hoàng cung đôi lúc nhiễu loạn vô cùng, chỉ vì nữ hoàng bất chợt thèm ăn đêm khuya. Nếu không có, sẽ uỷ khuất, vô cùng uỷ khuất. Ari sẽ lại dỗ dành mãi.Menfuisu cũng quan tâm đến nàng, mấy ngày chưa gặp Carol. Nhưng nàng ta lại rất bình tĩnh. Cũng sắp đến ngày thành hôn của Carol và Menfuisu rồi...

Menfuisu chạy đến
trước mặt Nhược Thiên, ôm nàng vào lòng. Nhược Thiên thì ngạc nhiên,
tên này bị sao thế hở? Hắn phát điên rồi sao? Nàng cũng không dám động đậy, sợ tổn thương cục cưng trong bụng.

Menfuisu ôm một lúc thì buông nàng ra, ánh mắt hiện lên ôn nhu hiếm gặp, vội vàng hỏi:

- Chị Asisu, nói cho ta biết. Đứa bé có phải của ta hay không?

Nhược Thiên nghe hắn nói vậy thì không chần chừ mà lắc đầu, trả lời hắn:

- Không phải!

Nhược Thiên nhớ rõ khi nàng tỉnh dậy là ở Hạ Ai cập. Đâu phải Thượng Ai cập. Nàng chắc chắn rằng đêm đó không phải Menfuisu, bởi vì hắn không có ở
Hạ Ai cập. Mà cho dù Menfuisu có là cha cục cưng đi nữa thì cũng chẳng
có sao. Nếu nàng không vừa ý hắn. Nàng có thể kiếm cho cục cưng một
người cha "hiền lương" khác. Đây có lẽ là một ý tưởng không tồi. Nàng
cũng không có ý định chung sống với người nàng không yêu.

Menfuisu cũng chẳng tức giận, hắn đơn giản nghĩ chị là chưa chịu tha thứ cho hắn.

Hắn nhìn xuống bụng nàng, mỉm cười nói:

- Vậy chị nói xem, cha đứa bé là ai?

Nhược Thiên nhíu mi, nàng làm sao biết được. Người biết chuyện là Asisu thì cũng đã đi đâu không biết. Để lại cho nàng cục cưng với cục diện rối
rắm này.

Nàng thở dài đáp lời Menfuisu:

- Không biết a!

Menfuisu hơi nhíu mi, không tin câu trả lời của nàng. Nhược Thiên thấy hắn tỏ vẻ không tin thì tức giận, cáu gắt nói:

- Ngươi không tin sao còn hỏi. Ta đã nói không biết là không biết.

Trong mắt Menfuisu thì Nhược Thiên cứ như làm nũng vậy. Menfuisu vuốt sợi
tóc che mắt nàng lên. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, Chị sẽ lại ở bên
hắn thôi. Cho dù hắn chẳng có chút ký ức gì về đêm đó cả, nhưng ít ra
chị có thể là mang thai con của hắn. Điều này khiến hắn ấm áp trong tim.

++++++++++++++++++++++++++++

Teti vội vàng chạy về tẩm
cung của Carol. Carol đang đứng ngoài hành lang ngắm nhìn dòng sông
nile hiền hòa. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng rực rỡ. Đôi mắt màu xanh như biển cả hiện lên tia vui vẻ, ấm áp.

Nhìn thấy teti vội vàng như vậy thì tò mò, quay người lại, hỏi:

- Teti, em sao vậy?

Teti nhìn Carol, giọng lo lắng nói:

- Công nương, nữ hoàng Asisu đang mang thai.

Carol nhíu mi, cười cười nói:

- Chuyện đó mọi người đều đã biết rồi còn gì. Sao em ngạc nhiên vậy chứ?

Teti thấy Carol nói vậy thì càng lo lắng. Ngập ngừng nói:

- Nhưng... nhưng... em nghe thấy thị vệ Minuê nói... nói rằng, nữ hoàng mang thai con của Pharaon...

Carol nụ cười cứng đờ. Vẻ mặt khó tin, làm sao nàng tin được đây? Nhưng mắt nàng ta lóe qua tia quang. Tiếp tục cười, nói:

- Chắc em nghe lầm rồi teti...

Rồi quay lưng đi, che giấu ác độc lóe trong mắt. Nàng ta vẫn cười, nhưng thật lạnh nhạt.

Asisu mang thai con của Menfuisu??? Trò cười, nàng mãi mới cướp được
Menfuisu từ tay nàng ta. Đâu dễ dàng buông tay chỉ vì một đứa bé chưa
ra đời. Hừ! Còn chưa chắc nàng ta sẽ sinh hạ được...:/

Chức
vị hoàng phi này với Menfuisu sẽ là của nàng. Sống trong gia đình giàu
có đã khiến cho nàng từ nhỏ đã quen với những việc cướp đoạt như vậy.

Và một chuyện không ai biết, đó chính là nàng là con riêng. Mẹ ruột của
nàng chỉ là cấp dưới của cha, khi nàng nhận ra sự thật thì nàng luôn
sống trong sợ hãi, nỗ lực lấy lòng người mẹ trên danh nghĩa kia của
nàng.

Luôn luôn lắp mặt nạ đứa con ngoan ngoãn, làm từng việc đều phải cẩn thận thứ gọi là danh dự gia đình.

Nhưng ngày mà Asisu đưa nàng về đây nàng đã mất mọi nỗ lực, Nàng đã thề phải trảthù Asisu. Bằng cách cướp đi mọi thứ thuộc về nàng ta.

Còn
Asisu, tuy nàng ta là công chúa, sống trong hoàng tộc. Nhưng nàng ta
thực hạnh phúc. Cha nàng ta bảo bọc cho nàng ta, sống trong nhung lụa
không lo lắng gì cả. Ngay cảvương vị cũng không ai có thể tranh của
nàng ta. Nàng ta lại còn có một vị hôn phu-em trai nàng ta, Menfuisu. Hắn thật ưu tú. Cuộc sống của nàng ta có vẻ thật yên bình mà trôi qua.

Ánh chiều đỏ rực như máu chiếu trên dòng nước. Carol đứng nhìn mặt trời
đang khuất xa, chiếc váy lụa trắng bay nhẹ nhàng theo gió.

+++++++++++++++++++++++++++

Nhược Thiên bắt đầu thèm ăn khinh khủng, ốm nghén thật khổ. Tính tình cũng
thay đổi, đôi khi cáu gắt vô cùng, đôi khi lại mè nheo với Ari.

Nàng thèm ăn sầu riêng. Ari ngớ mặt. Đó là quả gì? Quả sầu riêng là quả gì? Còn quả me nữa? Rồi còn...

Hoàng cung đôi lúc nhiễu loạn vô cùng, chỉ vì nữ hoàng bất chợt thèm ăn đêm
khuya. Nếu không có, sẽ uỷ khuất, vô cùng uỷ khuất. Ari sẽ lại dỗ
dành mãi.

Menfuisu cũng quan tâm đến nàng, mấy ngày chưa gặp
Carol. Nhưng nàng ta lại rất bình tĩnh. Cũng sắp đến ngày thành hôn
của Carol và Menfuisu rồi...

[Đồng Nhân NHAC] Asisu Dưỡng Bảo BảoTác giả: Mạc Nhược TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNắng chiều nhàn nhạt chiếu xuống thành phố M. Vài người đi trên lề đường nói cười đùa vui vẻ. Riêng có một cô gái không vui tý nào. Nhược Thiên đứng trước tủ lạnh, tâm trạng cực kỳ không vui. 38 cup phập phồng theo hơi thở. Đôi chân thon dài theo quán tính đạp cửa tủ lạnh thật phũ phàng. Hết thức ăn, tức là phải ra siêu thị. Nhưng nàng đang cày truyện tới đoạn sôi trào. Bụng lại một hồi vang lên, Nhược Thiên rất không vui bước ra khỏi nhà. Nàng là một trạch nữ chính hiệu. 22 mùa khoai lang chưa một ai ngỏ lời. Hàng ngày nàng sống bằng nghề viết lách, số tiền nhuận bút và số tiền ba mẹ để lại đủ để nàng không lo cuộc sống. Còn ba mẹ nàng sao, nhà nghiên cứu kiêm du lịch? Lúc này có lẽ đang ở đâu đó rất xa. Mấy năm rồi chỉ đều đặn thư với 4 chữ: "Bình an, đừng lo" Nàng luôn ở nhà một mình, vì thế nàng đã học võ phòng thân. Nàng sẽ không nói là từng say nắng huấn luyện viên đâu. Tất nhiên, mối tình rất nhanh liền chết từ trong trứng nước. Tuy trình độ võ của nàng không cao lắm nhưng đủ… Menfuisu chạy đến trước mặt Nhược Thiên, ôm nàng vào lòng. Nhược Thiên thì ngạc nhiên, tên này bị sao thế hở? Hắn phát điên rồi sao? Nàng cũng không dám động đậy, sợ tổn thương cục cưng trong bụng.Menfuisu ôm một lúc thì buông nàng ra, ánh mắt hiện lên ôn nhu hiếm gặp, vội vàng hỏi:- Chị Asisu, nói cho ta biết. Đứa bé có phải của ta hay không?Nhược Thiên nghe hắn nói vậy thì không chần chừ mà lắc đầu, trả lời hắn:- Không phải!Nhược Thiên nhớ rõ khi nàng tỉnh dậy là ở Hạ Ai cập. Đâu phải Thượng Ai cập. Nàng chắc chắn rằng đêm đó không phải Menfuisu, bởi vì hắn không có ở Hạ Ai cập. Mà cho dù Menfuisu có là cha cục cưng đi nữa thì cũng chẳng có sao. Nếu nàng không vừa ý hắn. Nàng có thể kiếm cho cục cưng một người cha "hiền lương" khác. Đây có lẽ là một ý tưởng không tồi. Nàng cũng không có ý định chung sống với người nàng không yêu.Menfuisu cũng chẳng tức giận, hắn đơn giản nghĩ chị là chưa chịu tha thứ cho hắn.Hắn nhìn xuống bụng nàng, mỉm cười nói:- Vậy chị nói xem, cha đứa bé là ai?Nhược Thiên nhíu mi, nàng làm sao biết được. Người biết chuyện là Asisu thì cũng đã đi đâu không biết. Để lại cho nàng cục cưng với cục diện rối rắm này.Nàng thở dài đáp lời Menfuisu:- Không biết a!Menfuisu hơi nhíu mi, không tin câu trả lời của nàng. Nhược Thiên thấy hắn tỏ vẻ không tin thì tức giận, cáu gắt nói:- Ngươi không tin sao còn hỏi. Ta đã nói không biết là không biết.Trong mắt Menfuisu thì Nhược Thiên cứ như làm nũng vậy. Menfuisu vuốt sợi tóc che mắt nàng lên. Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, Chị sẽ lại ở bên hắn thôi. Cho dù hắn chẳng có chút ký ức gì về đêm đó cả, nhưng ít ra chị có thể là mang thai con của hắn. Điều này khiến hắn ấm áp trong tim.++++++++++++++++++++++++++++Teti vội vàng chạy về tẩm cung của Carol. Carol đang đứng ngoài hành lang ngắm nhìn dòng sông nile hiền hòa. Ánh mặt trời chiếu lên mái tóc vàng rực rỡ. Đôi mắt màu xanh như biển cả hiện lên tia vui vẻ, ấm áp.Nhìn thấy teti vội vàng như vậy thì tò mò, quay người lại, hỏi:- Teti, em sao vậy?Teti nhìn Carol, giọng lo lắng nói:- Công nương, nữ hoàng Asisu đang mang thai.Carol nhíu mi, cười cười nói:- Chuyện đó mọi người đều đã biết rồi còn gì. Sao em ngạc nhiên vậy chứ?Teti thấy Carol nói vậy thì càng lo lắng. Ngập ngừng nói:- Nhưng... nhưng... em nghe thấy thị vệ Minuê nói... nói rằng, nữ hoàng mang thai con của Pharaon...Carol nụ cười cứng đờ. Vẻ mặt khó tin, làm sao nàng tin được đây? Nhưng mắt nàng ta lóe qua tia quang. Tiếp tục cười, nói:- Chắc em nghe lầm rồi teti...Rồi quay lưng đi, che giấu ác độc lóe trong mắt. Nàng ta vẫn cười, nhưng thật lạnh nhạt.Asisu mang thai con của Menfuisu??? Trò cười, nàng mãi mới cướp được Menfuisu từ tay nàng ta. Đâu dễ dàng buông tay chỉ vì một đứa bé chưa ra đời. Hừ! Còn chưa chắc nàng ta sẽ sinh hạ được...:/Chức vị hoàng phi này với Menfuisu sẽ là của nàng. Sống trong gia đình giàu có đã khiến cho nàng từ nhỏ đã quen với những việc cướp đoạt như vậy.Và một chuyện không ai biết, đó chính là nàng là con riêng. Mẹ ruột của nàng chỉ là cấp dưới của cha, khi nàng nhận ra sự thật thì nàng luôn sống trong sợ hãi, nỗ lực lấy lòng người mẹ trên danh nghĩa kia của nàng.Luôn luôn lắp mặt nạ đứa con ngoan ngoãn, làm từng việc đều phải cẩn thận thứ gọi là danh dự gia đình.Nhưng ngày mà Asisu đưa nàng về đây nàng đã mất mọi nỗ lực, Nàng đã thề phải trảthù Asisu. Bằng cách cướp đi mọi thứ thuộc về nàng ta.Còn Asisu, tuy nàng ta là công chúa, sống trong hoàng tộc. Nhưng nàng ta thực hạnh phúc. Cha nàng ta bảo bọc cho nàng ta, sống trong nhung lụa không lo lắng gì cả. Ngay cảvương vị cũng không ai có thể tranh của nàng ta. Nàng ta lại còn có một vị hôn phu-em trai nàng ta, Menfuisu. Hắn thật ưu tú. Cuộc sống của nàng ta có vẻ thật yên bình mà trôi qua.Ánh chiều đỏ rực như máu chiếu trên dòng nước. Carol đứng nhìn mặt trời đang khuất xa, chiếc váy lụa trắng bay nhẹ nhàng theo gió.+++++++++++++++++++++++++++Nhược Thiên bắt đầu thèm ăn khinh khủng, ốm nghén thật khổ. Tính tình cũng thay đổi, đôi khi cáu gắt vô cùng, đôi khi lại mè nheo với Ari.Nàng thèm ăn sầu riêng. Ari ngớ mặt. Đó là quả gì? Quả sầu riêng là quả gì? Còn quả me nữa? Rồi còn...Hoàng cung đôi lúc nhiễu loạn vô cùng, chỉ vì nữ hoàng bất chợt thèm ăn đêm khuya. Nếu không có, sẽ uỷ khuất, vô cùng uỷ khuất. Ari sẽ lại dỗ dành mãi.Menfuisu cũng quan tâm đến nàng, mấy ngày chưa gặp Carol. Nhưng nàng ta lại rất bình tĩnh. Cũng sắp đến ngày thành hôn của Carol và Menfuisu rồi...

Chương 8