Nhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt…
Chương 46
Nghe Nói: Tam Vương Gia Là Cuồng Vương PhiTác giả: Phụng PhụngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt… - Loan vương phi, ta... ko rành về độc và võ nên có lẽ ko quyết định trong 2 ván cuối - Lương quận chúa nét mặt sợ hãi, xua xua tay.- ta c*̃ng như Lương quận chúa - Tuyên Nha Nha cười bất đắc dĩ, chỉ là nàng muốn chạy thật nhanh tới Hoàng Kim Sang trong sáng c*̉a nàng thôi a!!! - vậy nên, ta rời ghế chủ tọa, cho 3 nam nhân quyết định là được!- Dạ thái tử, huynh thấy thế nào?.- Mộ Dung Nguyên quay đầu qua Ngân Dạ.- ta rất thích c*̉a Loan vương phi, từng khớp xương rời khỏi người, giết người rất dễ rồi!!! - hắn cười thâm độc: nữ tử này, trong đầu chứa cái gì chứ? Nghĩ ra cách giết người độc đáo thế???- vậy Thành thái tử? Ý ngươi thế nào?- ta vô điều kiện theo Loan vương phi!!! - Nhân Khuynh Thành cười xinh đẹp- ko phải nàng dùng sắc mua ngươi rồi chứ? - Ngân Dạ nhíu mày- ko có nha, chỉ là ta và nàng chung 1 bí mật!!!- bí mật?- đúng vậy, động trời đó!!!- được rồi, nói chung, thắng chính là Loan vương phi -Ngân Dạ đưa ra quyết định- ko thể nào, chỉ là xương cốt rã rời, tim gan đau đớn thì ko phải hơn sao? - Hồ Điệp Điệp nói- độc càng mạng càng tốt, xương cốt sẽ làm người ta tàn phế, độc c*̉a Điệp công chúa ko phải có giải dược và chỉ cần tĩnh bệnh là được ư? c*̉a Loan vương phi, ko gì giải được - Ngân Dạ nhíu mày, giải thích- ta ko tin là ko gì giải được!!!- nếu ko phục, người có thể cố thắng ván tiếp theo - Nhân Khuynh Thành nói- được, bắt đầu luôn đi!!!Tầng trên c*̉a Cẩm sắc lâu- tứ đệ đâu rồi? - Hoàng Thiên Minh ngó cái chẳng thấy Hoàng Kim Sang đâu đâu, quay hỏi 2 đại nam nhân còn lại- bị Nha công chúa kéo đi chơi rồi - Hoàng Lam Phương lắc đầu ngán ngẩm- chậc, mà Điệp công chúa này hiếu thắng thật, thú nàng ta sau này sẽ khổ đấy!!! - Hoàng Khiêm Tôn cười đểu phía Hoàng Lam Phương- ko có lượng chọn!! - hắn nhún vai- mà đệ ko có lời nói trong này thật sao? Ngươi nuông chiều nàng quá đáng rồi!! - Hoàng Thiên Minh tặc lưỡi, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp.- ha, ta nuông chiều? Ta dám chống lại nàng, nàng sẽ giết ta mất?- ngươi mà c*̃ng sợ thê hả? - cả 2 người nói, khuôn mặt trêu tức- ko phải, mà là nàng võ công hơn ta rồi!! - hắn thở dài- gì? Hơn cả đệ nhất Ma vương ư?- đúng vậy, chiều hôm qua, nàng nói muốn tỷ thí ta 1 trận. Kết quả ta thua, cộng thêm nữa, ta giờ đã biết, nàng chính là...Sàn đấu Cẩm sắc lâu- ngươi... yêu nữ!!! - Hồ Điệp Điệp 1 bên ôm má đang bị 1 vết thương như bị dao rạch qua- ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là yêu nữ? - Nàng lườm mắt.Xung quanh nàng, những cánh hoa tử la lan tím xinh đẹp bay đầy trời. Tóc tím bạc xoã, tung bay trong gió. đôi mắt tím than lơ đãng lướt qua mọi vật, nhưng chỉ cần như vậy, c*̃ng đủ làm người khác thần hồn điên đảo vì nhan sắc c*̉a nàng, làm đối thủ c*̉a nàng có thể chết chỉ vì đôi mắt đó. Nhan sắc này khuynh đảo tam thế, nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc này, tuyệt thế mỹ nữ, đệ nhất mỹ nhânTất cả mọi người, chỉ chung 1 ý nghĩ: nàng chính là...???
- Loan vương phi, ta... ko rành về độc và võ nên có lẽ ko quyết định trong 2 ván cuối - Lương quận chúa nét mặt sợ hãi, xua xua tay.
- ta c*̃ng như Lương quận chúa - Tuyên Nha Nha cười bất đắc dĩ, chỉ là nàng muốn chạy thật nhanh tới Hoàng Kim Sang trong sáng c*̉a nàng thôi a!!! - vậy nên, ta rời ghế chủ tọa, cho 3 nam nhân quyết định là được!
- Dạ thái tử, huynh thấy thế nào?.- Mộ Dung Nguyên quay đầu qua Ngân Dạ.
- ta rất thích c*̉a Loan vương phi, từng khớp xương rời khỏi người, giết người rất dễ rồi!!! - hắn cười thâm độc: nữ tử này, trong đầu chứa cái gì chứ? Nghĩ ra cách giết người độc đáo thế???- vậy Thành thái tử? Ý ngươi thế nào?
- ta vô điều kiện theo Loan vương phi!!! - Nhân Khuynh Thành cười xinh đẹp
- ko phải nàng dùng sắc mua ngươi rồi chứ? - Ngân Dạ nhíu mày
- ko có nha, chỉ là ta và nàng chung 1 bí mật!!!
- bí mật?
- đúng vậy, động trời đó!!!
- được rồi, nói chung, thắng chính là Loan vương phi -Ngân Dạ đưa ra quyết định
- ko thể nào, chỉ là xương cốt rã rời, tim gan đau đớn thì ko phải hơn sao? - Hồ Điệp Điệp nói
- độc càng mạng càng tốt, xương cốt sẽ làm người ta tàn phế, độc c*̉a Điệp công chúa ko phải có giải dược và chỉ cần tĩnh bệnh là được ư? c*̉a Loan vương phi, ko gì giải được - Ngân Dạ nhíu mày, giải thích
- ta ko tin là ko gì giải được!!!
- nếu ko phục, người có thể cố thắng ván tiếp theo - Nhân Khuynh Thành nói
- được, bắt đầu luôn đi!!!
Tầng trên c*̉a Cẩm sắc lâu
- tứ đệ đâu rồi? - Hoàng Thiên Minh ngó cái chẳng thấy Hoàng Kim Sang đâu đâu, quay hỏi 2 đại nam nhân còn lại
- bị Nha công chúa kéo đi chơi rồi - Hoàng Lam Phương lắc đầu ngán ngẩm
- chậc, mà Điệp công chúa này hiếu thắng thật, thú nàng ta sau này sẽ khổ đấy!!! - Hoàng Khiêm Tôn cười đểu phía Hoàng Lam Phương
- ko có lượng chọn!! - hắn nhún vai
- mà đệ ko có lời nói trong này thật sao? Ngươi nuông chiều nàng quá đáng rồi!! - Hoàng Thiên Minh tặc lưỡi, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp.
- ha, ta nuông chiều? Ta dám chống lại nàng, nàng sẽ giết ta mất?
- ngươi mà c*̃ng sợ thê hả? - cả 2 người nói, khuôn mặt trêu tức
- ko phải, mà là nàng võ công hơn ta rồi!! - hắn thở dài
- gì? Hơn cả đệ nhất Ma vương ư?
- đúng vậy, chiều hôm qua, nàng nói muốn tỷ thí ta 1 trận. Kết quả ta thua, cộng thêm nữa, ta giờ đã biết, nàng chính là...
Sàn đấu Cẩm sắc lâu
- ngươi... yêu nữ!!! - Hồ Điệp Điệp 1 bên ôm má đang bị 1 vết thương như bị dao rạch qua
- ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là yêu nữ? - Nàng lườm mắt.
Xung quanh nàng, những cánh hoa tử la lan tím xinh đẹp bay đầy trời. Tóc tím bạc xoã, tung bay trong gió. đôi mắt tím than lơ đãng lướt qua mọi vật, nhưng chỉ cần như vậy, c*̃ng đủ làm người khác thần hồn điên đảo vì nhan sắc c*̉a nàng, làm đối thủ c*̉a nàng có thể chết chỉ vì đôi mắt đó. Nhan sắc này khuynh đảo tam thế, nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc này, tuyệt thế mỹ nữ, đệ nhất mỹ nhân
Tất cả mọi người, chỉ chung 1 ý nghĩ: nàng chính là...???
Nghe Nói: Tam Vương Gia Là Cuồng Vương PhiTác giả: Phụng PhụngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNhật Bản - tokyo- thế kỷ XXI - ẦM - chiếc cửa bật mở, 1 người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào. - lại là có chuyện gì? - người ngồi bên chiếc bàn lớn, góc khuất mặt lên tiếng. - đại.....đại ca, là tiểu thư muốn vào.- người đàn ông kia vừa thở gấp, vừa trưng ra bộ mặt thập phần sợ hãi, giọng run run. - cho nó vào, gọi người sửa chữa, chuẩn bị sửa căn phòng này - người trên ghế phất tay, ý bảo người kia ra ngoài - dạ - người đàn ông cung kính c*́i đầu, cửa đóng lại ……………… Cộc _ cộc _ cộc - 1 đạo âm thanh gõ cửa vang lên - vào đi - người trên ghế lên tiếng _ cạch _ 1 cô gái mặc kimono bước vào, trên đuôi áo và cuối ống tay điểm xuyết vài bông hoa đào nhỏ. Tóc tím bạc dài quá mông, trước 2 bên ngực buộc 1 phần nhỏ tóc bằng lụa trắng, tóc sau tùy tiện xoã xuống. Trên khuôn mặt trái xoan tinh xảo, tóc mái bằng đáng yêu ma mị, mắt tím đen như trời đêm, linh hoạt… - Loan vương phi, ta... ko rành về độc và võ nên có lẽ ko quyết định trong 2 ván cuối - Lương quận chúa nét mặt sợ hãi, xua xua tay.- ta c*̃ng như Lương quận chúa - Tuyên Nha Nha cười bất đắc dĩ, chỉ là nàng muốn chạy thật nhanh tới Hoàng Kim Sang trong sáng c*̉a nàng thôi a!!! - vậy nên, ta rời ghế chủ tọa, cho 3 nam nhân quyết định là được!- Dạ thái tử, huynh thấy thế nào?.- Mộ Dung Nguyên quay đầu qua Ngân Dạ.- ta rất thích c*̉a Loan vương phi, từng khớp xương rời khỏi người, giết người rất dễ rồi!!! - hắn cười thâm độc: nữ tử này, trong đầu chứa cái gì chứ? Nghĩ ra cách giết người độc đáo thế???- vậy Thành thái tử? Ý ngươi thế nào?- ta vô điều kiện theo Loan vương phi!!! - Nhân Khuynh Thành cười xinh đẹp- ko phải nàng dùng sắc mua ngươi rồi chứ? - Ngân Dạ nhíu mày- ko có nha, chỉ là ta và nàng chung 1 bí mật!!!- bí mật?- đúng vậy, động trời đó!!!- được rồi, nói chung, thắng chính là Loan vương phi -Ngân Dạ đưa ra quyết định- ko thể nào, chỉ là xương cốt rã rời, tim gan đau đớn thì ko phải hơn sao? - Hồ Điệp Điệp nói- độc càng mạng càng tốt, xương cốt sẽ làm người ta tàn phế, độc c*̉a Điệp công chúa ko phải có giải dược và chỉ cần tĩnh bệnh là được ư? c*̉a Loan vương phi, ko gì giải được - Ngân Dạ nhíu mày, giải thích- ta ko tin là ko gì giải được!!!- nếu ko phục, người có thể cố thắng ván tiếp theo - Nhân Khuynh Thành nói- được, bắt đầu luôn đi!!!Tầng trên c*̉a Cẩm sắc lâu- tứ đệ đâu rồi? - Hoàng Thiên Minh ngó cái chẳng thấy Hoàng Kim Sang đâu đâu, quay hỏi 2 đại nam nhân còn lại- bị Nha công chúa kéo đi chơi rồi - Hoàng Lam Phương lắc đầu ngán ngẩm- chậc, mà Điệp công chúa này hiếu thắng thật, thú nàng ta sau này sẽ khổ đấy!!! - Hoàng Khiêm Tôn cười đểu phía Hoàng Lam Phương- ko có lượng chọn!! - hắn nhún vai- mà đệ ko có lời nói trong này thật sao? Ngươi nuông chiều nàng quá đáng rồi!! - Hoàng Thiên Minh tặc lưỡi, nhìn hắn với ánh mắt tội nghiệp.- ha, ta nuông chiều? Ta dám chống lại nàng, nàng sẽ giết ta mất?- ngươi mà c*̃ng sợ thê hả? - cả 2 người nói, khuôn mặt trêu tức- ko phải, mà là nàng võ công hơn ta rồi!! - hắn thở dài- gì? Hơn cả đệ nhất Ma vương ư?- đúng vậy, chiều hôm qua, nàng nói muốn tỷ thí ta 1 trận. Kết quả ta thua, cộng thêm nữa, ta giờ đã biết, nàng chính là...Sàn đấu Cẩm sắc lâu- ngươi... yêu nữ!!! - Hồ Điệp Điệp 1 bên ôm má đang bị 1 vết thương như bị dao rạch qua- ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta là yêu nữ? - Nàng lườm mắt.Xung quanh nàng, những cánh hoa tử la lan tím xinh đẹp bay đầy trời. Tóc tím bạc xoã, tung bay trong gió. đôi mắt tím than lơ đãng lướt qua mọi vật, nhưng chỉ cần như vậy, c*̃ng đủ làm người khác thần hồn điên đảo vì nhan sắc c*̉a nàng, làm đối thủ c*̉a nàng có thể chết chỉ vì đôi mắt đó. Nhan sắc này khuynh đảo tam thế, nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc này, tuyệt thế mỹ nữ, đệ nhất mỹ nhânTất cả mọi người, chỉ chung 1 ý nghĩ: nàng chính là...???