"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má…
Chương 9: Thử đồ Cưới
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… "Hmmmmm" nó tỉnh dậy vươn vai một cái thật là thoải mái, còn hắn đang ngủ không biết tên nào đục một phát ngay mặt mơ hồ tỉnh dậy, xem hung thủ là ai dám làm phiền giấc ngủ của bang chủ đứng đầu thế giới. Hắn định bụng nghĩ sẽ cho cái người gây hoạ kia nhừ xương, nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khó phai, có lẽ sẽ in sâu vào đầu hắn tới già mất. Một người cô gái đang dùng hết sức của cơ thể để vươn mình vào buổi sáng sớm, những tia nắng chói chan mà ấm áp của sớm mai cũng đang cố len lỏi qua từng khe cửa để cùng hoà mình với người con gái ấy. Hắn thấy thật mắc cười không nghĩ rằng nó lại có hành động thiếu ý tứ như thế, nhưng hành động thiếu ý từ đó lại thật đẹp trong mắt hắn đến lạ lùng."Này! Sáng sớm đã ngây người rồi, tôi đẹp quá phải không?" nó lấy tay huơ huơ trước mặt hắn rồi nói, xong lại cười đắc ý.Hắn bị nó lôi kéo về lại thực tại, hai ngón tay của hắn thật linh hoạt, nghe nó nói xong lại ngồi cười tự đắc như vậy đã bắt đầu co lại và địch đến là "bót" ngay trán của nó, và nụ cười kia đã bị tắt vụt. Hằn búng trán nó xong quay người đi hướng nhà vệ mà đi, để lại một câu mà nó cực kỳ không muốn nghe."Em đừng tự sướng nữa, nhanh thay đồ chúng ta đi thử đồ cưới" nó đang xoa xoa cái trán cho giảm bớt đau thì hắn phán câu xanh rờn động tác cũng dừng lại luôn ( trạng thái hiện giờ là đơ và ngây người). Hắn xoay người đi khẽ mỉm cười.Wedding dress white happiness(Tiệm áo cưới hạnh phúc trắng)Hai người bước xuống xe đi vào, nó ngước lên nhìn tấm bảng hiệu trước tiệm áo cưới."Àk, tổng giám đốc cậu đến rồi" một người con gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi bước ra chào đón, dáng ngưới thật sự làm say đắm lòng người, nó đang thưởng thức cái đẹp thì bị tiếng nói kéo về"Đây chắc là tổng giám đốc phu nhân rồi" người đó cười nói với nó"Dạ! Em chào chị" nó lễ phép chào lại*Ngoài lề chút*Người con gái đó là chị họ hắn Hoàng Mai 26 tuổi là một nhà thiết kế trang phục cưới có tiếng trong và ngoài nước."Chị đã chuẩn bị lễ phục rồi chứ?" hắn thiếu kiên nhẫn với bà chị họ lắm lời này"Rồi" chị ta trả lời ngắn ngọn và súc tích, vồn biết tính em họ mình là thiếu kiên nhẫn mà.Chiếc váy cưới mà nó đang mặc là do tự tay Hoàng Mai thiết kế nó được nhiều người để mắt đến, nhưng cô đều không bán dù có trả cao bao nhiêu, đây là quà cưới mà cô muốn tặng cho em dâu mình.Bộ váy có màu trắng thật tinh khôi, cổ áo lệch vai trên áo đính hạt cườm lấp lánh. Váy thiết kế hoàn toàn tranh nhã, ôm sát theo từng đường cong của nó lộ ra vẻ mị hoặc vồn không được nó bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng."Woaa" hắn chỉ phát ra từ đó vào khinh ngạc đôi chút."Anh thấy sao, được chứ?" nói hỏi trong vẻ ngưỡng ngùng đáng yêu."Đẹp" hắn cảm thấy ba chị họ này có tay nghề quá chuẩn, tạo ra một chiếc váy cưới xinh xắn như vậy.Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao, mình không viết tiếp đoạn Hà Phương bị bắt và được giải cứu như thế nào, mà lại viết đoạn chả liên quan gì cả!!!??? Nếu các bạn muốn biết thì hãy theo dõi những chap tiếp theo nha.
"Hmmmmm" nó tỉnh dậy vươn vai một cái thật là thoải mái, còn hắn đang ngủ không biết tên nào đục một phát ngay mặt mơ hồ tỉnh dậy, xem hung thủ là ai dám làm phiền giấc ngủ của bang chủ đứng đầu thế giới. Hắn định bụng nghĩ sẽ cho cái người gây hoạ kia nhừ xương, nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khó phai, có lẽ sẽ in sâu vào đầu hắn tới già mất. Một người cô gái đang dùng hết sức của cơ thể để vươn mình vào buổi sáng sớm, những tia nắng chói chan mà ấm áp của sớm mai cũng đang cố len lỏi qua từng khe cửa để cùng hoà mình với người con gái ấy. Hắn thấy thật mắc cười không nghĩ rằng nó lại có hành động thiếu ý tứ như thế, nhưng hành động thiếu ý từ đó lại thật đẹp trong mắt hắn đến lạ lùng.
"Này! Sáng sớm đã ngây người rồi, tôi đẹp quá phải không?" nó lấy tay huơ huơ trước mặt hắn rồi nói, xong lại cười đắc ý.
Hắn bị nó lôi kéo về lại thực tại, hai ngón tay của hắn thật linh hoạt, nghe nó nói xong lại ngồi cười tự đắc như vậy đã bắt đầu co lại và địch đến là "bót" ngay trán của nó, và nụ cười kia đã bị tắt vụt. Hằn búng trán nó xong quay người đi hướng nhà vệ mà đi, để lại một câu mà nó cực kỳ không muốn nghe.
"Em đừng tự sướng nữa, nhanh thay đồ chúng ta đi thử đồ cưới" nó đang xoa xoa cái trán cho giảm bớt đau thì hắn phán câu xanh rờn động tác cũng dừng lại luôn ( trạng thái hiện giờ là đơ và ngây người). Hắn xoay người đi khẽ mỉm cười.
Wedding dress white happiness
(Tiệm áo cưới hạnh phúc trắng)
Hai người bước xuống xe đi vào, nó ngước lên nhìn tấm bảng hiệu trước tiệm áo cưới.
"Àk, tổng giám đốc cậu đến rồi" một người con gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi bước ra chào đón, dáng ngưới thật sự làm say đắm lòng người, nó đang thưởng thức cái đẹp thì bị tiếng nói kéo về
"Đây chắc là tổng giám đốc phu nhân rồi" người đó cười nói với nó
"Dạ! Em chào chị" nó lễ phép chào lại
*Ngoài lề chút*
Người con gái đó là chị họ hắn Hoàng Mai 26 tuổi là một nhà thiết kế trang phục cưới có tiếng trong và ngoài nước.
"Chị đã chuẩn bị lễ phục rồi chứ?" hắn thiếu kiên nhẫn với bà chị họ lắm lời này
"Rồi" chị ta trả lời ngắn ngọn và súc tích, vồn biết tính em họ mình là thiếu kiên nhẫn mà.
Chiếc váy cưới mà nó đang mặc là do tự tay Hoàng Mai thiết kế nó được nhiều người để mắt đến, nhưng cô đều không bán dù có trả cao bao nhiêu, đây là quà cưới mà cô muốn tặng cho em dâu mình.
Bộ váy có màu trắng thật tinh khôi, cổ áo lệch vai trên áo đính hạt cườm lấp lánh. Váy thiết kế hoàn toàn tranh nhã, ôm sát theo từng đường cong của nó lộ ra vẻ mị hoặc vồn không được nó bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng.
"Woaa" hắn chỉ phát ra từ đó vào khinh ngạc đôi chút.
"Anh thấy sao, được chứ?" nói hỏi trong vẻ ngưỡng ngùng đáng yêu.
"Đẹp" hắn cảm thấy ba chị họ này có tay nghề quá chuẩn, tạo ra một chiếc váy cưới xinh xắn như vậy.
Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao, mình không viết tiếp đoạn Hà Phương bị bắt và được giải cứu như thế nào, mà lại viết đoạn chả liên quan gì cả!!!??? Nếu các bạn muốn biết thì hãy theo dõi những chap tiếp theo nha.
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… "Hmmmmm" nó tỉnh dậy vươn vai một cái thật là thoải mái, còn hắn đang ngủ không biết tên nào đục một phát ngay mặt mơ hồ tỉnh dậy, xem hung thủ là ai dám làm phiền giấc ngủ của bang chủ đứng đầu thế giới. Hắn định bụng nghĩ sẽ cho cái người gây hoạ kia nhừ xương, nhưng khi đã hoàn toàn tỉnh ngủ hắn lại nhìn thấy một cảnh tượng khó phai, có lẽ sẽ in sâu vào đầu hắn tới già mất. Một người cô gái đang dùng hết sức của cơ thể để vươn mình vào buổi sáng sớm, những tia nắng chói chan mà ấm áp của sớm mai cũng đang cố len lỏi qua từng khe cửa để cùng hoà mình với người con gái ấy. Hắn thấy thật mắc cười không nghĩ rằng nó lại có hành động thiếu ý tứ như thế, nhưng hành động thiếu ý từ đó lại thật đẹp trong mắt hắn đến lạ lùng."Này! Sáng sớm đã ngây người rồi, tôi đẹp quá phải không?" nó lấy tay huơ huơ trước mặt hắn rồi nói, xong lại cười đắc ý.Hắn bị nó lôi kéo về lại thực tại, hai ngón tay của hắn thật linh hoạt, nghe nó nói xong lại ngồi cười tự đắc như vậy đã bắt đầu co lại và địch đến là "bót" ngay trán của nó, và nụ cười kia đã bị tắt vụt. Hằn búng trán nó xong quay người đi hướng nhà vệ mà đi, để lại một câu mà nó cực kỳ không muốn nghe."Em đừng tự sướng nữa, nhanh thay đồ chúng ta đi thử đồ cưới" nó đang xoa xoa cái trán cho giảm bớt đau thì hắn phán câu xanh rờn động tác cũng dừng lại luôn ( trạng thái hiện giờ là đơ và ngây người). Hắn xoay người đi khẽ mỉm cười.Wedding dress white happiness(Tiệm áo cưới hạnh phúc trắng)Hai người bước xuống xe đi vào, nó ngước lên nhìn tấm bảng hiệu trước tiệm áo cưới."Àk, tổng giám đốc cậu đến rồi" một người con gái tầm khoảng hai mươi mấy tuổi bước ra chào đón, dáng ngưới thật sự làm say đắm lòng người, nó đang thưởng thức cái đẹp thì bị tiếng nói kéo về"Đây chắc là tổng giám đốc phu nhân rồi" người đó cười nói với nó"Dạ! Em chào chị" nó lễ phép chào lại*Ngoài lề chút*Người con gái đó là chị họ hắn Hoàng Mai 26 tuổi là một nhà thiết kế trang phục cưới có tiếng trong và ngoài nước."Chị đã chuẩn bị lễ phục rồi chứ?" hắn thiếu kiên nhẫn với bà chị họ lắm lời này"Rồi" chị ta trả lời ngắn ngọn và súc tích, vồn biết tính em họ mình là thiếu kiên nhẫn mà.Chiếc váy cưới mà nó đang mặc là do tự tay Hoàng Mai thiết kế nó được nhiều người để mắt đến, nhưng cô đều không bán dù có trả cao bao nhiêu, đây là quà cưới mà cô muốn tặng cho em dâu mình.Bộ váy có màu trắng thật tinh khôi, cổ áo lệch vai trên áo đính hạt cườm lấp lánh. Váy thiết kế hoàn toàn tranh nhã, ôm sát theo từng đường cong của nó lộ ra vẻ mị hoặc vồn không được nó bày ra cho mọi người chiêm ngưỡng."Woaa" hắn chỉ phát ra từ đó vào khinh ngạc đôi chút."Anh thấy sao, được chứ?" nói hỏi trong vẻ ngưỡng ngùng đáng yêu."Đẹp" hắn cảm thấy ba chị họ này có tay nghề quá chuẩn, tạo ra một chiếc váy cưới xinh xắn như vậy.Chắc các bạn cũng đang thắc mắc tại sao, mình không viết tiếp đoạn Hà Phương bị bắt và được giải cứu như thế nào, mà lại viết đoạn chả liên quan gì cả!!!??? Nếu các bạn muốn biết thì hãy theo dõi những chap tiếp theo nha.