"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má…
Chương 44: Đã tìm thấy định vị
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… *TrởlạibênKhánhPhong*Hắn đã tìm kiếm suốt một đêm vẫn không tìm thấy một tín hiệu nào, dù đã cho người đi khắp nơi tìm nhưng vẫn chưa được. Hắn đang sắp điên lên thì có người chạy là thông báo."Bang chủ!! Có người biết được vị trí của chị hai ở đâu""Gọi người đó vào" hắn lên tiếngÔng Trần nghe vậy cũng hơi nhóm người lên nhìn về phía cửa."Thiên Nam" hắn nhìn thấy Thiên Nam thì hơi ngạc nhiên tại sao, anh lại biết nó bị bắt mà lại còn có định vị của nó.(M.nbâygiờquyướcgọiThiênNamlàanhnha)"Đây!! Định vị của Pương và tôi cũng đã cho người của em ấy đến đó rồi, bây giờ nhiệm vụ của tôi đã xong, chào!" Thiên Nam chỉ nói ngắn gọn không đầu không đuôi rồi đưa thiết bị có sẵn định vị của nó, rồi đi mất không nói thêm gì cả.Hắn cầm thiết bị trong tay, mà không hiểu nổi, cho người của nó đến, xong nhiệm vụ là sao? Tại sao lại nói như vậy không lẽ chuyện này anh đã biết, hay là...Đang suy nghĩ giữ chừng thì bị ông Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn."Phong! Con mau tìm đi, đã có được định vị thì mau cho người đến đó" mặc dù ông Trần cũng muốn biết anh là ai? Nhưng đây không phải lúc suy nghĩ đến vấn đề đó, mà là phải mau chóng tìm cho được nó, ông không muốn mình lại mất đi một đứa con gái này nữa. Nếu thật sự mất đi nó gia đình của ông chắc sẽ trở nên u ám hơn trước đây, ông không muốn đều đó xảy ra.Hắn như được ông đánh thức mà nhìn vào thiết bị vị trí của nó. Rồi điều động mọi người chuẩn bị đến nó.Hắn và ông Trần Chung xe, Thế Anh, Hải Vỹ và Lệ Trinh một xe, còn lại là những đàn em đi theo phía sau.*TạisânbayđónmẹMỹTuyết*(À! Chắcm.nchưabiếtmẹMTtêngìđúng không? Au nghĩchapsausẽđượcnóiđếnbàta,tạmthờicứgọibàtalàbàLênha)"Bà chủ!!" một người đàn ông cung kính cúi đầu chào bà Lê, từ cửa sân bay bước ra."Cô chủ hiện giờ ở đâu?" bà ta không thèm nhìn người đàn ông đó mà sẵn tay đưa xe đẩy vali cho ông ta."Hiện cô chủ đang đợi bà chủ tại căn nhà hoang ngoại thành tây" ông ta nhận lấy rồi lại chuyền tay cho đàn em của ông ta cầm hộ."Được!! chở ta đến đó" ông ta mở cửaa xe cho bà Lê đi vào, và đóng cửa lại, chính mình đi lên cửa trước ngồi vào tay lái. Chở bà ta đến chỗ của Mỹ Tuyết.Srm.nnhađộtnhiênhếtýtưởngnênchỉviếtđượcnhiêuđó, m.nmuốnkếtthúcthếnàoSEhayHEđây.
*
Trở
lại
bên
Khánh
Phong
*
Hắn đã tìm kiếm suốt một đêm vẫn không tìm thấy một tín hiệu nào, dù đã cho người đi khắp nơi tìm nhưng vẫn chưa được. Hắn đang sắp điên lên thì có người chạy là thông báo.
"Bang chủ!! Có người biết được vị trí của chị hai ở đâu"
"Gọi người đó vào" hắn lên tiếng
Ông Trần nghe vậy cũng hơi nhóm người lên nhìn về phía cửa.
"Thiên Nam" hắn nhìn thấy Thiên Nam thì hơi ngạc nhiên tại sao, anh lại biết nó bị bắt mà lại còn có định vị của nó.
(
M
.
n
bây
giờ
quy
ước
gọi
Thiên
Nam
là
anh
nha
)
"Đây!! Định vị của Pương và tôi cũng đã cho người của em ấy đến đó rồi, bây giờ nhiệm vụ của tôi đã xong, chào!" Thiên Nam chỉ nói ngắn gọn không đầu không đuôi rồi đưa thiết bị có sẵn định vị của nó, rồi đi mất không nói thêm gì cả.
Hắn cầm thiết bị trong tay, mà không hiểu nổi, cho người của nó đến, xong nhiệm vụ là sao? Tại sao lại nói như vậy không lẽ chuyện này anh đã biết, hay là...
Đang suy nghĩ giữ chừng thì bị ông Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Phong! Con mau tìm đi, đã có được định vị thì mau cho người đến đó" mặc dù ông Trần cũng muốn biết anh là ai? Nhưng đây không phải lúc suy nghĩ đến vấn đề đó, mà là phải mau chóng tìm cho được nó, ông không muốn mình lại mất đi một đứa con gái này nữa. Nếu thật sự mất đi nó gia đình của ông chắc sẽ trở nên u ám hơn trước đây, ông không muốn đều đó xảy ra.
Hắn như được ông đánh thức mà nhìn vào thiết bị vị trí của nó. Rồi điều động mọi người chuẩn bị đến nó.
Hắn và ông Trần Chung xe, Thế Anh, Hải Vỹ và Lệ Trinh một xe, còn lại là những đàn em đi theo phía sau.
*
Tại
sân
bay
đón
mẹ
Mỹ
Tuyết
*
(
À
! Chắc
m
.
n
chưa
biết
mẹ
MT
tên
gì
đúng không? Au nghĩ
chap
sau
sẽ
được
nói
đến
bà
ta
,
tạm
thời
cứ
gọi
bà
ta
là
bà
Lê
nha
)
"Bà chủ!!" một người đàn ông cung kính cúi đầu chào bà Lê, từ cửa sân bay bước ra.
"Cô chủ hiện giờ ở đâu?" bà ta không thèm nhìn người đàn ông đó mà sẵn tay đưa xe đẩy vali cho ông ta.
"Hiện cô chủ đang đợi bà chủ tại căn nhà hoang ngoại thành tây" ông ta nhận lấy rồi lại chuyền tay cho đàn em của ông ta cầm hộ.
"Được!! chở ta đến đó" ông ta mở cửaa xe cho bà Lê đi vào, và đóng cửa lại, chính mình đi lên cửa trước ngồi vào tay lái. Chở bà ta đến chỗ của Mỹ Tuyết.
Sr
m
.n
nha
đột
nhiên
hết
ý
tưởng
nên
chỉ
viết
được
nhiêu
đó
, m.
n
muốn
kết
thúc
thế
nào
SE
hay
HE
đây
.
Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó BảoTác giả: Senajung99"Bác Phúc con đây này" một cô gái từ trong cửa VIP sân bay bước ra vẫy vẫy tay chào một người đàn ông trung niên. "Cô chủ mới về" người đàn ông trung niên đó là quản gia nhà họ Trần. Cúi đầu chào nó. "Bác Phúc cứ gọi con là Hà Phương" nó quay lại phản bác Xong một màn chào hỏi thì hai bác cháu cũng chịu lên xe quay về biệt thự. Đã 13 năm kể từ ngày nó qua Mỹ khung cảnh cũng đã thay đổi nhiều, đường xá cũng náo nhiệt hẳn lên, dọc hai bên đường là hàng cây xanh mượt trải dài theo lối đi. Đến nơi nó xuống xe là chạy thẳng vào trong bếp gọi bà vú của nó lúc nhỏ "Vú thẩm con đói quá, có gì ăn chưa ạ" Ai cũng tròn xoe mắt nhìn nó, vì không ngờ cô chủ của họ càng lớn càng đẹp hẳn ra, lại còn rất quyết rũ nữa. "E hèm về tới nhà không chào hỏi ai là đã chạy vào bếp tìm đồ ăn rồi" ông bà Trần thấy con gái cưng về không chào hỏi liền lên tiếng nhắc nhở "Í con nào có ý đó đâu" nó quay lại cười nịnh hót ba mẹ mình, "tại con đói quá nên mới vậy, sorry ba mẹ nhiều" nó vừa nói vừa chạy lại thơm má… *TrởlạibênKhánhPhong*Hắn đã tìm kiếm suốt một đêm vẫn không tìm thấy một tín hiệu nào, dù đã cho người đi khắp nơi tìm nhưng vẫn chưa được. Hắn đang sắp điên lên thì có người chạy là thông báo."Bang chủ!! Có người biết được vị trí của chị hai ở đâu""Gọi người đó vào" hắn lên tiếngÔng Trần nghe vậy cũng hơi nhóm người lên nhìn về phía cửa."Thiên Nam" hắn nhìn thấy Thiên Nam thì hơi ngạc nhiên tại sao, anh lại biết nó bị bắt mà lại còn có định vị của nó.(M.nbâygiờquyướcgọiThiênNamlàanhnha)"Đây!! Định vị của Pương và tôi cũng đã cho người của em ấy đến đó rồi, bây giờ nhiệm vụ của tôi đã xong, chào!" Thiên Nam chỉ nói ngắn gọn không đầu không đuôi rồi đưa thiết bị có sẵn định vị của nó, rồi đi mất không nói thêm gì cả.Hắn cầm thiết bị trong tay, mà không hiểu nổi, cho người của nó đến, xong nhiệm vụ là sao? Tại sao lại nói như vậy không lẽ chuyện này anh đã biết, hay là...Đang suy nghĩ giữ chừng thì bị ông Trần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn."Phong! Con mau tìm đi, đã có được định vị thì mau cho người đến đó" mặc dù ông Trần cũng muốn biết anh là ai? Nhưng đây không phải lúc suy nghĩ đến vấn đề đó, mà là phải mau chóng tìm cho được nó, ông không muốn mình lại mất đi một đứa con gái này nữa. Nếu thật sự mất đi nó gia đình của ông chắc sẽ trở nên u ám hơn trước đây, ông không muốn đều đó xảy ra.Hắn như được ông đánh thức mà nhìn vào thiết bị vị trí của nó. Rồi điều động mọi người chuẩn bị đến nó.Hắn và ông Trần Chung xe, Thế Anh, Hải Vỹ và Lệ Trinh một xe, còn lại là những đàn em đi theo phía sau.*TạisânbayđónmẹMỹTuyết*(À! Chắcm.nchưabiếtmẹMTtêngìđúng không? Au nghĩchapsausẽđượcnóiđếnbàta,tạmthờicứgọibàtalàbàLênha)"Bà chủ!!" một người đàn ông cung kính cúi đầu chào bà Lê, từ cửa sân bay bước ra."Cô chủ hiện giờ ở đâu?" bà ta không thèm nhìn người đàn ông đó mà sẵn tay đưa xe đẩy vali cho ông ta."Hiện cô chủ đang đợi bà chủ tại căn nhà hoang ngoại thành tây" ông ta nhận lấy rồi lại chuyền tay cho đàn em của ông ta cầm hộ."Được!! chở ta đến đó" ông ta mở cửaa xe cho bà Lê đi vào, và đóng cửa lại, chính mình đi lên cửa trước ngồi vào tay lái. Chở bà ta đến chỗ của Mỹ Tuyết.Srm.nnhađộtnhiênhếtýtưởngnênchỉviếtđượcnhiêuđó, m.nmuốnkếtthúcthếnàoSEhayHEđây.