Cô là Bạch Ngọc Điệp,16 tuổi,FA hàng thật giá thật,không có gì đặc biệt nổi bật nhưng cô luôn tự hào về chính mình trong một lĩnh vực đó chính lààà... truyện nữ phụ văn np,chỉ cần là nữ phụ văn np thì cô xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất cả (tg:nó chém gió đó,bà con nhân dân đừng tin)bao nhiêu năm đọc ta sắp đúc kết thành công cách để khỏi bị đảo lộn vị trí nữ phụ→nữ chính như các vị tiền bối đã anh dũng hi sinh trước đó(tg:cách thành công còn xa lắm con ơi nó chỉ giúp con vài chương thôi) vào cái ngày cô sắp đại thành thì...Lão thiên,bà nguyền rủa ngươi bị tào tháo đuổi,sét đánh,cháy nắng,dị ứng,... Hôm nay trời cao mây trắng, nắng ấm dịu dàng, chim bay lượn trên trời cao hót vang... ý chết lộn đề,e hèm e hèm hôm nay Ngọc Điệp cô được con BFF tặng cho quyển ngôn tình với kiểu nữ chính cực kì quen thuộc:Bạch Liên Hoa Thánh Mẫu mặc dù không thích truyện này nhưng phải nghiên cứu về nữ chính có thêm kinh nghiệm ứng phó. Sau khi đọc xong quyển truyện,mặc dù mặt không biểu…
Chương 5
Ta Đã Làm Nên Tội Nghiệt Gì Chứ?? Nam Chủ Tránh Ra!!!Tác giả: MG_Bachnhat47HoustonTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không Cô là Bạch Ngọc Điệp,16 tuổi,FA hàng thật giá thật,không có gì đặc biệt nổi bật nhưng cô luôn tự hào về chính mình trong một lĩnh vực đó chính lààà... truyện nữ phụ văn np,chỉ cần là nữ phụ văn np thì cô xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất cả (tg:nó chém gió đó,bà con nhân dân đừng tin)bao nhiêu năm đọc ta sắp đúc kết thành công cách để khỏi bị đảo lộn vị trí nữ phụ→nữ chính như các vị tiền bối đã anh dũng hi sinh trước đó(tg:cách thành công còn xa lắm con ơi nó chỉ giúp con vài chương thôi) vào cái ngày cô sắp đại thành thì...Lão thiên,bà nguyền rủa ngươi bị tào tháo đuổi,sét đánh,cháy nắng,dị ứng,... Hôm nay trời cao mây trắng, nắng ấm dịu dàng, chim bay lượn trên trời cao hót vang... ý chết lộn đề,e hèm e hèm hôm nay Ngọc Điệp cô được con BFF tặng cho quyển ngôn tình với kiểu nữ chính cực kì quen thuộc:Bạch Liên Hoa Thánh Mẫu mặc dù không thích truyện này nhưng phải nghiên cứu về nữ chính có thêm kinh nghiệm ứng phó. Sau khi đọc xong quyển truyện,mặc dù mặt không biểu… Sau mấy tuần ru rú trong nhà,ngày nào cũng như ngày nào cho dù cô là một con sâu lười thì cũng sắp đến giới hạn chịu đựnh rồi vì thế nên hôm nay cô quyết định sẽ lục phòng nguyên chủ để tìm hiểu thêm về cô ấy. Mặc dù mấy tuần nay cô đã quen với cái căn phòng toàn màu hồng khiến người ta sởn gai ốc này nhưng cứ bước vào là lại thấy ớn lạnh (tg:khổ thân con gái T^T). Cô bắt đầu công cuộc tìm kiếm cao cả của mình (tg:cao cả -_-).Sau một hồi lật,giở,mở,... đủ thứ các kiểu thì cuối cùng cô tìm được:chả cái gì hết,nguyên chủ sống quá khép kín,haizz,thôi đi nghỉ tí đã vật lộn tìm tòi cả buổi sáng mệt sắp chết luôn. Cô nằm lên chiếc giường kingsize cũng màu hồng và từ từ chìm vào giấc ngủ.Cô đang ngủ thì thấy quanh mình có cái gì đó lành lạnh,lông mi như cánh bướm khẽ động,mở mắt ra thì chỉ có bóng tối “Mình đang ở đâu đây?”“Xin chào,Ngọc Điệp.”Một giọng nói dịu dàng,dễ nghe,như gió thoảng bên tai vang lên từ trong hư không. “Ngươi,ngươi là ai.”giọng cô hơi run rẩy “Tôi là một tia tàn hồn của Bạch Ngọc Điệp.” “Cô là nguyên chủ của thân thể này?”Cô rất ngạc nhiên nói. “Không,tôi chỉ là một tia tàn hồn,ý thức cuối cùng của Ngọc Điệp.”giọng nói đó trở nên buồn buồn:“Cô và Ngọc Điệp chết cùng một thời điểm vì vậy tôi đã giúp cô sống lại trong thân xác Ngọc Điệp trước khi xảy ra kết cục đáng buồn đó.Tôi không mong cô sẽ làm gì to tát,chỉ mong cô sẽ chăm sóc cho gia đình Ngọc Điệp.” “Được,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô ấy thật tốt.”cô kiên định đáp. “Cảm ơn,cảm ơn cô rất nhiều.”giọng nói cô ấy yếu dần rồi biến mất hẳn. Cô mở to mắt ra,bật dậy,thở hồng hộc,nó nhất định không phải là không phải là mơ mà là thật,“Ngọc Điệp cô hãy yên,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô thật tốt.”ánh mắt cô trở nên kiên định. (Tg:hú hú con gái cố lên,cố lên,...*nhảy tưng tưng như con điên trốn trại*>~~ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Sau mấy tuần ru rú trong nhà,ngày nào cũng như ngày nào cho dù cô là một con sâu lười thì cũng sắp đến giới hạn chịu đựnh rồi vì thế nên hôm nay cô quyết định sẽ lục phòng nguyên chủ để tìm hiểu thêm về cô ấy.
Mặc dù mấy tuần nay cô đã quen với cái căn phòng toàn màu hồng khiến người ta sởn gai ốc này nhưng cứ bước vào là lại thấy ớn lạnh (tg:khổ thân con gái T^T).
Cô bắt đầu công cuộc tìm kiếm cao cả của mình (tg:cao cả -_-).Sau một hồi lật,giở,mở,... đủ thứ các kiểu thì cuối cùng cô tìm được:chả cái gì hết,nguyên chủ sống quá khép kín,haizz,thôi đi nghỉ tí đã vật lộn tìm tòi cả buổi sáng mệt sắp chết luôn.
Cô nằm lên chiếc giường kingsize cũng màu hồng và từ từ chìm vào giấc ngủ.Cô đang ngủ thì thấy quanh mình có cái gì đó lành lạnh,lông mi như cánh bướm khẽ động,mở mắt ra thì chỉ có bóng tối “Mình đang ở đâu đây?”
“Xin chào,Ngọc Điệp.”Một giọng nói dịu dàng,dễ nghe,như gió thoảng bên tai vang lên từ trong hư không.
“Ngươi,ngươi là ai.”giọng cô hơi run rẩy
“Tôi là một tia tàn hồn của Bạch Ngọc Điệp.”
“Cô là nguyên chủ của thân thể này?”Cô rất ngạc nhiên nói.
“Không,tôi chỉ là một tia tàn hồn,ý thức cuối cùng của Ngọc Điệp.”giọng nói đó trở nên buồn buồn:“Cô và Ngọc Điệp chết cùng một thời điểm vì vậy tôi đã giúp cô sống lại trong thân xác Ngọc Điệp trước khi xảy ra kết cục đáng buồn đó.Tôi không mong cô sẽ làm gì to tát,chỉ mong cô sẽ chăm sóc cho gia đình Ngọc Điệp.”
“Được,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô ấy thật tốt.”cô kiên định đáp.
“Cảm ơn,cảm ơn cô rất nhiều.”giọng nói cô ấy yếu dần rồi biến mất hẳn.
Cô mở to mắt ra,bật dậy,thở hồng hộc,nó nhất định không phải là không phải là mơ mà là thật,“Ngọc Điệp cô hãy yên,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô thật tốt.”ánh mắt cô trở nên kiên định. (Tg:hú hú con gái cố lên,cố lên,...*nhảy tưng tưng như con điên trốn trại*>~~
Báo lỗi chương
Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Ta Đã Làm Nên Tội Nghiệt Gì Chứ?? Nam Chủ Tránh Ra!!!Tác giả: MG_Bachnhat47HoustonTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không Cô là Bạch Ngọc Điệp,16 tuổi,FA hàng thật giá thật,không có gì đặc biệt nổi bật nhưng cô luôn tự hào về chính mình trong một lĩnh vực đó chính lààà... truyện nữ phụ văn np,chỉ cần là nữ phụ văn np thì cô xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất cả (tg:nó chém gió đó,bà con nhân dân đừng tin)bao nhiêu năm đọc ta sắp đúc kết thành công cách để khỏi bị đảo lộn vị trí nữ phụ→nữ chính như các vị tiền bối đã anh dũng hi sinh trước đó(tg:cách thành công còn xa lắm con ơi nó chỉ giúp con vài chương thôi) vào cái ngày cô sắp đại thành thì...Lão thiên,bà nguyền rủa ngươi bị tào tháo đuổi,sét đánh,cháy nắng,dị ứng,... Hôm nay trời cao mây trắng, nắng ấm dịu dàng, chim bay lượn trên trời cao hót vang... ý chết lộn đề,e hèm e hèm hôm nay Ngọc Điệp cô được con BFF tặng cho quyển ngôn tình với kiểu nữ chính cực kì quen thuộc:Bạch Liên Hoa Thánh Mẫu mặc dù không thích truyện này nhưng phải nghiên cứu về nữ chính có thêm kinh nghiệm ứng phó. Sau khi đọc xong quyển truyện,mặc dù mặt không biểu… Sau mấy tuần ru rú trong nhà,ngày nào cũng như ngày nào cho dù cô là một con sâu lười thì cũng sắp đến giới hạn chịu đựnh rồi vì thế nên hôm nay cô quyết định sẽ lục phòng nguyên chủ để tìm hiểu thêm về cô ấy. Mặc dù mấy tuần nay cô đã quen với cái căn phòng toàn màu hồng khiến người ta sởn gai ốc này nhưng cứ bước vào là lại thấy ớn lạnh (tg:khổ thân con gái T^T). Cô bắt đầu công cuộc tìm kiếm cao cả của mình (tg:cao cả -_-).Sau một hồi lật,giở,mở,... đủ thứ các kiểu thì cuối cùng cô tìm được:chả cái gì hết,nguyên chủ sống quá khép kín,haizz,thôi đi nghỉ tí đã vật lộn tìm tòi cả buổi sáng mệt sắp chết luôn. Cô nằm lên chiếc giường kingsize cũng màu hồng và từ từ chìm vào giấc ngủ.Cô đang ngủ thì thấy quanh mình có cái gì đó lành lạnh,lông mi như cánh bướm khẽ động,mở mắt ra thì chỉ có bóng tối “Mình đang ở đâu đây?”“Xin chào,Ngọc Điệp.”Một giọng nói dịu dàng,dễ nghe,như gió thoảng bên tai vang lên từ trong hư không. “Ngươi,ngươi là ai.”giọng cô hơi run rẩy “Tôi là một tia tàn hồn của Bạch Ngọc Điệp.” “Cô là nguyên chủ của thân thể này?”Cô rất ngạc nhiên nói. “Không,tôi chỉ là một tia tàn hồn,ý thức cuối cùng của Ngọc Điệp.”giọng nói đó trở nên buồn buồn:“Cô và Ngọc Điệp chết cùng một thời điểm vì vậy tôi đã giúp cô sống lại trong thân xác Ngọc Điệp trước khi xảy ra kết cục đáng buồn đó.Tôi không mong cô sẽ làm gì to tát,chỉ mong cô sẽ chăm sóc cho gia đình Ngọc Điệp.” “Được,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô ấy thật tốt.”cô kiên định đáp. “Cảm ơn,cảm ơn cô rất nhiều.”giọng nói cô ấy yếu dần rồi biến mất hẳn. Cô mở to mắt ra,bật dậy,thở hồng hộc,nó nhất định không phải là không phải là mơ mà là thật,“Ngọc Điệp cô hãy yên,tôi nhất định sẽ chăm sóc cho gia đình cô thật tốt.”ánh mắt cô trở nên kiên định. (Tg:hú hú con gái cố lên,cố lên,...*nhảy tưng tưng như con điên trốn trại*>~~ChươngtrướcChươngtiếpBáo lỗi chươngBình luậnBạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.