“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh…
Chương 16
Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc DạTác giả: Tâm Tự Thành HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh… Nghe Diêu Phong hét thảm, âm thanh như khoét vào trái tim hắn. Lan U cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì hưng phấn, mà là sợ hãi. Thù sắp trả được, nhưng hắn lại cảm thấy cô đơn. Mục đích tồn tại suốt mười lăm năm nay của hắn đã mất đi. Sau này, hắn phải dựa vào cái gì mà sống sót?Đột nhiên một tiếng thét cao vút vang lên, như là dùng hết sức lực cả một đời, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc mỏng manh của trẻ sơ sinh, Lan U chấn động, đứa nhỏ, sinh ra rồi…Một lát sau, An Kiều mở cửa, ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, “Chúc mừng chủ tử, là một bé trai.”Lan U thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đứa bé kia, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng. Thảm trạng trước mắt khiến hắn chực rơi lệ, Diêu Phong nằm trên mặt đất, nếu không phải ngực có độ phập phồng rất nhỏ, hắn sẽ cho rằng người nằm đó là một xác chết.“Lan U… Cha ta… giết, giết mấy chục mạng người Lan gia, ngươi hận ta… cũng là lẽ thường.” Diêu Phong nằm trên mặt đất lạnh như băng, hạ thể huyết nhục mơ hồ, đứa nhỏ mới sinh đã bị An Kiều bế đi, y thậm chí chưa kịp nhìn xem đó là nam hay nữ.”Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng mãi đeo trên lưng thù hận, sống trọn nửa đời sau…”Đứng ở cửa, hai chân như mọc rễ, hắn há miệng th* d*c, nhưng không biết phải nói cái gì, một tiếng “Diêu Phong” cũng kẹt lại trong môi lưỡi.Nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, Diêu Phong đột nhiên hy vọng mình có thể biến thành một chú chim, có thể bay lượn mà không có bất kỳ trói buộc.”Cho dù ngươi không làm thế này, ta cũng không thể sống qua mùa đông năm nay… Mới đầu ta còn lo lắng, nếu không có ta ở bên cạnh, một mình ngươi sẽ phải làm sao đây? Nhưng giờ ta không nghĩ nhiều nữa, ta chết, ngươi phải là người vui vẻ nhất rồi..”“!” Lan U chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, y nói cái gì? Sống không qua mùa đông năm nay, như vậy là có ý gì?! “Diêu… Ngươi nói cái gì?” Giọng nói khàn khàn như vừa nuốt phải thứ gì đó sắc lẹm, hai mắt Lan U đỏ sọng, nhìn thân thể như tấm vải rách nằm trên mặt đất không chớp mắt. Bước chân bất giác đi đến bên y, suy sụp quỳ xuống.“Độc hoa Thất Tình, hiện nay chưa có ai giải được…” Diêu Phong nói những lời này, nhìn đôi môi Lan U nháy mắt mất đi màu sắc, thế nhưng y lại nở nụ cười, “Ha hả… Ta cũng có thể lừa được ngươi. Độc tính của hoa Thất tình, ta vẫn luôn dùng thuốc ngăn chặn, đến tận khi ta phát hiện… ta mang thai đứa nhỏ. Ô, khụ khụ… Phụt ——” Diêu Phong phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở mong manh.Đến giờ phút này, Lan U đã hiểu ra tất cả. Vì cái gì mà y ngày một gầy đi, vì cái gì mà bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng, bởi vì độc trong người y đã sớm ăn vào xương tủy, thuốc và châm cứu cũng vô phương! Y vì cứu mạng mình, mà cam tâm phế bỏ một thân võ công; càng là vì đứa nhỏ, mà tình nguyện không màng tính mạng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, hắn đã làm gì vậy, hãm hại người yêu thương hắn nhất.Hai tay run rẩy ôm y vào trong ngực, đau lòng đến tột đỉnh, vì sao tới bây giờ mới cho hắn biết tất cả? Vì cái gì mà cứ nhất định đến lúc mất đi mới biết thế nào là quý trọng?
Nghe Diêu Phong hét thảm, âm thanh như khoét vào trái tim hắn. Lan U cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì hưng phấn, mà là sợ hãi. Thù sắp trả được, nhưng hắn lại cảm thấy cô đơn. Mục đích tồn tại suốt mười lăm năm nay của hắn đã mất đi. Sau này, hắn phải dựa vào cái gì mà sống sót?
Đột nhiên một tiếng thét cao vút vang lên, như là dùng hết sức lực cả một đời, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc mỏng manh của trẻ sơ sinh, Lan U chấn động, đứa nhỏ, sinh ra rồi…
Một lát sau, An Kiều mở cửa, ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, “Chúc mừng chủ tử, là một bé trai.”
Lan U thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đứa bé kia, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng. Thảm trạng trước mắt khiến hắn chực rơi lệ, Diêu Phong nằm trên mặt đất, nếu không phải ngực có độ phập phồng rất nhỏ, hắn sẽ cho rằng người nằm đó là một xác chết.
“Lan U… Cha ta… giết, giết mấy chục mạng người Lan gia, ngươi hận ta… cũng là lẽ thường.” Diêu Phong nằm trên mặt đất lạnh như băng, hạ thể huyết nhục mơ hồ, đứa nhỏ mới sinh đã bị An Kiều bế đi, y thậm chí chưa kịp nhìn xem đó là nam hay nữ.”Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng mãi đeo trên lưng thù hận, sống trọn nửa đời sau…”
Đứng ở cửa, hai chân như mọc rễ, hắn há miệng th* d*c, nhưng không biết phải nói cái gì, một tiếng “Diêu Phong” cũng kẹt lại trong môi lưỡi.
Nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, Diêu Phong đột nhiên hy vọng mình có thể biến thành một chú chim, có thể bay lượn mà không có bất kỳ trói buộc.”Cho dù ngươi không làm thế này, ta cũng không thể sống qua mùa đông năm nay… Mới đầu ta còn lo lắng, nếu không có ta ở bên cạnh, một mình ngươi sẽ phải làm sao đây? Nhưng giờ ta không nghĩ nhiều nữa, ta chết, ngươi phải là người vui vẻ nhất rồi..”
“!” Lan U chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, y nói cái gì? Sống không qua mùa đông năm nay, như vậy là có ý gì?! “Diêu… Ngươi nói cái gì?” Giọng nói khàn khàn như vừa nuốt phải thứ gì đó sắc lẹm, hai mắt Lan U đỏ sọng, nhìn thân thể như tấm vải rách nằm trên mặt đất không chớp mắt. Bước chân bất giác đi đến bên y, suy sụp quỳ xuống.
“Độc hoa Thất Tình, hiện nay chưa có ai giải được…” Diêu Phong nói những lời này, nhìn đôi môi Lan U nháy mắt mất đi màu sắc, thế nhưng y lại nở nụ cười, “Ha hả… Ta cũng có thể lừa được ngươi. Độc tính của hoa Thất tình, ta vẫn luôn dùng thuốc ngăn chặn, đến tận khi ta phát hiện… ta mang thai đứa nhỏ. Ô, khụ khụ… Phụt ——” Diêu Phong phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở mong manh.
Đến giờ phút này, Lan U đã hiểu ra tất cả. Vì cái gì mà y ngày một gầy đi, vì cái gì mà bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng, bởi vì độc trong người y đã sớm ăn vào xương tủy, thuốc và châm cứu cũng vô phương! Y vì cứu mạng mình, mà cam tâm phế bỏ một thân võ công; càng là vì đứa nhỏ, mà tình nguyện không màng tính mạng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, hắn đã làm gì vậy, hãm hại người yêu thương hắn nhất.
Hai tay run rẩy ôm y vào trong ngực, đau lòng đến tột đỉnh, vì sao tới bây giờ mới cho hắn biết tất cả? Vì cái gì mà cứ nhất định đến lúc mất đi mới biết thế nào là quý trọng?
Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc DạTác giả: Tâm Tự Thành HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh… Nghe Diêu Phong hét thảm, âm thanh như khoét vào trái tim hắn. Lan U cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, không phải vì hưng phấn, mà là sợ hãi. Thù sắp trả được, nhưng hắn lại cảm thấy cô đơn. Mục đích tồn tại suốt mười lăm năm nay của hắn đã mất đi. Sau này, hắn phải dựa vào cái gì mà sống sót?Đột nhiên một tiếng thét cao vút vang lên, như là dùng hết sức lực cả một đời, ngay sau đó truyền đến tiếng khóc mỏng manh của trẻ sơ sinh, Lan U chấn động, đứa nhỏ, sinh ra rồi…Một lát sau, An Kiều mở cửa, ôm một đứa trẻ mới sinh trong lòng, “Chúc mừng chủ tử, là một bé trai.”Lan U thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đứa bé kia, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng. Thảm trạng trước mắt khiến hắn chực rơi lệ, Diêu Phong nằm trên mặt đất, nếu không phải ngực có độ phập phồng rất nhỏ, hắn sẽ cho rằng người nằm đó là một xác chết.“Lan U… Cha ta… giết, giết mấy chục mạng người Lan gia, ngươi hận ta… cũng là lẽ thường.” Diêu Phong nằm trên mặt đất lạnh như băng, hạ thể huyết nhục mơ hồ, đứa nhỏ mới sinh đã bị An Kiều bế đi, y thậm chí chưa kịp nhìn xem đó là nam hay nữ.”Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng mãi đeo trên lưng thù hận, sống trọn nửa đời sau…”Đứng ở cửa, hai chân như mọc rễ, hắn há miệng th* d*c, nhưng không biết phải nói cái gì, một tiếng “Diêu Phong” cũng kẹt lại trong môi lưỡi.Nhìn về phía chân trời ngoài cửa sổ, Diêu Phong đột nhiên hy vọng mình có thể biến thành một chú chim, có thể bay lượn mà không có bất kỳ trói buộc.”Cho dù ngươi không làm thế này, ta cũng không thể sống qua mùa đông năm nay… Mới đầu ta còn lo lắng, nếu không có ta ở bên cạnh, một mình ngươi sẽ phải làm sao đây? Nhưng giờ ta không nghĩ nhiều nữa, ta chết, ngươi phải là người vui vẻ nhất rồi..”“!” Lan U chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, y nói cái gì? Sống không qua mùa đông năm nay, như vậy là có ý gì?! “Diêu… Ngươi nói cái gì?” Giọng nói khàn khàn như vừa nuốt phải thứ gì đó sắc lẹm, hai mắt Lan U đỏ sọng, nhìn thân thể như tấm vải rách nằm trên mặt đất không chớp mắt. Bước chân bất giác đi đến bên y, suy sụp quỳ xuống.“Độc hoa Thất Tình, hiện nay chưa có ai giải được…” Diêu Phong nói những lời này, nhìn đôi môi Lan U nháy mắt mất đi màu sắc, thế nhưng y lại nở nụ cười, “Ha hả… Ta cũng có thể lừa được ngươi. Độc tính của hoa Thất tình, ta vẫn luôn dùng thuốc ngăn chặn, đến tận khi ta phát hiện… ta mang thai đứa nhỏ. Ô, khụ khụ… Phụt ——” Diêu Phong phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở mong manh.Đến giờ phút này, Lan U đã hiểu ra tất cả. Vì cái gì mà y ngày một gầy đi, vì cái gì mà bao nhiêu thuốc bổ cũng không có tác dụng, bởi vì độc trong người y đã sớm ăn vào xương tủy, thuốc và châm cứu cũng vô phương! Y vì cứu mạng mình, mà cam tâm phế bỏ một thân võ công; càng là vì đứa nhỏ, mà tình nguyện không màng tính mạng. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, hắn đã làm gì vậy, hãm hại người yêu thương hắn nhất.Hai tay run rẩy ôm y vào trong ngực, đau lòng đến tột đỉnh, vì sao tới bây giờ mới cho hắn biết tất cả? Vì cái gì mà cứ nhất định đến lúc mất đi mới biết thế nào là quý trọng?