“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh…
Chương 17
Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc DạTác giả: Tâm Tự Thành HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh… “Lan U… Lan U…” Run rẩy giơ tay lên, nắm lấy cánh tay Lan U, lúc này hơi thở Diêu Phong đã rất loạn, môi hé ra như muốn nói điều gì đó.“Diêu, ta ở trong này. Lan U ở trong này…” Dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài, đáy mắt ngập tràn vẻ đau đớn hối hận, “Diêu, ngươi đừng nói chuyện, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì… Tin tưởng ta, ta nhất định có cách cứu ngươi!” Lòng bàn tay dán vào lưng Diêu Phong, không ngừng truyền nội lực vào cơ thể y, nhưng mà thân thể Diêu Phong tựa như không đáy, không cách nào ngưng tụ nội lực. Không cam lòng mà thử lại, nhưng lại bị Diêu Phong ngăn cản.“Lan U, dừng lại… Hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều.” Giọng nói mỏng manh đến nỗi không nghe rõ âm thanh, Lan U ghé sát tai vào môi y, mới miễn cưỡng nghe thấy y nói cái gì.“Ta, không hận ngươi… Cho dù, cho dù ngươi… làm tất cả… đều là gạt ta.. Nhưng, ở bên ngươi… mấy năm nay, ta thật sự… rất vui vẻ, hạnh phúc… Ô ——” Thân thể Diêu Phong giật giật, hậu huyệt lại chảy thêm nhiều máu tươi, y cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, trước mắt cũng đã là một mảnh mơ hồ.”Lan U… Ôm chặt ta, ta lạnh quá…”Gắt gao ôm Diêu Phong vào trong ngực, không ngừng chà xát thân thể y, phí công khiến thân thể y trở nên ấm áp.”Diêu, Diêu… Ngươi sẽ khá hơn, không được bỏ rơi ta, không được bỏ rơi ta! Đừng rời bỏ ta… Ta sai, ta thật sự sai rồi. Diêu…” Lan U ôm Diêu Phong, mặc cho máu tươi từ h* th*n y thấm đẫm cẩm bào, trên vạt áo hoa phục màu đỏ tía một mảng ám trầm, hoa văn thêu chỉ vàng cũng bị nhuộm thành màu máu.“Lan U, hãy nghe ta nói hết.. Ta sợ mình không có cơ hội nữa. Ta hy vọng… hết thảy đều là mộng, tỉnh mộng… tất cả, lại như lúc ban đầu… Chúng ta cùng chờ mong đứa nhỏ sinh ra… cùng nhìn nó lớn lên… ”“Lan U, nếu có kiếp sau, ta không muốn làm con của kẻ thù ngươi, không muốn ngươi lưng đeo huyết hải thâm thù… Ta muốn ngươi thật sự yêu ta, thật lòng thật dạ… ”Giương mắt nhìn Lan U đang ôm lấy mình, trước mắt tối đen. Muốn…muốn một lần nữa nhìn gương mặt mình vẫn hằng nhớ thương, khắc thật sâu hình bóng của hắn trong lòng… Đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt y, “Lan U, đừng khóc… Ngươi không hợp với nước mắt đâu… Ta, sẽ đau lòng…” Cố gắng giơ tay lên, muốn một lần nữa v**t v* gương mặt hắn, muốn ghi nhớ độ ấm khiến người ta quyến luyến kia…“… Lan U, ta yêu ngươi…” Dường như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng khi chạm được vào rồi, cánh tay lại vô lực mà rơi xuống.“Diêu Phong… Diêu Phong!!!” Kịch liệt lay mạnh người trong ngực, “Diêu Phong ngươi mở mắt ra, đừng ngủ, đừng ngủ mà!!! Diêu Phong…” Gắt gao ôm y vào trong ngực, tựa như muốn để y hòa vào máu thịt mình, vĩnh viễn chẳng cách xa.
“Lan U… Lan U…” Run rẩy giơ tay lên, nắm lấy cánh tay Lan U, lúc này hơi thở Diêu Phong đã rất loạn, môi hé ra như muốn nói điều gì đó.
“Diêu, ta ở trong này. Lan U ở trong này…” Dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài, đáy mắt ngập tràn vẻ đau đớn hối hận, “Diêu, ngươi đừng nói chuyện, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì… Tin tưởng ta, ta nhất định có cách cứu ngươi!” Lòng bàn tay dán vào lưng Diêu Phong, không ngừng truyền nội lực vào cơ thể y, nhưng mà thân thể Diêu Phong tựa như không đáy, không cách nào ngưng tụ nội lực. Không cam lòng mà thử lại, nhưng lại bị Diêu Phong ngăn cản.
“Lan U, dừng lại… Hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều.” Giọng nói mỏng manh đến nỗi không nghe rõ âm thanh, Lan U ghé sát tai vào môi y, mới miễn cưỡng nghe thấy y nói cái gì.
“Ta, không hận ngươi… Cho dù, cho dù ngươi… làm tất cả… đều là gạt ta.. Nhưng, ở bên ngươi… mấy năm nay, ta thật sự… rất vui vẻ, hạnh phúc… Ô ——” Thân thể Diêu Phong giật giật, hậu huyệt lại chảy thêm nhiều máu tươi, y cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, trước mắt cũng đã là một mảnh mơ hồ.”Lan U… Ôm chặt ta, ta lạnh quá…”
Gắt gao ôm Diêu Phong vào trong ngực, không ngừng chà xát thân thể y, phí công khiến thân thể y trở nên ấm áp.”Diêu, Diêu… Ngươi sẽ khá hơn, không được bỏ rơi ta, không được bỏ rơi ta! Đừng rời bỏ ta… Ta sai, ta thật sự sai rồi. Diêu…” Lan U ôm Diêu Phong, mặc cho máu tươi từ h* th*n y thấm đẫm cẩm bào, trên vạt áo hoa phục màu đỏ tía một mảng ám trầm, hoa văn thêu chỉ vàng cũng bị nhuộm thành màu máu.
“Lan U, hãy nghe ta nói hết.. Ta sợ mình không có cơ hội nữa. Ta hy vọng… hết thảy đều là mộng, tỉnh mộng… tất cả, lại như lúc ban đầu… Chúng ta cùng chờ mong đứa nhỏ sinh ra… cùng nhìn nó lớn lên… ”
“Lan U, nếu có kiếp sau, ta không muốn làm con của kẻ thù ngươi, không muốn ngươi lưng đeo huyết hải thâm thù… Ta muốn ngươi thật sự yêu ta, thật lòng thật dạ… ”
Giương mắt nhìn Lan U đang ôm lấy mình, trước mắt tối đen. Muốn…muốn một lần nữa nhìn gương mặt mình vẫn hằng nhớ thương, khắc thật sâu hình bóng của hắn trong lòng… Đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt y, “Lan U, đừng khóc… Ngươi không hợp với nước mắt đâu… Ta, sẽ đau lòng…” Cố gắng giơ tay lên, muốn một lần nữa v**t v* gương mặt hắn, muốn ghi nhớ độ ấm khiến người ta quyến luyến kia…
“… Lan U, ta yêu ngươi…” Dường như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng khi chạm được vào rồi, cánh tay lại vô lực mà rơi xuống.
“Diêu Phong… Diêu Phong!!!” Kịch liệt lay mạnh người trong ngực, “Diêu Phong ngươi mở mắt ra, đừng ngủ, đừng ngủ mà!!! Diêu Phong…” Gắt gao ôm y vào trong ngực, tựa như muốn để y hòa vào máu thịt mình, vĩnh viễn chẳng cách xa.
Tự Thử Tinh Thần Phi Tạc DạTác giả: Tâm Tự Thành HôiTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ. Từ lúc công tử vào sơn trang, nàng vẫn luôn chăm sóc y. Công tử tính tình thanh lãnh, xử sự cũng cực kỳ hiền lành, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một chủ tử nào như vậy, đối xử với nàng như muội muội. Hai năm trước công tử vì cứu tính mạng chủ tử, dẫn độc từ người chủ tử vào cơ thể mình, một thân võ công bị phế, người cũng ngày càng gầy. Hiện giờ mang thai đứa nhỏ, mặc dù có uống thuốc bổ nhiều hơn nữa, thì cũng chỉ thấy bụng ngày một lớn lên, chứ thân thể chẳng mập lên chút nào. “Cứ để đấy đi…” Cất sách, tựa vào ghế trường kỷ. Mái tóc đen chưa buộc lên xõa tung trên ghế, cái bụng thật lớn đè trên người. Khuôn mặt như họa, mang theo tia mỏi mệt thản nhiên, đôi mi tựa sương khói, đôi mắt dường như ngậm nước, dưới cái mũi anh… “Lan U… Lan U…” Run rẩy giơ tay lên, nắm lấy cánh tay Lan U, lúc này hơi thở Diêu Phong đã rất loạn, môi hé ra như muốn nói điều gì đó.“Diêu, ta ở trong này. Lan U ở trong này…” Dùng sức nắm lấy bàn tay thon dài, đáy mắt ngập tràn vẻ đau đớn hối hận, “Diêu, ngươi đừng nói chuyện, ta sẽ nghĩ cách cứu ngươi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì… Tin tưởng ta, ta nhất định có cách cứu ngươi!” Lòng bàn tay dán vào lưng Diêu Phong, không ngừng truyền nội lực vào cơ thể y, nhưng mà thân thể Diêu Phong tựa như không đáy, không cách nào ngưng tụ nội lực. Không cam lòng mà thử lại, nhưng lại bị Diêu Phong ngăn cản.“Lan U, dừng lại… Hãy nghe ta nói, thời gian của ta không còn nhiều.” Giọng nói mỏng manh đến nỗi không nghe rõ âm thanh, Lan U ghé sát tai vào môi y, mới miễn cưỡng nghe thấy y nói cái gì.“Ta, không hận ngươi… Cho dù, cho dù ngươi… làm tất cả… đều là gạt ta.. Nhưng, ở bên ngươi… mấy năm nay, ta thật sự… rất vui vẻ, hạnh phúc… Ô ——” Thân thể Diêu Phong giật giật, hậu huyệt lại chảy thêm nhiều máu tươi, y cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, trước mắt cũng đã là một mảnh mơ hồ.”Lan U… Ôm chặt ta, ta lạnh quá…”Gắt gao ôm Diêu Phong vào trong ngực, không ngừng chà xát thân thể y, phí công khiến thân thể y trở nên ấm áp.”Diêu, Diêu… Ngươi sẽ khá hơn, không được bỏ rơi ta, không được bỏ rơi ta! Đừng rời bỏ ta… Ta sai, ta thật sự sai rồi. Diêu…” Lan U ôm Diêu Phong, mặc cho máu tươi từ h* th*n y thấm đẫm cẩm bào, trên vạt áo hoa phục màu đỏ tía một mảng ám trầm, hoa văn thêu chỉ vàng cũng bị nhuộm thành màu máu.“Lan U, hãy nghe ta nói hết.. Ta sợ mình không có cơ hội nữa. Ta hy vọng… hết thảy đều là mộng, tỉnh mộng… tất cả, lại như lúc ban đầu… Chúng ta cùng chờ mong đứa nhỏ sinh ra… cùng nhìn nó lớn lên… ”“Lan U, nếu có kiếp sau, ta không muốn làm con của kẻ thù ngươi, không muốn ngươi lưng đeo huyết hải thâm thù… Ta muốn ngươi thật sự yêu ta, thật lòng thật dạ… ”Giương mắt nhìn Lan U đang ôm lấy mình, trước mắt tối đen. Muốn…muốn một lần nữa nhìn gương mặt mình vẫn hằng nhớ thương, khắc thật sâu hình bóng của hắn trong lòng… Đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, một giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt y, “Lan U, đừng khóc… Ngươi không hợp với nước mắt đâu… Ta, sẽ đau lòng…” Cố gắng giơ tay lên, muốn một lần nữa v**t v* gương mặt hắn, muốn ghi nhớ độ ấm khiến người ta quyến luyến kia…“… Lan U, ta yêu ngươi…” Dường như dùng hết khí lực toàn thân, nhưng khi chạm được vào rồi, cánh tay lại vô lực mà rơi xuống.“Diêu Phong… Diêu Phong!!!” Kịch liệt lay mạnh người trong ngực, “Diêu Phong ngươi mở mắt ra, đừng ngủ, đừng ngủ mà!!! Diêu Phong…” Gắt gao ôm y vào trong ngực, tựa như muốn để y hòa vào máu thịt mình, vĩnh viễn chẳng cách xa.