Tại cửa công ty ba cô, cô và chồng cũ của cô xảy ra tranh chấp, thật nực cười, tại sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ, rõ ràng đã đồn ý ly hôn để đi theo con hồ ly tinh khác vậy mà tới bây giờ lại còn trở lại đây đòi phục hôn với cô thật nực cười mà.... - Cho anh một chút thời gian có được không? - anh hỏi - Xin lỗi, tôi còn bận việc - cô nói rồi gỡ tay anh ra - Anh rất xin lỗi về mọi chuyện, chúng ta quay lại...có được không? - anh hỏi cô ôm chầm lấy cô - Mong anh tự trọng, tôi và anh không còn liên quan với nhau, xin anh buông tay - cô lạnh nhạt nói - Xin em hãy cho anh một cơ hội - anh nói - Buông ra - cô bực mình đẩy anh ra Do quá bất ngờ, anh bị đẩy ra quá mạnh, nhất thời bị đứng không vững lùi lại mấy bước. Mà cô nhân cơ hội chạy đi luôn, cô không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa, chạy thật anh nhưng cô một phụ nữ chân yêu tay mềm đi giày cao gót làm sao mà đấu lại được một người đàn ông khoẻ mạnh đi giày được chứ - Tôi cảnh cáo anh Kha Tử Mạc đừng đuổi theo tôi nữa…

Chương 47: Ban danh phận

Tình Yêu Xuyên KhôngTác giả: Công Tử Vô TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTại cửa công ty ba cô, cô và chồng cũ của cô xảy ra tranh chấp, thật nực cười, tại sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ, rõ ràng đã đồn ý ly hôn để đi theo con hồ ly tinh khác vậy mà tới bây giờ lại còn trở lại đây đòi phục hôn với cô thật nực cười mà.... - Cho anh một chút thời gian có được không? - anh hỏi - Xin lỗi, tôi còn bận việc - cô nói rồi gỡ tay anh ra - Anh rất xin lỗi về mọi chuyện, chúng ta quay lại...có được không? - anh hỏi cô ôm chầm lấy cô - Mong anh tự trọng, tôi và anh không còn liên quan với nhau, xin anh buông tay - cô lạnh nhạt nói - Xin em hãy cho anh một cơ hội - anh nói - Buông ra - cô bực mình đẩy anh ra Do quá bất ngờ, anh bị đẩy ra quá mạnh, nhất thời bị đứng không vững lùi lại mấy bước. Mà cô nhân cơ hội chạy đi luôn, cô không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa, chạy thật anh nhưng cô một phụ nữ chân yêu tay mềm đi giày cao gót làm sao mà đấu lại được một người đàn ông khoẻ mạnh đi giày được chứ - Tôi cảnh cáo anh Kha Tử Mạc đừng đuổi theo tôi nữa… Ngày hôm sauKhi nhận được tin cô đã rời khỏi doanh trại, Tử Y âm thầm mừng rỡ, mở cờ trong lòn. Cái gai trong mắt nàng ta cuối cùng cũng đã đi rồi, bây giờ nàng có thể thoải mái mà ở bên cạnh hắn, rồi làm hắn siêu lòng ban cho danh phận rõ ràng. Từ khi hắn lên làm vua tới giờ nàng một danh phận cũng không có, nàng luôn luôn phải ngậm đắng nuốt cay chịu lời ra tiếng vào của mọi người, hôm nay nhân cơ hội này nàng phải tranh thủ mới được.- Hoàng thượng, thần thiếp vào được không ạ - Tử Y nỉ non giọng mềm yếu- Nàng vào đi - hắn đang duyệt tấu chương nghe thấy giọng yếu ớt này liền cảm thấy không được thoải mái nhíu mày lại- Hoàng thượng, người nghỉ một chút, thiếp mang chút canh bổ và cho người - Tử Y cười thẹn thùng ra lệnh cho người đặt bát thuốc lên bàn- Được nàng cứ để đấy - Hắn trầm giọng nói, không nhìn nàng lấy một cái- Hoàng thượng, chàng nhìn thần thiếp một chút, đã bao ngày thần thiếp giường đơn gối chiếc rồi, người không yêu thần thiếp sao - Tử Y nước mắt chảy xuống giọng nói bi thương- Nàng nín, nàng nín. Ta yêu nàng, rất yêu nàng, mau nín mau nín - hắn nhíu mày nhẹ khi nghe thấy tiếng khóc của nàngCăn bản là hắn đã quen với tính cách của cô rồi, mạnh mẽ, không dựa dẫm, không mềm yếu, có thể tự lo tốt cho bản thân mà không cần có hắn, điều đấy đôi khi làm hắn thấy khó chịu đôi khi cũng thấy hài lòng và mãn nguyện. Nhưng ưa thích là Tử Y, nhưng bây giờ mà nói hắn cảm thấy sở thích này của hắn quá vô vị. Đổi lại là Tuệ Nhi, cô rất mạnh mẽ, không ai khi dễ được cô mà chỉ có cô khi dễ được người khác, tiêu biểu như hắn chẳng hạn, bao đêm rồi cô khi dễ hắn, nhớ lại hắn lại cảm thấy buồn cười cùng hạnh phúc. Lại nhớ tới cô rồi, mới xa cô được một đêm thôi mà đã nhớ da diết thế này.- Hoàng thượng, nô tỳ có điều muốn nói ạ - nha hoàn bên cạnh Tử Y lên tiếng- Nói - hắn lạnh lùng buông lời- Dạ, trước đây tiểu thư bị người ta khi dễ vì chẳng có danh phận gì, mọi người đều cười chê nói ra nói vào tiểu thư là đồ không biết xấu hổ, mấy ngày trước còn bị Hoàng Hậu trách phạt nữa ạ, tiểu thư thật sự sống không tốt như hoàng thượng nghĩ - nha hoàn nói đôi mắt bi thương cun giọng nói chua chát- Hoa Hoa, ta đã bảo không được nói cho ai mà - Tử Y giọng trách móc- Chủ tử, nhưng người bị ức h**p thực đáng thương a - Hoa Hoa nha hoàn của nàng nói giọng có phần thương xótHắn nghe kể vậy lòng không khỏi xót xa. Nếu là hắn trước đây thì bây giờ hắn sẽ ôm lấy Tử Y mà yêu mà thương, sẽ ban cho nàng một danh phận cao ngất ngưởng, thậm chí là ngôi vị Hoàng Hậu kia, nhưng hiện tại hắn không muốn ôm ai người cô, hắn không muốn đụng tới bất kì nữ nhân nào khác ngoài cô ra kể cả Tử Y hắn cũng không muốn đụng. Hắn hiểu trái tim mình thuộc về ai, hắn biết bản thân đã không còn yêu Tử Y nàng nữa mà người con gái hắn yêu là Tuệ Nhi cô.- Vậy được, ta lập chiếu ban cho nàng làm Mạc Quý Phi được không? - hắn nhìn nàng hỏiHắn chỉ có thể làm được vậy cho nàng, để bù đắp đi nỗi lầm lúc hắn ngày trước. Chức vị của nàng cũng không nhỏ a, dưới một người trên vạn người, như vậy nàng sẽ không còn phải chịu tiếng xấu vì hắn, sẽ không phải đau khổ nữa, bây giờ cũng không ai dám ức h**p nàng nữa. Điều hắn làm được cho nàng chỉ có vậy. Hắn không thể cho nàng trái tim của hắn vậy hắn sẽ cho nàng địa vị mà nàng muốn.- Chàng không cần bởi vì Hoa Hoa mà làm vậy, thiếp có thể sống cả đời bên chàng, không danh không phận thiếp cũng cam chịu - Tử Y dịu dịu vào ngực hắn nỉ non- Lẽ ra ta nên làm việc này từ lâu rồi, bây giờ mới làm cho nàng được, là ta phải xin lỗi nàng - Hắn xoa đầu Tử Y ôm nàng vào lòng- Ta yêu chàng, ta yêu chàng - Tử Y nỉ non tiếp cọ thân người mềm nhũn vào hắn hy vọng hắn sẽ sủng ái nàng- Nàng mau về đi, ta còn bề bộn nhiều công việc - hắn biết nàng muốn gì liền lên tiếng đuổi khéo- Vậy được - Tử Y cười gượng sau đó biết điều mà tránh điSau khi Tử Y đi hắn liền thở dài ngao ngán. Thật không ổn mà, nàng mê hoặc nhưng trong tâm chí của hắn lại chỉ nghĩ tới hình ảnh kh*** g** nóng bỏng của cô khi ở trên người hắn. Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô là trong nhà tắm, lúc đó không cẩn thận chạm vào meo meo của cô. Sau này có dịp hưởng thụ khoái lạc cùng cô hắn liền nhớ mãi không quên được hình ảnh của cô... Đúng là tiểu yêu tinh mà... Chết thật vừa nhớ tới bộ dáng của cô trên giường bụng dưới của hắn lại căng cứng rồi, hắn thầm nhủ mình phải nhịn, phải nhịn đời cô sinh con xong sẽ mỗi ngày đều muốn cô.

Ngày hôm sau

Khi nhận được tin cô đã rời khỏi doanh trại, Tử Y âm thầm mừng rỡ, mở cờ trong lòn. Cái gai trong mắt nàng ta cuối cùng cũng đã đi rồi, bây giờ nàng có thể thoải mái mà ở bên cạnh hắn, rồi làm hắn siêu lòng ban cho danh phận rõ ràng. Từ khi hắn lên làm vua tới giờ nàng một danh phận cũng không có, nàng luôn luôn phải ngậm đắng nuốt cay chịu lời ra tiếng vào của mọi người, hôm nay nhân cơ hội này nàng phải tranh thủ mới được.

- Hoàng thượng, thần thiếp vào được không ạ - Tử Y nỉ non giọng mềm yếu

- Nàng vào đi - hắn đang duyệt tấu chương nghe thấy giọng yếu ớt này liền cảm thấy không được thoải mái nhíu mày lại

- Hoàng thượng, người nghỉ một chút, thiếp mang chút canh bổ và cho người - Tử Y cười thẹn thùng ra lệnh cho người đặt bát thuốc lên bàn

- Được nàng cứ để đấy - Hắn trầm giọng nói, không nhìn nàng lấy một cái

- Hoàng thượng, chàng nhìn thần thiếp một chút, đã bao ngày thần thiếp giường đơn gối chiếc rồi, người không yêu thần thiếp sao - Tử Y nước mắt chảy xuống giọng nói bi thương

- Nàng nín, nàng nín. Ta yêu nàng, rất yêu nàng, mau nín mau nín - hắn nhíu mày nhẹ khi nghe thấy tiếng khóc của nàng

Căn bản là hắn đã quen với tính cách của cô rồi, mạnh mẽ, không dựa dẫm, không mềm yếu, có thể tự lo tốt cho bản thân mà không cần có hắn, điều đấy đôi khi làm hắn thấy khó chịu đôi khi cũng thấy hài lòng và mãn nguyện. Nhưng ưa thích là Tử Y, nhưng bây giờ mà nói hắn cảm thấy sở thích này của hắn quá vô vị. Đổi lại là Tuệ Nhi, cô rất mạnh mẽ, không ai khi dễ được cô mà chỉ có cô khi dễ được người khác, tiêu biểu như hắn chẳng hạn, bao đêm rồi cô khi dễ hắn, nhớ lại hắn lại cảm thấy buồn cười cùng hạnh phúc. Lại nhớ tới cô rồi, mới xa cô được một đêm thôi mà đã nhớ da diết thế này.

- Hoàng thượng, nô tỳ có điều muốn nói ạ - nha hoàn bên cạnh Tử Y lên tiếng

- Nói - hắn lạnh lùng buông lời

- Dạ, trước đây tiểu thư bị người ta khi dễ vì chẳng có danh phận gì, mọi người đều cười chê nói ra nói vào tiểu thư là đồ không biết xấu hổ, mấy ngày trước còn bị Hoàng Hậu trách phạt nữa ạ, tiểu thư thật sự sống không tốt như hoàng thượng nghĩ - nha hoàn nói đôi mắt bi thương cun giọng nói chua chát

- Hoa Hoa, ta đã bảo không được nói cho ai mà - Tử Y giọng trách móc

- Chủ tử, nhưng người bị ức h**p thực đáng thương a - Hoa Hoa nha hoàn của nàng nói giọng có phần thương xót

Hắn nghe kể vậy lòng không khỏi xót xa. Nếu là hắn trước đây thì bây giờ hắn sẽ ôm lấy Tử Y mà yêu mà thương, sẽ ban cho nàng một danh phận cao ngất ngưởng, thậm chí là ngôi vị Hoàng Hậu kia, nhưng hiện tại hắn không muốn ôm ai người cô, hắn không muốn đụng tới bất kì nữ nhân nào khác ngoài cô ra kể cả Tử Y hắn cũng không muốn đụng. Hắn hiểu trái tim mình thuộc về ai, hắn biết bản thân đã không còn yêu Tử Y nàng nữa mà người con gái hắn yêu là Tuệ Nhi cô.

- Vậy được, ta lập chiếu ban cho nàng làm Mạc Quý Phi được không? - hắn nhìn nàng hỏi

Hắn chỉ có thể làm được vậy cho nàng, để bù đắp đi nỗi lầm lúc hắn ngày trước. Chức vị của nàng cũng không nhỏ a, dưới một người trên vạn người, như vậy nàng sẽ không còn phải chịu tiếng xấu vì hắn, sẽ không phải đau khổ nữa, bây giờ cũng không ai dám ức h**p nàng nữa. Điều hắn làm được cho nàng chỉ có vậy. Hắn không thể cho nàng trái tim của hắn vậy hắn sẽ cho nàng địa vị mà nàng muốn.

- Chàng không cần bởi vì Hoa Hoa mà làm vậy, thiếp có thể sống cả đời bên chàng, không danh không phận thiếp cũng cam chịu - Tử Y dịu dịu vào ngực hắn nỉ non

- Lẽ ra ta nên làm việc này từ lâu rồi, bây giờ mới làm cho nàng được, là ta phải xin lỗi nàng - Hắn xoa đầu Tử Y ôm nàng vào lòng

- Ta yêu chàng, ta yêu chàng - Tử Y nỉ non tiếp cọ thân người mềm nhũn vào hắn hy vọng hắn sẽ sủng ái nàng

- Nàng mau về đi, ta còn bề bộn nhiều công việc - hắn biết nàng muốn gì liền lên tiếng đuổi khéo

- Vậy được - Tử Y cười gượng sau đó biết điều mà tránh đi

Sau khi Tử Y đi hắn liền thở dài ngao ngán. Thật không ổn mà, nàng mê hoặc nhưng trong tâm chí của hắn lại chỉ nghĩ tới hình ảnh kh*** g** nóng bỏng của cô khi ở trên người hắn. Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô là trong nhà tắm, lúc đó không cẩn thận chạm vào meo meo của cô. Sau này có dịp hưởng thụ khoái lạc cùng cô hắn liền nhớ mãi không quên được hình ảnh của cô... Đúng là tiểu yêu tinh mà... Chết thật vừa nhớ tới bộ dáng của cô trên giường bụng dưới của hắn lại căng cứng rồi, hắn thầm nhủ mình phải nhịn, phải nhịn đời cô sinh con xong sẽ mỗi ngày đều muốn cô.

Tình Yêu Xuyên KhôngTác giả: Công Tử Vô TìnhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTại cửa công ty ba cô, cô và chồng cũ của cô xảy ra tranh chấp, thật nực cười, tại sao lại có loại người mặt dày như vậy chứ, rõ ràng đã đồn ý ly hôn để đi theo con hồ ly tinh khác vậy mà tới bây giờ lại còn trở lại đây đòi phục hôn với cô thật nực cười mà.... - Cho anh một chút thời gian có được không? - anh hỏi - Xin lỗi, tôi còn bận việc - cô nói rồi gỡ tay anh ra - Anh rất xin lỗi về mọi chuyện, chúng ta quay lại...có được không? - anh hỏi cô ôm chầm lấy cô - Mong anh tự trọng, tôi và anh không còn liên quan với nhau, xin anh buông tay - cô lạnh nhạt nói - Xin em hãy cho anh một cơ hội - anh nói - Buông ra - cô bực mình đẩy anh ra Do quá bất ngờ, anh bị đẩy ra quá mạnh, nhất thời bị đứng không vững lùi lại mấy bước. Mà cô nhân cơ hội chạy đi luôn, cô không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa, chạy thật anh nhưng cô một phụ nữ chân yêu tay mềm đi giày cao gót làm sao mà đấu lại được một người đàn ông khoẻ mạnh đi giày được chứ - Tôi cảnh cáo anh Kha Tử Mạc đừng đuổi theo tôi nữa… Ngày hôm sauKhi nhận được tin cô đã rời khỏi doanh trại, Tử Y âm thầm mừng rỡ, mở cờ trong lòn. Cái gai trong mắt nàng ta cuối cùng cũng đã đi rồi, bây giờ nàng có thể thoải mái mà ở bên cạnh hắn, rồi làm hắn siêu lòng ban cho danh phận rõ ràng. Từ khi hắn lên làm vua tới giờ nàng một danh phận cũng không có, nàng luôn luôn phải ngậm đắng nuốt cay chịu lời ra tiếng vào của mọi người, hôm nay nhân cơ hội này nàng phải tranh thủ mới được.- Hoàng thượng, thần thiếp vào được không ạ - Tử Y nỉ non giọng mềm yếu- Nàng vào đi - hắn đang duyệt tấu chương nghe thấy giọng yếu ớt này liền cảm thấy không được thoải mái nhíu mày lại- Hoàng thượng, người nghỉ một chút, thiếp mang chút canh bổ và cho người - Tử Y cười thẹn thùng ra lệnh cho người đặt bát thuốc lên bàn- Được nàng cứ để đấy - Hắn trầm giọng nói, không nhìn nàng lấy một cái- Hoàng thượng, chàng nhìn thần thiếp một chút, đã bao ngày thần thiếp giường đơn gối chiếc rồi, người không yêu thần thiếp sao - Tử Y nước mắt chảy xuống giọng nói bi thương- Nàng nín, nàng nín. Ta yêu nàng, rất yêu nàng, mau nín mau nín - hắn nhíu mày nhẹ khi nghe thấy tiếng khóc của nàngCăn bản là hắn đã quen với tính cách của cô rồi, mạnh mẽ, không dựa dẫm, không mềm yếu, có thể tự lo tốt cho bản thân mà không cần có hắn, điều đấy đôi khi làm hắn thấy khó chịu đôi khi cũng thấy hài lòng và mãn nguyện. Nhưng ưa thích là Tử Y, nhưng bây giờ mà nói hắn cảm thấy sở thích này của hắn quá vô vị. Đổi lại là Tuệ Nhi, cô rất mạnh mẽ, không ai khi dễ được cô mà chỉ có cô khi dễ được người khác, tiêu biểu như hắn chẳng hạn, bao đêm rồi cô khi dễ hắn, nhớ lại hắn lại cảm thấy buồn cười cùng hạnh phúc. Lại nhớ tới cô rồi, mới xa cô được một đêm thôi mà đã nhớ da diết thế này.- Hoàng thượng, nô tỳ có điều muốn nói ạ - nha hoàn bên cạnh Tử Y lên tiếng- Nói - hắn lạnh lùng buông lời- Dạ, trước đây tiểu thư bị người ta khi dễ vì chẳng có danh phận gì, mọi người đều cười chê nói ra nói vào tiểu thư là đồ không biết xấu hổ, mấy ngày trước còn bị Hoàng Hậu trách phạt nữa ạ, tiểu thư thật sự sống không tốt như hoàng thượng nghĩ - nha hoàn nói đôi mắt bi thương cun giọng nói chua chát- Hoa Hoa, ta đã bảo không được nói cho ai mà - Tử Y giọng trách móc- Chủ tử, nhưng người bị ức h**p thực đáng thương a - Hoa Hoa nha hoàn của nàng nói giọng có phần thương xótHắn nghe kể vậy lòng không khỏi xót xa. Nếu là hắn trước đây thì bây giờ hắn sẽ ôm lấy Tử Y mà yêu mà thương, sẽ ban cho nàng một danh phận cao ngất ngưởng, thậm chí là ngôi vị Hoàng Hậu kia, nhưng hiện tại hắn không muốn ôm ai người cô, hắn không muốn đụng tới bất kì nữ nhân nào khác ngoài cô ra kể cả Tử Y hắn cũng không muốn đụng. Hắn hiểu trái tim mình thuộc về ai, hắn biết bản thân đã không còn yêu Tử Y nàng nữa mà người con gái hắn yêu là Tuệ Nhi cô.- Vậy được, ta lập chiếu ban cho nàng làm Mạc Quý Phi được không? - hắn nhìn nàng hỏiHắn chỉ có thể làm được vậy cho nàng, để bù đắp đi nỗi lầm lúc hắn ngày trước. Chức vị của nàng cũng không nhỏ a, dưới một người trên vạn người, như vậy nàng sẽ không còn phải chịu tiếng xấu vì hắn, sẽ không phải đau khổ nữa, bây giờ cũng không ai dám ức h**p nàng nữa. Điều hắn làm được cho nàng chỉ có vậy. Hắn không thể cho nàng trái tim của hắn vậy hắn sẽ cho nàng địa vị mà nàng muốn.- Chàng không cần bởi vì Hoa Hoa mà làm vậy, thiếp có thể sống cả đời bên chàng, không danh không phận thiếp cũng cam chịu - Tử Y dịu dịu vào ngực hắn nỉ non- Lẽ ra ta nên làm việc này từ lâu rồi, bây giờ mới làm cho nàng được, là ta phải xin lỗi nàng - Hắn xoa đầu Tử Y ôm nàng vào lòng- Ta yêu chàng, ta yêu chàng - Tử Y nỉ non tiếp cọ thân người mềm nhũn vào hắn hy vọng hắn sẽ sủng ái nàng- Nàng mau về đi, ta còn bề bộn nhiều công việc - hắn biết nàng muốn gì liền lên tiếng đuổi khéo- Vậy được - Tử Y cười gượng sau đó biết điều mà tránh điSau khi Tử Y đi hắn liền thở dài ngao ngán. Thật không ổn mà, nàng mê hoặc nhưng trong tâm chí của hắn lại chỉ nghĩ tới hình ảnh kh*** g** nóng bỏng của cô khi ở trên người hắn. Nhớ lại lần đầu tiên hắn gặp cô là trong nhà tắm, lúc đó không cẩn thận chạm vào meo meo của cô. Sau này có dịp hưởng thụ khoái lạc cùng cô hắn liền nhớ mãi không quên được hình ảnh của cô... Đúng là tiểu yêu tinh mà... Chết thật vừa nhớ tới bộ dáng của cô trên giường bụng dưới của hắn lại căng cứng rồi, hắn thầm nhủ mình phải nhịn, phải nhịn đời cô sinh con xong sẽ mỗi ngày đều muốn cô.

Chương 47: Ban danh phận