Editor: Mèo coki ”Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua.” Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi.” Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn ch** n**c, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. ”Hay là em...... Không vào.” Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: “Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi.” Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút.” Lúc…
Chương 62: Chỗ sai sót của thiết kế
Cho Anh Quá Khứ Của EmTác giả: Uyển KhanhTruyện Ngôn TìnhEditor: Mèo coki ”Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua.” Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi.” Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn ch** n**c, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. ”Hay là em...... Không vào.” Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: “Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi.” Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút.” Lúc… Cố Diễn hơi cau mày nhìn Lệ Dĩ Thần, theo bản năng đứng ở trước mặt Diệp Cẩn, cố gắng che hết người cô: “A Thần, sao cậu lại tới đây?"Lệ Dĩ Thần hạ cửa sổ xe nói với Cố Diễn: "Thiết kế của khu biệt thự ven biển có chút vấn đề, mình đến tìm kiến trúc sư."Vừa nghe thấy thiết kế của mình có vấn đề, Diệp Cẩn lập tức căng thẳng: “Anh nói thiết kế của tôi xảy ra vấn đề sao? Vấn đề ở chỗ nào?""Em đi với anh tới công trường trước, trên đường đi anh sẽ nói rõ cho em biết.""Được."Đang lúc Diệp Cẩn muốn lên xe thì Cố Diễn chợt kéo tay Diệp Cẩn lại, sau đó mới nhìn về phía Lệ Dĩ Thần: “A Thần, trễ thế này rồi, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà nhất định phải tới công trường vào giờ này vậy?"Lệ Dĩ Thần cau mày nhìn Cố Diễn: “Bản thiết kế của khu biệt thự ven biển có sai sót, công trình phải đình công, việc đình công dẫn đến tổn thất không phải là nhỏ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ, A Diễn? Cho nên mình cần kiến trúc sư nhanh chóng giải quyết vấn đề này."Khu biệt thự sang trọng ven biển là hạng mục lớn đầu tiên của Lệ Dĩ Thần khi tấn công vào thị trường trong nước, tầm quan trọng của nó đối với tập đoàn Hải Lan, tất nhiên là Cố Diễn biết, tuy rằng bởi vì có chút chuyện mà có khúc mắc với Lệ Dĩ Thần nhưng nhất mã quy nhất mã*, chuyện chính không thể xen lẫn vào việc riêng được.*Nhất mã quy nhất mã: Nợ gì trả nấy"Cậu nói không sai, công trình phải nhanh chóng thi công lại, nếu không thì tổn thất sẽ không có cách nào lường được, nhưng hôm nay thật sự đã quá muộn, như vậy đi, mình đi cùng với hai người, nếu chỉ có một mình Diệp Cẩn thì mình không yên tâm."Nói xong, Cố Diễn liền mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, Lệ Dĩ Thần nhướng mày nhưng lại không nói gì: “Vậy thì cùng nhau đi thôi."Lệ Dĩ Thần mới vừa lái xe vào cổng công trình thì người phụ trách hạng mục đã chạy tới: “Lệ tổng, anh đã tới rồi, anh nhanh tới đê biển khu B nhìn một chút, hiện tại chính là giờ thủy triều lên, nước biển đang dâng cao, toàn bộ hành lang ven biển và khu quy hoạch xanh hóa đã bị nước biển bao phủ."Lệ Dĩ Thần cau mày, lo lắng đi về phía đê biển, khi thấy nước biển dần dần xâm nhập vào khu quy hoạch đã được thiết kế thì trong lòng Diệp Cẩn hoảng sợ, vậy mà cô lại không để ý đến vấn đề quan trọng như vậy, cô thật sự cảm thấy mình ngu muốn chết.Diệp Cẩn lo lắng nói với Lệ Dĩ Thần: "Thật xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi, tôi. . . . . . Tôi sẽ nhanh chóng tu sửa lại những sai sót trong thiết kế."Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần hết sức nghiêm túc: “Được, anh cho em thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không thể đưa ra một phương án sửa đổi hợp lý thì rất xin lỗi, tập đoàn Hải Lan sẽ hủy hợp đồng với LN, A Diễn, cho dù cậu là anh em của mình nhưng chuyện này liên quan rất lớn, Hải Lan không phải là của một mình mình, mình cũng cần phải cho ông ngoại và từ trên xuống dưới trong công ty một câu trả lời thỏa đáng."Cố Diễn phiền muộn bĩu môi: “Việc này thì mình hiểu, thiết kế có sai sót, quả thật là trách nhiệm của bên mình, nhưng mà A Thần, ba ngày có phải là quá ngắn hay không?""Ba ngày là thời gian đình công lớn nhất, công trình không thể nào đình công vô thời hạn được."Cố Diễn còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Diệp Cẩn ngăn lại: “Cố tổng, ba ngày là được rồi, xin hãy tin tưởng em, em sẽ giải quyết vấn đề này."Lệ Dĩ Thần nhíu mày, thở dài một tiếng: “Hi vọng Diệp tiểu thư không chỉ nói suông."Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, mặc dù vẻ mặt rất lo lắng nhưng vẫn kiên quyết nhìn Lệ Dĩ Thần: “Xin Lệ tổng hãy tin tưởng tôi một lần, nếu như ba ngày tôi không thể giải quyết được vấn đề này thì tôi sẽ từ chức, vĩnh viễn rời khỏi giới thiết kế."Cố Diễn vội vàng khuyên can Diệp Cẩn: “Diệp Cẩn, em không cần thiết. . . . . ."Không đợi Cố Diễn nói xong, Lệ Dĩ Thần đã ngắt lời: "Được, vậy cứ như vậy đi, chẳng qua anh hi vọng em có thể ở lại công trình làm việc, thứ nhất, em và tôi có thể kịp thời trao đổi với người phụ trách công trình, thứ hai là tránh việc chạy đi chạy lại giữa hai đầu làm lãng phí thời gian."Cố Diễn nghe thấy vậy lập tức phản đối: “Không được, bên này gió biển lớn, điều kiện làm việc cũng gian khổ, Diệp Cẩn là một cô gái, ở chỗ này ba ngày làm sao chịu nổi."Lệ Dĩ Thần cau mày: “Ba ngày này mình cũng sẽ ở lại đây, yên tâm, những thứ cần thiết mình sẽ bảo người chuẩn bị, nhất định sẽ không làm cho Diệp tiểu thư chịu uất ức.""Cái gì? Ba ngày này cậu cũng ở đây? Hừ. . . . . . Nói thế nào thì hạng mục này cũng là của công ty mình, là người phụ trách của LN, mình cũng phải ở lại ."Lệ Dĩ Thần tỏ vẻ không có gì nói: "Cậu thích thì cứ ở lại.
Cố Diễn hơi cau mày nhìn Lệ Dĩ Thần, theo bản năng đứng ở trước mặt Diệp Cẩn, cố gắng che hết người cô: “A Thần, sao cậu lại tới đây?"
Lệ Dĩ Thần hạ cửa sổ xe nói với Cố Diễn: "Thiết kế của khu biệt thự ven biển có chút vấn đề, mình đến tìm kiến trúc sư."
Vừa nghe thấy thiết kế của mình có vấn đề, Diệp Cẩn lập tức căng thẳng: “Anh nói thiết kế của tôi xảy ra vấn đề sao? Vấn đề ở chỗ nào?"
"Em đi với anh tới công trường trước, trên đường đi anh sẽ nói rõ cho em biết."
"Được."
Đang lúc Diệp Cẩn muốn lên xe thì Cố Diễn chợt kéo tay Diệp Cẩn lại, sau đó mới nhìn về phía Lệ Dĩ Thần: “A Thần, trễ thế này rồi, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà nhất định phải tới công trường vào giờ này vậy?"
Lệ Dĩ Thần cau mày nhìn Cố Diễn: “Bản thiết kế của khu biệt thự ven biển có sai sót, công trình phải đình công, việc đình công dẫn đến tổn thất không phải là nhỏ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ, A Diễn? Cho nên mình cần kiến trúc sư nhanh chóng giải quyết vấn đề này."
Khu biệt thự sang trọng ven biển là hạng mục lớn đầu tiên của Lệ Dĩ Thần khi tấn công vào thị trường trong nước, tầm quan trọng của nó đối với tập đoàn Hải Lan, tất nhiên là Cố Diễn biết, tuy rằng bởi vì có chút chuyện mà có khúc mắc với Lệ Dĩ Thần nhưng nhất mã quy nhất mã*, chuyện chính không thể xen lẫn vào việc riêng được.
*Nhất mã quy nhất mã: Nợ gì trả nấy
"Cậu nói không sai, công trình phải nhanh chóng thi công lại, nếu không thì tổn thất sẽ không có cách nào lường được, nhưng hôm nay thật sự đã quá muộn, như vậy đi, mình đi cùng với hai người, nếu chỉ có một mình Diệp Cẩn thì mình không yên tâm."
Nói xong, Cố Diễn liền mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, Lệ Dĩ Thần nhướng mày nhưng lại không nói gì: “Vậy thì cùng nhau đi thôi."
Lệ Dĩ Thần mới vừa lái xe vào cổng công trình thì người phụ trách hạng mục đã chạy tới: “Lệ tổng, anh đã tới rồi, anh nhanh tới đê biển khu B nhìn một chút, hiện tại chính là giờ thủy triều lên, nước biển đang dâng cao, toàn bộ hành lang ven biển và khu quy hoạch xanh hóa đã bị nước biển bao phủ."
Lệ Dĩ Thần cau mày, lo lắng đi về phía đê biển, khi thấy nước biển dần dần xâm nhập vào khu quy hoạch đã được thiết kế thì trong lòng Diệp Cẩn hoảng sợ, vậy mà cô lại không để ý đến vấn đề quan trọng như vậy, cô thật sự cảm thấy mình ngu muốn chết.
Diệp Cẩn lo lắng nói với Lệ Dĩ Thần: "Thật xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi, tôi. . . . . . Tôi sẽ nhanh chóng tu sửa lại những sai sót trong thiết kế."
Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần hết sức nghiêm túc: “Được, anh cho em thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không thể đưa ra một phương án sửa đổi hợp lý thì rất xin lỗi, tập đoàn Hải Lan sẽ hủy hợp đồng với LN, A Diễn, cho dù cậu là anh em của mình nhưng chuyện này liên quan rất lớn, Hải Lan không phải là của một mình mình, mình cũng cần phải cho ông ngoại và từ trên xuống dưới trong công ty một câu trả lời thỏa đáng."
Cố Diễn phiền muộn bĩu môi: “Việc này thì mình hiểu, thiết kế có sai sót, quả thật là trách nhiệm của bên mình, nhưng mà A Thần, ba ngày có phải là quá ngắn hay không?"
"Ba ngày là thời gian đình công lớn nhất, công trình không thể nào đình công vô thời hạn được."
Cố Diễn còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Diệp Cẩn ngăn lại: “Cố tổng, ba ngày là được rồi, xin hãy tin tưởng em, em sẽ giải quyết vấn đề này."
Lệ Dĩ Thần nhíu mày, thở dài một tiếng: “Hi vọng Diệp tiểu thư không chỉ nói suông."
Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, mặc dù vẻ mặt rất lo lắng nhưng vẫn kiên quyết nhìn Lệ Dĩ Thần: “Xin Lệ tổng hãy tin tưởng tôi một lần, nếu như ba ngày tôi không thể giải quyết được vấn đề này thì tôi sẽ từ chức, vĩnh viễn rời khỏi giới thiết kế."
Cố Diễn vội vàng khuyên can Diệp Cẩn: “Diệp Cẩn, em không cần thiết. . . . . ."
Không đợi Cố Diễn nói xong, Lệ Dĩ Thần đã ngắt lời: "Được, vậy cứ như vậy đi, chẳng qua anh hi vọng em có thể ở lại công trình làm việc, thứ nhất, em và tôi có thể kịp thời trao đổi với người phụ trách công trình, thứ hai là tránh việc chạy đi chạy lại giữa hai đầu làm lãng phí thời gian."
Cố Diễn nghe thấy vậy lập tức phản đối: “Không được, bên này gió biển lớn, điều kiện làm việc cũng gian khổ, Diệp Cẩn là một cô gái, ở chỗ này ba ngày làm sao chịu nổi."
Lệ Dĩ Thần cau mày: “Ba ngày này mình cũng sẽ ở lại đây, yên tâm, những thứ cần thiết mình sẽ bảo người chuẩn bị, nhất định sẽ không làm cho Diệp tiểu thư chịu uất ức."
"Cái gì? Ba ngày này cậu cũng ở đây? Hừ. . . . . . Nói thế nào thì hạng mục này cũng là của công ty mình, là người phụ trách của LN, mình cũng phải ở lại ."
Lệ Dĩ Thần tỏ vẻ không có gì nói: "Cậu thích thì cứ ở lại.
Cho Anh Quá Khứ Của EmTác giả: Uyển KhanhTruyện Ngôn TìnhEditor: Mèo coki ”Em có thể mang đi những gì mà em đã mua được không? Không phải là em nhỏ mọn, chẳng qua khi nghĩ đến về sau những thứ đó sẽ bị một người phụ nữ khác sử dụng thì trong lòng có chút khó chịu, huống chi có lẽ cô ấy cũng không thích những đồ mà em đã mua.” Lệ Dĩ Thần mở cửa, nhìn thấy cả người Diệp Cẩn ướt đẫm, giờ phút này mặt mày cô tiều tụy nhìn anh, đôi mắt của cô tràn đầy mệt mỏi và đen tối, rất dễ nhận thấy, kể từ sau khi xảy ra sự kiện kia, cô sống cũng không tốt lắm. Lệ Dĩ Thần gật đầu một cái: “Dĩ nhiên, những thứ kia đều là do em tốn mấy ngày mấy đêm tìm mua ở trên web, tất nhiên là nên trả lại cho em, em vào đi.” Diệp Cẩn tiện tay lau gương mặt ướt nhẹp một cái, nghĩ tới trên người mình vẫn ch** n**c, vừa định tiến vào nhưng lại dừng bước. ”Hay là em...... Không vào.” Diệp Cẩn dừng lại một chút rồi nói: “Anh đưa giúp em cái hộp nhạc ở bên trong phòng ngủ là được rồi.” Sắc mặt Lệ Dĩ Thần không gợn sóng, gật đầu: “Được, anh đi lấy cho em, em chờ một chút.” Lúc… Cố Diễn hơi cau mày nhìn Lệ Dĩ Thần, theo bản năng đứng ở trước mặt Diệp Cẩn, cố gắng che hết người cô: “A Thần, sao cậu lại tới đây?"Lệ Dĩ Thần hạ cửa sổ xe nói với Cố Diễn: "Thiết kế của khu biệt thự ven biển có chút vấn đề, mình đến tìm kiến trúc sư."Vừa nghe thấy thiết kế của mình có vấn đề, Diệp Cẩn lập tức căng thẳng: “Anh nói thiết kế của tôi xảy ra vấn đề sao? Vấn đề ở chỗ nào?""Em đi với anh tới công trường trước, trên đường đi anh sẽ nói rõ cho em biết.""Được."Đang lúc Diệp Cẩn muốn lên xe thì Cố Diễn chợt kéo tay Diệp Cẩn lại, sau đó mới nhìn về phía Lệ Dĩ Thần: “A Thần, trễ thế này rồi, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà nhất định phải tới công trường vào giờ này vậy?"Lệ Dĩ Thần cau mày nhìn Cố Diễn: “Bản thiết kế của khu biệt thự ven biển có sai sót, công trình phải đình công, việc đình công dẫn đến tổn thất không phải là nhỏ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ, A Diễn? Cho nên mình cần kiến trúc sư nhanh chóng giải quyết vấn đề này."Khu biệt thự sang trọng ven biển là hạng mục lớn đầu tiên của Lệ Dĩ Thần khi tấn công vào thị trường trong nước, tầm quan trọng của nó đối với tập đoàn Hải Lan, tất nhiên là Cố Diễn biết, tuy rằng bởi vì có chút chuyện mà có khúc mắc với Lệ Dĩ Thần nhưng nhất mã quy nhất mã*, chuyện chính không thể xen lẫn vào việc riêng được.*Nhất mã quy nhất mã: Nợ gì trả nấy"Cậu nói không sai, công trình phải nhanh chóng thi công lại, nếu không thì tổn thất sẽ không có cách nào lường được, nhưng hôm nay thật sự đã quá muộn, như vậy đi, mình đi cùng với hai người, nếu chỉ có một mình Diệp Cẩn thì mình không yên tâm."Nói xong, Cố Diễn liền mở cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra, Lệ Dĩ Thần nhướng mày nhưng lại không nói gì: “Vậy thì cùng nhau đi thôi."Lệ Dĩ Thần mới vừa lái xe vào cổng công trình thì người phụ trách hạng mục đã chạy tới: “Lệ tổng, anh đã tới rồi, anh nhanh tới đê biển khu B nhìn một chút, hiện tại chính là giờ thủy triều lên, nước biển đang dâng cao, toàn bộ hành lang ven biển và khu quy hoạch xanh hóa đã bị nước biển bao phủ."Lệ Dĩ Thần cau mày, lo lắng đi về phía đê biển, khi thấy nước biển dần dần xâm nhập vào khu quy hoạch đã được thiết kế thì trong lòng Diệp Cẩn hoảng sợ, vậy mà cô lại không để ý đến vấn đề quan trọng như vậy, cô thật sự cảm thấy mình ngu muốn chết.Diệp Cẩn lo lắng nói với Lệ Dĩ Thần: "Thật xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi, tôi. . . . . . Tôi sẽ nhanh chóng tu sửa lại những sai sót trong thiết kế."Vẻ mặt Lệ Dĩ Thần hết sức nghiêm túc: “Được, anh cho em thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không thể đưa ra một phương án sửa đổi hợp lý thì rất xin lỗi, tập đoàn Hải Lan sẽ hủy hợp đồng với LN, A Diễn, cho dù cậu là anh em của mình nhưng chuyện này liên quan rất lớn, Hải Lan không phải là của một mình mình, mình cũng cần phải cho ông ngoại và từ trên xuống dưới trong công ty một câu trả lời thỏa đáng."Cố Diễn phiền muộn bĩu môi: “Việc này thì mình hiểu, thiết kế có sai sót, quả thật là trách nhiệm của bên mình, nhưng mà A Thần, ba ngày có phải là quá ngắn hay không?""Ba ngày là thời gian đình công lớn nhất, công trình không thể nào đình công vô thời hạn được."Cố Diễn còn muốn nói điều gì đó nhưng đã bị Diệp Cẩn ngăn lại: “Cố tổng, ba ngày là được rồi, xin hãy tin tưởng em, em sẽ giải quyết vấn đề này."Lệ Dĩ Thần nhíu mày, thở dài một tiếng: “Hi vọng Diệp tiểu thư không chỉ nói suông."Diệp Cẩn ngẩng đầu lên, mặc dù vẻ mặt rất lo lắng nhưng vẫn kiên quyết nhìn Lệ Dĩ Thần: “Xin Lệ tổng hãy tin tưởng tôi một lần, nếu như ba ngày tôi không thể giải quyết được vấn đề này thì tôi sẽ từ chức, vĩnh viễn rời khỏi giới thiết kế."Cố Diễn vội vàng khuyên can Diệp Cẩn: “Diệp Cẩn, em không cần thiết. . . . . ."Không đợi Cố Diễn nói xong, Lệ Dĩ Thần đã ngắt lời: "Được, vậy cứ như vậy đi, chẳng qua anh hi vọng em có thể ở lại công trình làm việc, thứ nhất, em và tôi có thể kịp thời trao đổi với người phụ trách công trình, thứ hai là tránh việc chạy đi chạy lại giữa hai đầu làm lãng phí thời gian."Cố Diễn nghe thấy vậy lập tức phản đối: “Không được, bên này gió biển lớn, điều kiện làm việc cũng gian khổ, Diệp Cẩn là một cô gái, ở chỗ này ba ngày làm sao chịu nổi."Lệ Dĩ Thần cau mày: “Ba ngày này mình cũng sẽ ở lại đây, yên tâm, những thứ cần thiết mình sẽ bảo người chuẩn bị, nhất định sẽ không làm cho Diệp tiểu thư chịu uất ức.""Cái gì? Ba ngày này cậu cũng ở đây? Hừ. . . . . . Nói thế nào thì hạng mục này cũng là của công ty mình, là người phụ trách của LN, mình cũng phải ở lại ."Lệ Dĩ Thần tỏ vẻ không có gì nói: "Cậu thích thì cứ ở lại.