Tác giả:

Edit: Shyn Lời dẫn: Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh. Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu không lường được. “Giáo sư, thực xin lỗi thầy, không hẹn trước mà chúng em đã đến đây, thật sự là xin lỗi.” Trong đó, một nam sinh mặc áo sơ-mi kẻ ô vuông, vóc dáng hơi gầy không ngừng xoa xoa tay, có chút co quắp nói. “Nhưng thật sự là chúng em nhịn không được, không thể không đến thỉnh giáo thầy, xin thầy hãy tha thứ.” Một nam sinh thân hình cao to bổ sung thêm. Giáo sư đánh giá bọn họ vài giây, hơi mỉm cười:“Không có gì, mời vào!” Hai nam sinh ngồi lên sô pha ấm áp, giáo sư pha cho bọn họ hai cốc nước nóng, hai người nhanh chóng nhận lấy, liên thanh nói lời cảm ơn. Nam sinh kẻ ô vuông nâng tay nhìn đồng hồ, hơi xin lỗi nói:“Giáo sư, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, bọn em đến đây chắc hẳn đã quấy rầy giờ cơm chiều của thầy.” Lan giáo sư ôn hòa lắc lắc đầu: “Thầy đã ăn rồi. Các em tìm thầy có chuyện gì?” “Là như thế này, thưa giáo sư. Hai…

Quyển 1 - Chương 8

Dạ Thoại: U Minh Quái ĐàmTác giả: Ninh Hàng NhấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịEdit: Shyn Lời dẫn: Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh. Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu không lường được. “Giáo sư, thực xin lỗi thầy, không hẹn trước mà chúng em đã đến đây, thật sự là xin lỗi.” Trong đó, một nam sinh mặc áo sơ-mi kẻ ô vuông, vóc dáng hơi gầy không ngừng xoa xoa tay, có chút co quắp nói. “Nhưng thật sự là chúng em nhịn không được, không thể không đến thỉnh giáo thầy, xin thầy hãy tha thứ.” Một nam sinh thân hình cao to bổ sung thêm. Giáo sư đánh giá bọn họ vài giây, hơi mỉm cười:“Không có gì, mời vào!” Hai nam sinh ngồi lên sô pha ấm áp, giáo sư pha cho bọn họ hai cốc nước nóng, hai người nhanh chóng nhận lấy, liên thanh nói lời cảm ơn. Nam sinh kẻ ô vuông nâng tay nhìn đồng hồ, hơi xin lỗi nói:“Giáo sư, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, bọn em đến đây chắc hẳn đã quấy rầy giờ cơm chiều của thầy.” Lan giáo sư ôn hòa lắc lắc đầu: “Thầy đã ăn rồi. Các em tìm thầy có chuyện gì?” “Là như thế này, thưa giáo sư. Hai… Trịnh Tiệp ngồi ở phòng khách cục công an, thân lạnh run, khóc không thành tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân ngồi ở bên cạnh cô.“Hai ngày nay Dư Huy không về nhà, di động cũng không nghe máy. Cho nên các anh đến văn hòng tìm anh ta, phát hiện ra thi thể, đúng không?” Cảnh sát một tay cầm sổ ghi ghi chép chép, một bên ngẩng đầu hỏi.“Đúng vậy, chuyện là như vậy đó.” Mai Đức nói.“Cô Trịnh,” Cảnh sát quay đầu,“Pháp y của chúng tôi đã kiểm nghiệm, Dư Huy tử vong khoảng mười giờ đêm hôm qua. Tôi muốn biết là, gần đây chồng cô có gặp chuyện gì phức hạp hoặc phiền lòng hay không.”Trịnh Tiệp vẫn khóc nức nở, cô liên tục lắc đầu:“Tôi không thể nghĩ ra điều gì có thể khiến anh ấy tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết.”“Ở xưởng nhỏ của anh ta có xảy ra chuyện gì không?”Cô dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi:“Ý ngài là gì?”“Tôi muốn hỏi, trong việc kinh doanh có xảy ra biến cố gì không?”Cô quả quyết lắc đầu:“Chồng tôi rất giỏi kinh doanh, làm ăn chân chính chỉ có đi lên chứ chưa bao giờ thua lỗ. Vấn đề ngài nói không thể xảy ra.”Cảnh sát chăm chú nhìn cô:“Tôi không thể nghĩ ra, căn bản chồng cô không có lí do gì phải tự sát – vì sao anh ta phải làm vậy?”“Các anh chắc chắn đã điều tra kỹ chứ? Anh ấy tự sát sao?” Trịnh Tiệp hỏi.Cảnh sát nhún vai:“Trước mắt chưa có kết luận. Nhưng từ hiện trường mà nói, trong văn phòng Dư Huy không có dấu hiệu xây xát giằng co, cũng không có dấu vân tay đặc biệt. Hơn nữa, pháp y vừa nói cho chúng tôi biết – trên người Dư Huy không có bất cứ vết thương nào, trong cơ thể không chứa thuốc hay những loại dược phẩm gây mê. Cho nên, chúng tôi cho rằng khả năng tự sát rất cao.”“Đương nhiên, đó chỉ là phán đoán bước đầu.” Cảnh sát nói,“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra một thời gian, sau đó sẽ đưa ra kết luận cuối cùng.”“Tự sát......” Trịnh Tiệp mờ mịt lắc đầu, nước mắt trào lên,“Nhưng mà, vì sao anh ấy muốn tự sát?”“Chiều hôm qua đi đến nhà xưởng, anh ta có nói muốn đến đấy làm gì không?”“Anh ấy nói với tôi rằng muốn đến giám sát người làm tăng ca, nhưng tôi vừa hỏi bác Hà bảo vệ, ông ấy nói hai ngày nay không ai tăng ca cả.”“Nói như vậy, anh ta lừa cô? Vì sao anh ta muốn làm vậy?” Cảnh sát nhăn lại mi nói.“Vì sao anh ấy muốn làm như vậy......” Trịnh Tiệp nhìn viên cảnh sát,“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao anh ấy làm như vậy?”“Trước khi Dư Huy rời khỏi nhà, chẳng lẽ chẳng biểu hiện điều gì khác thường?” Viên cảnh sát hỏi.“Tôi nghĩ...... Không có, tôi không thấy anh ấy khác lạ chuyện gì.” Trịnh Tiệp tạm dừng một chút, dường như nhớ đến chuyện gì,“Bất quá......”“Cái gì?” Viên cảnh sát nhướn mi.“Bốn ngày trước, anh ấy nói muốn đến thăm một người bạn, sau khi trở về...... À, chính xác là ngay hôm sau, anh ấy như mắc phải bệnh nặng, toàn thân đổ mồ hôi, mệt mỏi rã rời. Hơn nữa, còn hai nói mê sảng...... Tôi bảo anh ấy đến bệnh viện, anh ấy không đồng ý – lúc ấy tôi cảm thấy có chút tức giận – làm sao anh ấy có thể như thế?”“Nói mê sảng? Anh ta nói những gì?” Viên cảnh sát dò xét.“Tôi nghĩ......” Trịnh Tiệp cố gắng nhớ,“Lời anh ấy nói, tôi nghe không hiểu gì, nên cho rằng anh ấy chỉ đang nói sảng.”“Cuối cùng anh ta đã nói gì?”“Tôi nhớ rõ, anh ấy ngây người ngồi trước bàn, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương. Nói cái gì mà ‘Tôi là người thứ hai...... Tôi sẽ trở thành người thứ hai......’ anh ấy cứ thì thầm mấy câu đó. Tôi hỏi anh ấy muốn gì, anh ấy không hề để ý đến tôi.”Nghe đến đó, Viên Tân và Mai Đức nãy giờ im lặng bỗng lấy lạnh sống lưng, hai người cùng nhau run lên một chút. Bọn họ liếc nhau, không dám nói lời nào, trong mắt là muôn loại hoảng sợ.Nhưng cảnh sát không chú ý tới bọn họ, anh ta tiếp tục hỏi Trịnh Tiệp:“Cô không hiểu chút nào về lời anh ấy nói sao?”“Tôi không hiểu chút nào cả.” Cô trả lời.“Anh ta có nói cho cô biết anh ta đi thăm ai? Người bạn đó tên gì?”“Không, tôi hoàn toàn không biết. Tôi không muốn quản anh ấy quá chặt chẽ, không có không gian riêng tư.” Trịnh Tiệp lại hỏi:“Cảnh sát, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của chồng tôi ư?”“Tôi không biết, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ cách để biết rõ ràng.” Viên cảnh sát nói,“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Có lẽ vài ngày nữa tôi sẽ mời vài vị công an đến điều tra. Tôi nghĩ chuyện trước mắt phải làm là chuẩn bị hậu sự* cho Dư Huy.”*hậu sự : đám tangAnh ta đứng lên, làm một động tác, ý bảo Trịnh Tiệp, Viên Tân và Mai Đức có thể ra về.

Trịnh Tiệp ngồi ở phòng khách cục công an, thân lạnh run, khóc không thành tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân ngồi ở bên cạnh cô.

“Hai ngày nay Dư Huy không về nhà, di động cũng không nghe máy. Cho nên các anh đến văn hòng tìm anh ta, phát hiện ra thi thể, đúng không?” Cảnh sát một tay cầm sổ ghi ghi chép chép, một bên ngẩng đầu hỏi.

“Đúng vậy, chuyện là như vậy đó.” Mai Đức nói.

“Cô Trịnh,” Cảnh sát quay đầu,“Pháp y của chúng tôi đã kiểm nghiệm, Dư Huy tử vong khoảng mười giờ đêm hôm qua. Tôi muốn biết là, gần đây chồng cô có gặp chuyện gì phức hạp hoặc phiền lòng hay không.”

Trịnh Tiệp vẫn khóc nức nở, cô liên tục lắc đầu:“Tôi không thể nghĩ ra điều gì có thể khiến anh ấy tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết.”

“Ở xưởng nhỏ của anh ta có xảy ra chuyện gì không?”

Cô dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi:“Ý ngài là gì?”

“Tôi muốn hỏi, trong việc kinh doanh có xảy ra biến cố gì không?”

Cô quả quyết lắc đầu:“Chồng tôi rất giỏi kinh doanh, làm ăn chân chính chỉ có đi lên chứ chưa bao giờ thua lỗ. Vấn đề ngài nói không thể xảy ra.”

Cảnh sát chăm chú nhìn cô:“Tôi không thể nghĩ ra, căn bản chồng cô không có lí do gì phải tự sát – vì sao anh ta phải làm vậy?”

“Các anh chắc chắn đã điều tra kỹ chứ? Anh ấy tự sát sao?” Trịnh Tiệp hỏi.

Cảnh sát nhún vai:“Trước mắt chưa có kết luận. Nhưng từ hiện trường mà nói, trong văn phòng Dư Huy không có dấu hiệu xây xát giằng co, cũng không có dấu vân tay đặc biệt. Hơn nữa, pháp y vừa nói cho chúng tôi biết – trên người Dư Huy không có bất cứ vết thương nào, trong cơ thể không chứa thuốc hay những loại dược phẩm gây mê. Cho nên, chúng tôi cho rằng khả năng tự sát rất cao.”

“Đương nhiên, đó chỉ là phán đoán bước đầu.” Cảnh sát nói,“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra một thời gian, sau đó sẽ đưa ra kết luận cuối cùng.”

“Tự sát......” Trịnh Tiệp mờ mịt lắc đầu, nước mắt trào lên,“Nhưng mà, vì sao anh ấy muốn tự sát?”

“Chiều hôm qua đi đến nhà xưởng, anh ta có nói muốn đến đấy làm gì không?”

“Anh ấy nói với tôi rằng muốn đến giám sát người làm tăng ca, nhưng tôi vừa hỏi bác Hà bảo vệ, ông ấy nói hai ngày nay không ai tăng ca cả.”

“Nói như vậy, anh ta lừa cô? Vì sao anh ta muốn làm vậy?” Cảnh sát nhăn lại mi nói.

“Vì sao anh ấy muốn làm như vậy......” Trịnh Tiệp nhìn viên cảnh sát,“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao anh ấy làm như vậy?”

“Trước khi Dư Huy rời khỏi nhà, chẳng lẽ chẳng biểu hiện điều gì khác thường?” Viên cảnh sát hỏi.

“Tôi nghĩ...... Không có, tôi không thấy anh ấy khác lạ chuyện gì.” Trịnh Tiệp tạm dừng một chút, dường như nhớ đến chuyện gì,“Bất quá......”

“Cái gì?” Viên cảnh sát nhướn mi.

“Bốn ngày trước, anh ấy nói muốn đến thăm một người bạn, sau khi trở về...... À, chính xác là ngay hôm sau, anh ấy như mắc phải bệnh nặng, toàn thân đổ mồ hôi, mệt mỏi rã rời. Hơn nữa, còn hai nói mê sảng...... Tôi bảo anh ấy đến bệnh viện, anh ấy không đồng ý – lúc ấy tôi cảm thấy có chút tức giận – làm sao anh ấy có thể như thế?”

“Nói mê sảng? Anh ta nói những gì?” Viên cảnh sát dò xét.

“Tôi nghĩ......” Trịnh Tiệp cố gắng nhớ,“Lời anh ấy nói, tôi nghe không hiểu gì, nên cho rằng anh ấy chỉ đang nói sảng.”

“Cuối cùng anh ta đã nói gì?”

“Tôi nhớ rõ, anh ấy ngây người ngồi trước bàn, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương. Nói cái gì mà ‘Tôi là người thứ hai...... Tôi sẽ trở thành người thứ hai......’ anh ấy cứ thì thầm mấy câu đó. Tôi hỏi anh ấy muốn gì, anh ấy không hề để ý đến tôi.”

Nghe đến đó, Viên Tân và Mai Đức nãy giờ im lặng bỗng lấy lạnh sống lưng, hai người cùng nhau run lên một chút. Bọn họ liếc nhau, không dám nói lời nào, trong mắt là muôn loại hoảng sợ.

Nhưng cảnh sát không chú ý tới bọn họ, anh ta tiếp tục hỏi Trịnh Tiệp:“Cô không hiểu chút nào về lời anh ấy nói sao?”

“Tôi không hiểu chút nào cả.” Cô trả lời.

“Anh ta có nói cho cô biết anh ta đi thăm ai? Người bạn đó tên gì?”

“Không, tôi hoàn toàn không biết. Tôi không muốn quản anh ấy quá chặt chẽ, không có không gian riêng tư.” Trịnh Tiệp lại hỏi:“Cảnh sát, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của chồng tôi ư?”

“Tôi không biết, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ cách để biết rõ ràng.” Viên cảnh sát nói,“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Có lẽ vài ngày nữa tôi sẽ mời vài vị công an đến điều tra. Tôi nghĩ chuyện trước mắt phải làm là chuẩn bị hậu sự* cho Dư Huy.”

*hậu sự : đám tang

Anh ta đứng lên, làm một động tác, ý bảo Trịnh Tiệp, Viên Tân và Mai Đức có thể ra về.

Dạ Thoại: U Minh Quái ĐàmTác giả: Ninh Hàng NhấtTruyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịEdit: Shyn Lời dẫn: Khi giáo sư Lan Thành mở cửa, đứng trước ông là hai nam sinh. Ông nhìn chăm chú vào hai chàng trai cao to trước mặt, ánh mắt sâu không lường được. “Giáo sư, thực xin lỗi thầy, không hẹn trước mà chúng em đã đến đây, thật sự là xin lỗi.” Trong đó, một nam sinh mặc áo sơ-mi kẻ ô vuông, vóc dáng hơi gầy không ngừng xoa xoa tay, có chút co quắp nói. “Nhưng thật sự là chúng em nhịn không được, không thể không đến thỉnh giáo thầy, xin thầy hãy tha thứ.” Một nam sinh thân hình cao to bổ sung thêm. Giáo sư đánh giá bọn họ vài giây, hơi mỉm cười:“Không có gì, mời vào!” Hai nam sinh ngồi lên sô pha ấm áp, giáo sư pha cho bọn họ hai cốc nước nóng, hai người nhanh chóng nhận lấy, liên thanh nói lời cảm ơn. Nam sinh kẻ ô vuông nâng tay nhìn đồng hồ, hơi xin lỗi nói:“Giáo sư, bây giờ đã bảy giờ tối rồi, bọn em đến đây chắc hẳn đã quấy rầy giờ cơm chiều của thầy.” Lan giáo sư ôn hòa lắc lắc đầu: “Thầy đã ăn rồi. Các em tìm thầy có chuyện gì?” “Là như thế này, thưa giáo sư. Hai… Trịnh Tiệp ngồi ở phòng khách cục công an, thân lạnh run, khóc không thành tiếng. Mai Đức cùng Viên Tân ngồi ở bên cạnh cô.“Hai ngày nay Dư Huy không về nhà, di động cũng không nghe máy. Cho nên các anh đến văn hòng tìm anh ta, phát hiện ra thi thể, đúng không?” Cảnh sát một tay cầm sổ ghi ghi chép chép, một bên ngẩng đầu hỏi.“Đúng vậy, chuyện là như vậy đó.” Mai Đức nói.“Cô Trịnh,” Cảnh sát quay đầu,“Pháp y của chúng tôi đã kiểm nghiệm, Dư Huy tử vong khoảng mười giờ đêm hôm qua. Tôi muốn biết là, gần đây chồng cô có gặp chuyện gì phức hạp hoặc phiền lòng hay không.”Trịnh Tiệp vẫn khóc nức nở, cô liên tục lắc đầu:“Tôi không thể nghĩ ra điều gì có thể khiến anh ấy tuyệt vọng đến mức tìm đến cái chết.”“Ở xưởng nhỏ của anh ta có xảy ra chuyện gì không?”Cô dùng khăn tay lau nước mắt, ngẩng đầu hỏi:“Ý ngài là gì?”“Tôi muốn hỏi, trong việc kinh doanh có xảy ra biến cố gì không?”Cô quả quyết lắc đầu:“Chồng tôi rất giỏi kinh doanh, làm ăn chân chính chỉ có đi lên chứ chưa bao giờ thua lỗ. Vấn đề ngài nói không thể xảy ra.”Cảnh sát chăm chú nhìn cô:“Tôi không thể nghĩ ra, căn bản chồng cô không có lí do gì phải tự sát – vì sao anh ta phải làm vậy?”“Các anh chắc chắn đã điều tra kỹ chứ? Anh ấy tự sát sao?” Trịnh Tiệp hỏi.Cảnh sát nhún vai:“Trước mắt chưa có kết luận. Nhưng từ hiện trường mà nói, trong văn phòng Dư Huy không có dấu hiệu xây xát giằng co, cũng không có dấu vân tay đặc biệt. Hơn nữa, pháp y vừa nói cho chúng tôi biết – trên người Dư Huy không có bất cứ vết thương nào, trong cơ thể không chứa thuốc hay những loại dược phẩm gây mê. Cho nên, chúng tôi cho rằng khả năng tự sát rất cao.”“Đương nhiên, đó chỉ là phán đoán bước đầu.” Cảnh sát nói,“Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra một thời gian, sau đó sẽ đưa ra kết luận cuối cùng.”“Tự sát......” Trịnh Tiệp mờ mịt lắc đầu, nước mắt trào lên,“Nhưng mà, vì sao anh ấy muốn tự sát?”“Chiều hôm qua đi đến nhà xưởng, anh ta có nói muốn đến đấy làm gì không?”“Anh ấy nói với tôi rằng muốn đến giám sát người làm tăng ca, nhưng tôi vừa hỏi bác Hà bảo vệ, ông ấy nói hai ngày nay không ai tăng ca cả.”“Nói như vậy, anh ta lừa cô? Vì sao anh ta muốn làm vậy?” Cảnh sát nhăn lại mi nói.“Vì sao anh ấy muốn làm như vậy......” Trịnh Tiệp nhìn viên cảnh sát,“Tôi cũng rất muốn biết, vì sao anh ấy làm như vậy?”“Trước khi Dư Huy rời khỏi nhà, chẳng lẽ chẳng biểu hiện điều gì khác thường?” Viên cảnh sát hỏi.“Tôi nghĩ...... Không có, tôi không thấy anh ấy khác lạ chuyện gì.” Trịnh Tiệp tạm dừng một chút, dường như nhớ đến chuyện gì,“Bất quá......”“Cái gì?” Viên cảnh sát nhướn mi.“Bốn ngày trước, anh ấy nói muốn đến thăm một người bạn, sau khi trở về...... À, chính xác là ngay hôm sau, anh ấy như mắc phải bệnh nặng, toàn thân đổ mồ hôi, mệt mỏi rã rời. Hơn nữa, còn hai nói mê sảng...... Tôi bảo anh ấy đến bệnh viện, anh ấy không đồng ý – lúc ấy tôi cảm thấy có chút tức giận – làm sao anh ấy có thể như thế?”“Nói mê sảng? Anh ta nói những gì?” Viên cảnh sát dò xét.“Tôi nghĩ......” Trịnh Tiệp cố gắng nhớ,“Lời anh ấy nói, tôi nghe không hiểu gì, nên cho rằng anh ấy chỉ đang nói sảng.”“Cuối cùng anh ta đã nói gì?”“Tôi nhớ rõ, anh ấy ngây người ngồi trước bàn, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt khẩn trương. Nói cái gì mà ‘Tôi là người thứ hai...... Tôi sẽ trở thành người thứ hai......’ anh ấy cứ thì thầm mấy câu đó. Tôi hỏi anh ấy muốn gì, anh ấy không hề để ý đến tôi.”Nghe đến đó, Viên Tân và Mai Đức nãy giờ im lặng bỗng lấy lạnh sống lưng, hai người cùng nhau run lên một chút. Bọn họ liếc nhau, không dám nói lời nào, trong mắt là muôn loại hoảng sợ.Nhưng cảnh sát không chú ý tới bọn họ, anh ta tiếp tục hỏi Trịnh Tiệp:“Cô không hiểu chút nào về lời anh ấy nói sao?”“Tôi không hiểu chút nào cả.” Cô trả lời.“Anh ta có nói cho cô biết anh ta đi thăm ai? Người bạn đó tên gì?”“Không, tôi hoàn toàn không biết. Tôi không muốn quản anh ấy quá chặt chẽ, không có không gian riêng tư.” Trịnh Tiệp lại hỏi:“Cảnh sát, anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến cái chết của chồng tôi ư?”“Tôi không biết, nhưng chúng tôi sẽ nghĩ cách để biết rõ ràng.” Viên cảnh sát nói,“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi. Có lẽ vài ngày nữa tôi sẽ mời vài vị công an đến điều tra. Tôi nghĩ chuyện trước mắt phải làm là chuẩn bị hậu sự* cho Dư Huy.”*hậu sự : đám tangAnh ta đứng lên, làm một động tác, ý bảo Trịnh Tiệp, Viên Tân và Mai Đức có thể ra về.

Quyển 1 - Chương 8