Ngày 25 tháng 8 năm 1992, cơn mưa rào như trút nước vào lúc chập tối quét qua thành phố cảng Lâm Thủy, phía Đông Bắc. Lượng nước mưa dày đặc như đổ ào từ trên trời xuống, cộng với sức gió giật cấp năm, quá nửa những cây mới trồng tại dải phân cách xanh ở Lâm Thủy đã bị quật đổ trong chốc lát. Những cây du bị bật cả rễ nằm ngổn ngang bên vệ đường quốc lộ, có những cây đổ ngang ra giữa đường. Con đường giao thông huyết mạch của thành phố Lâm Thủy đối mặt với một thách thức nghiêm trọng, vô số xe cộ bị ách tắc trên đường không thể nhúc nhích, người trong xe ngoài việc bấm còi inh ỏi để trút giận thì cũng chỉ còn cách cầu xin ông trời nhanh chóng dừng cơn mưa dữ dội này lại. Tài xế xe buýt đường 11 - Lý Tôn Nghĩa - cũng đã phải đứng trên con đường Nghĩa An góc Tây Bắc thành phố tròn hai tiếng đồng hồ. Đừng nói là khách trên xe sốt ruột, ngay cả anh ta cũng sắp són ra quần vì nhịn tiểu. Tám giờ đúng, anh ta trở về đội bàn giao xe, chẳng kịp ký tên đã c** q**n lao vội ra ngoài cửa. "Lý, anh…
Quyển 2 - Chương 98: Vỹ thanh
Sổ Tay Hình CảnhTác giả: Ngô Đồng Tư NgữTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámNgày 25 tháng 8 năm 1992, cơn mưa rào như trút nước vào lúc chập tối quét qua thành phố cảng Lâm Thủy, phía Đông Bắc. Lượng nước mưa dày đặc như đổ ào từ trên trời xuống, cộng với sức gió giật cấp năm, quá nửa những cây mới trồng tại dải phân cách xanh ở Lâm Thủy đã bị quật đổ trong chốc lát. Những cây du bị bật cả rễ nằm ngổn ngang bên vệ đường quốc lộ, có những cây đổ ngang ra giữa đường. Con đường giao thông huyết mạch của thành phố Lâm Thủy đối mặt với một thách thức nghiêm trọng, vô số xe cộ bị ách tắc trên đường không thể nhúc nhích, người trong xe ngoài việc bấm còi inh ỏi để trút giận thì cũng chỉ còn cách cầu xin ông trời nhanh chóng dừng cơn mưa dữ dội này lại. Tài xế xe buýt đường 11 - Lý Tôn Nghĩa - cũng đã phải đứng trên con đường Nghĩa An góc Tây Bắc thành phố tròn hai tiếng đồng hồ. Đừng nói là khách trên xe sốt ruột, ngay cả anh ta cũng sắp són ra quần vì nhịn tiểu. Tám giờ đúng, anh ta trở về đội bàn giao xe, chẳng kịp ký tên đã c** q**n lao vội ra ngoài cửa. "Lý, anh… Một tháng sau khi Đông Đông làm xong phẫu thuật cấy ghép gan, Diệp Nam Sênh ôm cái bụng to tướng, cùng Cung Khắc đi ra ngoại ô ở Lâm Thủy. Trời đã vào đông, thời tiết rất lạnh. Diệp Nam Sênh cẩn thận ôm bó hoa trong tay rồi đưa cho Cung Khắc.“Này, 902, thật ra em cảm thấy Chu Hằng, cũng không xấu xa quá mức, chí ít thì tới cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Đông Đông.”“Ừm.”“902”.“Ừ?”“Anh bảo tương lai chúng ta có nên nói với Đông Đông bố của nó là ai không.”“Nó là con gái anh.”“Thôi được rồi, được rồi”. Diệp Nam Sênh xua tay, bụng cô bỗng động một cái, thằng bé lại nghịch ngợm rồi.Đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua, bó hoa đặt nghiêng trong túi bị gió thổi, khẽ rung rinh. Chỉ một tháng mà dường như đã không còn ai nhớ rằng mới tháng trước, ở một góc Lâm Thủy, cảnh sát đã bắt được hàng chục người có liên quan đến Trương, tịch thu một số tiền khổng lồ. Dường như càng không có ai biết, vào một tháng trước, một chiết xe áp giải tội phạm nào đó của cảnh sát giữa đường đã đổi hướng đi tới bệnh viện, hình như phạm nhân trên xe đã tự sát và qua đời.Dường như con người đã quên mất rất nhiều chuyện…Chớp mắt đã sang năm thứ hai, mùa xuân đã tới. Cung Khắc đi trong vườn trường, gương mặt tuy không có nụ cười nhưng bất kỳ ai nhìn thấy anh đều nhận ra anh đang vui. Con của mình và Nam Sênh đã chào đời.Hôm nay anh tới trường xin nghiỉ phép, định ở nhà với Nam Sênh một thời gian. Đi ngang qua phòng Thông tin, ông lão bên trong gọi giật anh lại: “Giáo sư Cung, có bưu phẩm của cậu này”.Cung Khắc ký nhận xong, trở về phòng làm việc. Anh mở bưu phẩm ra, bên trong không có đồ gì, chỉ có một mảnh giấy. Anh chuẩn bị đọc thì có người bên ngoài cửa gọi anh. Cung Khắc đáp lại rồi đi ra ngoài, trước đó anh đã tiện tay đặt mảnh giấy xuống.Cửa sổ mở tung, một cơn gió lùa vào phòng, cuốn mảnh giấy rơi xuống đất. Một con chim lạc đường bay vào trong phòng, hạ cánh trên mảnh giấy ấy. Móng của nó vừa hay rơi xuống phần ký tên, ở đó chỉ có một chữ “Trương”.
Một tháng sau khi Đông Đông làm xong phẫu thuật cấy ghép gan, Diệp Nam Sênh ôm cái bụng to tướng, cùng Cung Khắc đi ra ngoại ô ở Lâm Thủy. Trời đã vào đông, thời tiết rất lạnh. Diệp Nam Sênh cẩn thận ôm bó hoa trong tay rồi đưa cho Cung Khắc.
“Này, 902, thật ra em cảm thấy Chu Hằng, cũng không xấu xa quá mức, chí ít thì tới cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Đông Đông.”
“Ừm.”
“902”.
“Ừ?”
“Anh bảo tương lai chúng ta có nên nói với Đông Đông bố của nó là ai không.”
“Nó là con gái anh.”
“Thôi được rồi, được rồi”. Diệp Nam Sênh xua tay, bụng cô bỗng động một cái, thằng bé lại nghịch ngợm rồi.
Đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua, bó hoa đặt nghiêng trong túi bị gió thổi, khẽ rung rinh. Chỉ một tháng mà dường như đã không còn ai nhớ rằng mới tháng trước, ở một góc Lâm Thủy, cảnh sát đã bắt được hàng chục người có liên quan đến Trương, tịch thu một số tiền khổng lồ. Dường như càng không có ai biết, vào một tháng trước, một chiết xe áp giải tội phạm nào đó của cảnh sát giữa đường đã đổi hướng đi tới bệnh viện, hình như phạm nhân trên xe đã tự sát và qua đời.
Dường như con người đã quên mất rất nhiều chuyện…
Chớp mắt đã sang năm thứ hai, mùa xuân đã tới. Cung Khắc đi trong vườn trường, gương mặt tuy không có nụ cười nhưng bất kỳ ai nhìn thấy anh đều nhận ra anh đang vui. Con của mình và Nam Sênh đã chào đời.
Hôm nay anh tới trường xin nghiỉ phép, định ở nhà với Nam Sênh một thời gian. Đi ngang qua phòng Thông tin, ông lão bên trong gọi giật anh lại: “Giáo sư Cung, có bưu phẩm của cậu này”.
Cung Khắc ký nhận xong, trở về phòng làm việc. Anh mở bưu phẩm ra, bên trong không có đồ gì, chỉ có một mảnh giấy. Anh chuẩn bị đọc thì có người bên ngoài cửa gọi anh. Cung Khắc đáp lại rồi đi ra ngoài, trước đó anh đã tiện tay đặt mảnh giấy xuống.
Cửa sổ mở tung, một cơn gió lùa vào phòng, cuốn mảnh giấy rơi xuống đất. Một con chim lạc đường bay vào trong phòng, hạ cánh trên mảnh giấy ấy. Móng của nó vừa hay rơi xuống phần ký tên, ở đó chỉ có một chữ “Trương”.
Sổ Tay Hình CảnhTác giả: Ngô Đồng Tư NgữTruyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámNgày 25 tháng 8 năm 1992, cơn mưa rào như trút nước vào lúc chập tối quét qua thành phố cảng Lâm Thủy, phía Đông Bắc. Lượng nước mưa dày đặc như đổ ào từ trên trời xuống, cộng với sức gió giật cấp năm, quá nửa những cây mới trồng tại dải phân cách xanh ở Lâm Thủy đã bị quật đổ trong chốc lát. Những cây du bị bật cả rễ nằm ngổn ngang bên vệ đường quốc lộ, có những cây đổ ngang ra giữa đường. Con đường giao thông huyết mạch của thành phố Lâm Thủy đối mặt với một thách thức nghiêm trọng, vô số xe cộ bị ách tắc trên đường không thể nhúc nhích, người trong xe ngoài việc bấm còi inh ỏi để trút giận thì cũng chỉ còn cách cầu xin ông trời nhanh chóng dừng cơn mưa dữ dội này lại. Tài xế xe buýt đường 11 - Lý Tôn Nghĩa - cũng đã phải đứng trên con đường Nghĩa An góc Tây Bắc thành phố tròn hai tiếng đồng hồ. Đừng nói là khách trên xe sốt ruột, ngay cả anh ta cũng sắp són ra quần vì nhịn tiểu. Tám giờ đúng, anh ta trở về đội bàn giao xe, chẳng kịp ký tên đã c** q**n lao vội ra ngoài cửa. "Lý, anh… Một tháng sau khi Đông Đông làm xong phẫu thuật cấy ghép gan, Diệp Nam Sênh ôm cái bụng to tướng, cùng Cung Khắc đi ra ngoại ô ở Lâm Thủy. Trời đã vào đông, thời tiết rất lạnh. Diệp Nam Sênh cẩn thận ôm bó hoa trong tay rồi đưa cho Cung Khắc.“Này, 902, thật ra em cảm thấy Chu Hằng, cũng không xấu xa quá mức, chí ít thì tới cuối cùng hắn vẫn chọn cứu Đông Đông.”“Ừm.”“902”.“Ừ?”“Anh bảo tương lai chúng ta có nên nói với Đông Đông bố của nó là ai không.”“Nó là con gái anh.”“Thôi được rồi, được rồi”. Diệp Nam Sênh xua tay, bụng cô bỗng động một cái, thằng bé lại nghịch ngợm rồi.Đúng lúc ấy có một cơn gió thổi qua, bó hoa đặt nghiêng trong túi bị gió thổi, khẽ rung rinh. Chỉ một tháng mà dường như đã không còn ai nhớ rằng mới tháng trước, ở một góc Lâm Thủy, cảnh sát đã bắt được hàng chục người có liên quan đến Trương, tịch thu một số tiền khổng lồ. Dường như càng không có ai biết, vào một tháng trước, một chiết xe áp giải tội phạm nào đó của cảnh sát giữa đường đã đổi hướng đi tới bệnh viện, hình như phạm nhân trên xe đã tự sát và qua đời.Dường như con người đã quên mất rất nhiều chuyện…Chớp mắt đã sang năm thứ hai, mùa xuân đã tới. Cung Khắc đi trong vườn trường, gương mặt tuy không có nụ cười nhưng bất kỳ ai nhìn thấy anh đều nhận ra anh đang vui. Con của mình và Nam Sênh đã chào đời.Hôm nay anh tới trường xin nghiỉ phép, định ở nhà với Nam Sênh một thời gian. Đi ngang qua phòng Thông tin, ông lão bên trong gọi giật anh lại: “Giáo sư Cung, có bưu phẩm của cậu này”.Cung Khắc ký nhận xong, trở về phòng làm việc. Anh mở bưu phẩm ra, bên trong không có đồ gì, chỉ có một mảnh giấy. Anh chuẩn bị đọc thì có người bên ngoài cửa gọi anh. Cung Khắc đáp lại rồi đi ra ngoài, trước đó anh đã tiện tay đặt mảnh giấy xuống.Cửa sổ mở tung, một cơn gió lùa vào phòng, cuốn mảnh giấy rơi xuống đất. Một con chim lạc đường bay vào trong phòng, hạ cánh trên mảnh giấy ấy. Móng của nó vừa hay rơi xuống phần ký tên, ở đó chỉ có một chữ “Trương”.