Rẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá…
Chương 3: Arrow
Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… Đó là một con người rất đẹp. 12 tuổi. Nhưng bộ não thì không hề đơn giản.Arrow được sinh ra trong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những người có quyền thế, bởi vậy, cũng không khó hình dung về một cậu bé có tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồ sộ.Hắn luôn chọn cho mình áo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là thế. Đôi mắt sâu màu đen khoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu những mô mạch nhỏ bé của từng tế bào thị giác. Hàng lông mi đen, khinh khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đường nét trên khuôn mặt tựa như được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưng chính khuôn mặt còn non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.Bước ra với một khuôn mặt tức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi mắt như nhìn xuyên thủng mọi thứ đi qua, một màu đen băng giá như thể chẳng có thứ gì giá trị trong đôi mắt sâu thẳm. Chẳng bao giờ hắn trội hơn người đó, dù hắn đã cố gắng rất nhiều. Cần có một con mồi để hắn chút sự tức giận.Con bé với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn 3 cái bánh xe, bộ điều khiển có cũng như không, con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào chân hắn…Thế là chiếc xe bị mũi giày cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ nhìn vào cái con người kia. Như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng nó, một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng. Nó quen với người này.- Mày là Moon- Hắn ra hiệu gọi con bé lại gần. Cái cách hắn động đậy ngón trỏ gọi con bé không một chút tình người.Đương nhiên con bé phải lại gần.- Mấy năm không gặp mày đã lớn từng này rồi cơ à!- Dạ- Con bé sợ cái ánh mắt ấy, sợ cái giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộc chút nào, nhưng cái giọng nói gợi cho nó rất nhiều nỗi niềm.Con bé vô tư nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm. Và một mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánh tay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi hắn dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rút tay lại theo phản xạ, nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó mà, thế nên thêm một vết sâu vào cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.- Nín!- Mày sẽ phải trả nợ cho ******- Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé.Và nó được chuyển về khu của Arrow- DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao?
Đó là một con người rất đẹp. 12 tuổi. Nhưng bộ não thì không hề đơn giản.
Arrow được sinh ra trong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những
người có quyền thế, bởi vậy, cũng không khó hình dung về một cậu bé có
tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồ sộ.
Hắn luôn chọn cho mình áo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là
thế. Đôi mắt sâu màu đen khoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu
những mô mạch nhỏ bé của từng tế bào thị giác. Hàng lông mi đen, khinh
khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đường nét trên khuôn mặt tựa như
được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưng chính khuôn mặt còn
non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.
Bước ra với một khuôn mặt tức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi
mắt như nhìn xuyên thủng mọi thứ đi qua, một màu đen băng giá như thể
chẳng có thứ gì giá trị trong đôi mắt sâu thẳm. Chẳng bao giờ hắn trội
hơn người đó, dù hắn đã cố gắng rất nhiều. Cần có một con mồi để hắn
chút sự tức giận.
Con bé với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn 3 cái bánh xe, bộ điều khiển có cũng như
không, con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào
chân hắn…
Thế là chiếc xe bị mũi giày cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ
nhìn vào cái con người kia. Như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng nó,
một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng. Nó quen với người này.
- Mày là Moon- Hắn ra hiệu gọi con bé lại gần. Cái cách hắn động đậy ngón trỏ gọi con bé không một chút tình người.
Đương nhiên con bé phải lại gần.
- Mấy năm không gặp mày đã lớn từng này rồi cơ à!
- Dạ- Con bé sợ cái ánh mắt ấy, sợ cái giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộc chút nào, nhưng cái giọng nói gợi cho nó rất nhiều nỗi niềm.
Con bé vô tư nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm. Và một
mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánh tay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi hắn
dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rút tay lại theo phản xạ,
nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó mà, thế nên thêm một vết sâu vào
cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.
- Nín!- Mày sẽ phải trả nợ cho ******- Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé.
Và nó được chuyển về khu của Arrow- DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao?
Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… Đó là một con người rất đẹp. 12 tuổi. Nhưng bộ não thì không hề đơn giản.Arrow được sinh ra trong một gia đình dòng dõi, cha mẹ đều là những người có quyền thế, bởi vậy, cũng không khó hình dung về một cậu bé có tư chất lãnh đạo cả một guồng máy đồ sộ.Hắn luôn chọn cho mình áo sơ mi đen mỗi khi bước ra khỏi phòng, luôn là thế. Đôi mắt sâu màu đen khoáng đạt, mang một nét cổ điển, xoáy sâu những mô mạch nhỏ bé của từng tế bào thị giác. Hàng lông mi đen, khinh khỉnh không bao giờ hướng xuống. Từng đường nét trên khuôn mặt tựa như được sắp đặt một cách hoàn hảo của tạo hóa, nhưng chính khuôn mặt còn non nớt ấy, ẩn chứa biết bao những toan tính và tham vọng.Bước ra với một khuôn mặt tức giận, lại một lần nữa hắn bị qua mặt. Đôi mắt như nhìn xuyên thủng mọi thứ đi qua, một màu đen băng giá như thể chẳng có thứ gì giá trị trong đôi mắt sâu thẳm. Chẳng bao giờ hắn trội hơn người đó, dù hắn đã cố gắng rất nhiều. Cần có một con mồi để hắn chút sự tức giận.Con bé với mái tóc đen nhánh buộc gọn gàng đang chơi cùng cái ô tô ngoài hiên. Chiếc ô tô chỉ còn 3 cái bánh xe, bộ điều khiển có cũng như không, con bé dùng xe kéo lê xuống sàn. Tình cờ, chiếc xe con chạm vào chân hắn…Thế là chiếc xe bị mũi giày cong nhọn giẫm nát, tan tành. Con bé lo sợ nhìn vào cái con người kia. Như một bàn tay lạnh ve vuốt sống lưng nó, một nỗi sợ khủng khiếp trào dâng. Nó quen với người này.- Mày là Moon- Hắn ra hiệu gọi con bé lại gần. Cái cách hắn động đậy ngón trỏ gọi con bé không một chút tình người.Đương nhiên con bé phải lại gần.- Mấy năm không gặp mày đã lớn từng này rồi cơ à!- Dạ- Con bé sợ cái ánh mắt ấy, sợ cái giọng nói ấy. Nó đã gặp người này ở đâu nhỉ? Khuôn mặt này chẳng quen thuộc chút nào, nhưng cái giọng nói gợi cho nó rất nhiều nỗi niềm.Con bé vô tư nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Đó là một sai lầm. Và một mảnh đồ chơi sắc nhọn cứa vào cánh tay, hắn nhẹ nhàng, nhưng khi hắn dừng lại, một vệt máu đã lăn xuống. Con bé co rút tay lại theo phản xạ, nhưng hắn vẫn chưa buông khỏi tay nó mà, thế nên thêm một vết sâu vào cánh tay nhỏ bé. Máu ứa ra mạnh hơn, và nó khóc.- Nín!- Mày sẽ phải trả nợ cho ******- Có vẻ như Arrow ghét mẹ con bé.Và nó được chuyển về khu của Arrow- DEVILS 4. Cuộc đời của nó không biết sẽ rồi ra sao?