Rẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá…
Chương 9: Mộng
Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… - Tại sao? Tại sao chứ?- Mày muốn như con mèo kia sao?- Đúng thế!- Mới bắt đầu trò chơi mà đã sợ thế rồi sao?- Giết tôi đi!- Nhưng tao không thích giết trẻ con!- Một con quỷ xấu xa!Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng nội tạng cơ thể hắn. Thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng như tẳng băng lớn giờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng đỏ ngầu,Ken phi thẳng vào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép một luồng không khí theo sau, khẩu súng vô tình rơi trúng bả vai của Moon.Rồi hắn bước đi. Lặng thầm.Hắn để con bé tự làm.Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng nằm cạnh xác con mèo…- ĐOÀNG!- Ken vừa bước đi, tiếng súng đã nổ, xé tan bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậy mà nó đã biết dùng súng.- Hic…huhu,…- Moon gào lên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng, kèm theo lực đẩy lớn khiến tay con bé bỏng rát, phồng dộp. Em sợ, em rất sợ.Trời đất như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, oxi trong lồng ngực dường như không thể đủ cho hô hấp. Cái cảm giác tội lỗi dâng tràn đến khó tả. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theo vết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về. Người đàn ông đó cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, cái khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ hãi và rồi:“Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớt này. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như cái khung cảnh đó, một cánh đồng hoang vắng, máu ai đó đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em trong sạch, thế mà giờ đôi tay em đã vấy máu.Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.Viên đạn rơi xuống…Cũng là lúc Moon ngã ngục, máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, choáng váng, và rồi em ngất lịm.Thế là hết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ em đang chờ đón, vĩnh viễn khép lại…Như một giấc mộng.
- Tại sao? Tại sao chứ?
- Mày muốn như con mèo kia sao?
- Đúng thế!
- Mới bắt đầu trò chơi mà đã sợ thế rồi sao?
- Giết tôi đi!
- Nhưng tao không thích giết trẻ con!
- Một con quỷ xấu xa!
Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng
nội tạng cơ thể hắn. Thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng
như tẳng băng lớn giờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng
đỏ ngầu,Ken phi thẳng vào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép
một luồng không khí theo sau, khẩu súng vô tình rơi trúng bả vai của
Moon.
Rồi hắn bước đi. Lặng thầm.
Hắn để con bé tự làm.
Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng nằm cạnh xác con mèo…
- ĐOÀNG!- Ken vừa bước đi, tiếng súng đã nổ, xé tan bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậy mà nó đã biết dùng súng.
- Hic…huhu,…- Moon gào lên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng,
kèm theo lực đẩy lớn khiến tay con bé bỏng rát, phồng dộp. Em sợ, em rất sợ.
Trời đất như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, oxi trong lồng ngực dường
như không thể đủ cho hô hấp. Cái cảm giác tội lỗi dâng tràn đến khó tả.
Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theo vết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về. Người đàn ông đó cầm một khẩu súng
chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, cái khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ
hãi và rồi:
“Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớt
này. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như cái khung cảnh đó, một cánh đồng
hoang vắng, máu ai đó đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em
trong sạch, thế mà giờ đôi tay em đã vấy máu.
Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.
Viên đạn rơi xuống…
Cũng là lúc Moon ngã ngục, máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, choáng váng, và rồi em ngất lịm.
Thế là hết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ em đang chờ đón, vĩnh viễn khép lại…Như một giấc mộng.
Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… - Tại sao? Tại sao chứ?- Mày muốn như con mèo kia sao?- Đúng thế!- Mới bắt đầu trò chơi mà đã sợ thế rồi sao?- Giết tôi đi!- Nhưng tao không thích giết trẻ con!- Một con quỷ xấu xa!Chưa từng ai dám nhìn thẳng vào hắn mà thốt ra câu nói đó, huống chi đây chỉ là một đứa trẻ con. Câu nói như một viên bi sắt ném thẳng vào từng nội tạng cơ thể hắn. Thậm chí khiến hắn có chút e sợ. Đôi mắt đã từng như tẳng băng lớn giờ bị thiêu rụi bởi đám lửa trong lòng, mắt hắn bỗng đỏ ngầu,Ken phi thẳng vào người con bé khẩu súng. Như một cục gạch, ép một luồng không khí theo sau, khẩu súng vô tình rơi trúng bả vai của Moon.Rồi hắn bước đi. Lặng thầm.Hắn để con bé tự làm.Moon thở hổn hển, khẩu súng lạnh lùng nằm cạnh xác con mèo…- ĐOÀNG!- Ken vừa bước đi, tiếng súng đã nổ, xé tan bầu trời. Chỉ là một đứa trẻ con, ngây thơ, ấy vậy mà nó đã biết dùng súng.- Hic…huhu,…- Moon gào lên, chưa bao giờ là thế, sức nén của cò súng, kèm theo lực đẩy lớn khiến tay con bé bỏng rát, phồng dộp. Em sợ, em rất sợ.Trời đất như tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, oxi trong lồng ngực dường như không thể đủ cho hô hấp. Cái cảm giác tội lỗi dâng tràn đến khó tả. Lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất, Moon đi theo vết xe đổ của một ai đó. Cái dáng người cao ráo hiện về. Người đàn ông đó cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào khuôn mặt mẹ em, cái khuôn mặt tái nhợt vì mệt mỏi, sợ hãi và rồi:“Đoàng!”- tiếng súng cứ thế kéo dài mãi, vang vọng trong đầu óc non nớt này. Ám ảnh, vẫn cứ hiện lên, y như cái khung cảnh đó, một cánh đồng hoang vắng, máu ai đó đang chảy, một người nào đó cố gắng giữ cho em trong sạch, thế mà giờ đôi tay em đã vấy máu.Chẳng thể nào gột rửa tới nghìn thu.Viên đạn rơi xuống…Cũng là lúc Moon ngã ngục, máu từ hốc mũi chảy tòng tòng, choáng váng, và rồi em ngất lịm.Thế là hết! Giờ có lẽ cánh cửa thiên đường, nơi mà mẹ em đang chờ đón, vĩnh viễn khép lại…Như một giấc mộng.