Tác giả:

Rẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá…

Chương 37: Cút!

Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… Ken đứng dậy, hắn về phòng.Em vẫn nằm im đấy, đang suy tính một vài điều gì đó. Nếu đã hạ quyết tâm, thì bằng mọi giá sẽ thực hiên được....- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes liên tục bắn xối xả vào hồng tâm. Không phát nào anh bắn trượt.- Hôm nay anh sao vậy?- Perry tiếp đạn cho anh.Perry chính là người cai quản Devils.3. Giống như hai người anh trai, cô là một phụ nữ rất quý phái, và độc ác. Tuy nhiên, đối với Mes, cô rất dịu dàng.- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes vẫn tiếp tục bắn. Anh đang tức giận. Hẳn phải có lí do gì khiến Arrow “luộc chín” bọn Green, anh không mong muốn Moon gặp phải điều gì tồi tệ.- Dừng lại đi! Bắn liên tục sẽ làm co giật dây thần kinh đấy.- Im!- Giọng anh hoàn toàn trống rỗng.- ...- Thực sự rất bất ngờ, chưa bao giờ có ai dám ăn nói như vậy với Perry ngoại trừ hai người anh. Xét về vị trí cấp bậc, rõ ràng cô thuộc vào hàng danh giá, chỉ xếp sau Đại Bàng Trắng và Báo, trong khi người thanh niên này chỉ là nhân viên của Đại Bàng Trắng. Anh đã chọc tức cô rồi đấy. Lần đầu tiên, chỉ vì một lí do nào đó mà anh gắt lên ngay với chính bạn gái mình.Perry bỏ đi. Mes cũng chẳng đuổi theo. Anh thuộc tuýp người lạnh lùng....Ngay từ hồi nhỏ, Moon đã bị bóng đè, có thể do phải chịu nhiều ám ảnh từ cái chết của mẹ. Giống như một cơn ác mộng vậy, em cứ nằm mê man, rõ ràng hình dung ra được từng chuyển động của cuộc sống, nhưng không tài nào mở mắt ra được. Cái cơn mê như có ai ấn chặt tay trước ngực, khó thở, muốn mở mắt để thoát khỏi giấc mộng, thì lại như bị kẹp chặt mi mắt. Nên em để một con dao dưới gầm giường. Theo quan niệm âm dương, con dao như một lá bùa hộ mệnh, khiến những loài ma quỷ chỉ có thể quanh quẩn, lởn vởn xung quanh, chứ không thể đi vào giấc mơ của em được.Giờ thì em vẫn còn để con dao ở đó.Em khẽ xê người, nâng tấm nệm giường, lấy con dao đó ra.Ken kiểu gì chẳng mang vất những con dao ở kệ bếp đi, nhưng chẳng thể ngờ lại còn sót lại một con dao găm.Moon tựa lưng vào giáp giường, em duỗi thẳng chân, phủ tấm chăn mỏng lên.Tất cả căn phòng đều màu trắng, không ngoại trừ cái chăn.Moon rút lưỡi dao ra.Bóng loáng!Con dao rất sắc, vì chưa được sử dụng bao giờ.Em nắm chặt lấy chuôi dao.Nhìn vào cái chăn.Em sẽ không thấy máu của chính mình, vì đã được một màu trắng tinh khiết che phủ.Em giơ cao lưỡi dao lên, vai em khẽ nhói đau, vết thương ở bụng cũng chưa lành.Moon nhắm mắt.Em sợ đau! Nhưng nếu khi mà giương cao, lúc thả xuống, có thấy hối hận cũng đã muộn. Quán tính chỉ cho phép con dao đi theo đường thẳng. Mất máu một chút là sẽ bất tỉnh và lịm đi ngay.Em dám!Moon đưa mạnh tay mình xuống, lưỡi dao thật vô tình!- Phặp!- Chiếc chăn màu trắng đã vấy máu. Những giọt máu rất tươi, hơi ấm của chúng vẫn còn y nguyên như trong cơ thể.Nhưng tại sao em lại nhìn thấy được máu?Là máu của Ken.Hắn đã lao vào phòng kịp lúc. Hệ thống camera đã giúp hắn đến kịp.Lần đầu tiên có người làm hắn chảy máu. Những giọt máu rất đỏ, máu chảy ra nhiều, vì thể trạng của hắn vốn rất khỏe, hệ tuần hoàn tương đối tốt, nên máu luân phiên được chuyển qua lại giữa các bộ phận trong cơ thể nhanh chóng.Moon vẫn chưa biết phải làm gì! Em đang hoảng.Con dao dừng lại ngay khi chạm tới cái chăn. Còn tay hắn, vì bóp chặt lưỡi dao, nên ứa máu.Hắn vẫn nắm rất chặt con dao. Từng đường ngân xanh nổi lên trên đôi tay rắn chắc.Rồi! Giờ thì Moon mới tỉnh táo. Em vội vàng lấy băng, quấn quanh tay hắn.Em đã làm “Sếp” bị đau.Ken ném ngay con dao xuống sàn, hắn không muốn em có cơ hội động vào.Hắn để em băng tay cho. Rõ ràng là tay hắn bị thương, nhưng tay em lại run run. Em sợ!- CÔ BỊ SA THẢI!- Ken nhìn thẳng vào mắt em. Cái giọng của một chủ nô trước một con nô lệ.Moon không dám nhìn hắn, em vẫn đang quấn tiếp băng.“Nếu đây là cách duy nhất khiến em không tự tử nữa, ta chấp nhận mất em!”Sau câu nói này, giữa Moon và Devils không còn bất kì mối ràng buộc nào. Giờ, Moon được tự do!

Ken đứng dậy, hắn về phòng.

Em vẫn nằm im đấy, đang suy tính một vài điều gì đó. Nếu đã hạ quyết tâm, thì bằng mọi giá sẽ thực hiên được.

...

- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes liên tục bắn xối xả vào hồng tâm. Không phát nào anh bắn trượt.

- Hôm nay anh sao vậy?- Perry tiếp đạn cho anh.

Perry chính là người cai quản Devils.3. Giống như hai người anh trai, cô là một phụ nữ rất quý phái, và độc ác. Tuy nhiên, đối với Mes, cô rất
dịu dàng.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes vẫn tiếp tục bắn. Anh đang tức giận. Hẳn phải có lí do gì khiến Arrow “luộc chín” bọn Green, anh không mong muốn Moon gặp phải điều gì tồi tệ.

- Dừng lại đi! Bắn liên tục sẽ làm co giật dây thần kinh đấy.

- Im!- Giọng anh hoàn toàn trống rỗng.

- ...- Thực sự rất bất ngờ, chưa bao giờ có ai dám ăn nói như vậy với
Perry ngoại trừ hai người anh. Xét về vị trí cấp bậc, rõ ràng cô thuộc
vào hàng danh giá, chỉ xếp sau Đại Bàng Trắng và Báo, trong khi người
thanh niên này chỉ là nhân viên của Đại Bàng Trắng. Anh đã chọc tức cô
rồi đấy. Lần đầu tiên, chỉ vì một lí do nào đó mà anh gắt lên ngay với
chính bạn gái mình.

Perry bỏ đi. Mes cũng chẳng đuổi theo. Anh thuộc tuýp người lạnh lùng.

...

Ngay từ hồi nhỏ, Moon đã bị bóng đè, có thể do phải chịu nhiều ám ảnh từ cái chết của mẹ. Giống như một cơn ác mộng vậy, em cứ nằm mê man, rõ
ràng hình dung ra được từng chuyển động của cuộc sống, nhưng không tài
nào mở mắt ra được. Cái cơn mê như có ai ấn chặt tay trước ngực, khó
thở, muốn mở mắt để thoát khỏi giấc mộng, thì lại như bị kẹp chặt mi
mắt. Nên em để một con dao dưới gầm giường. Theo quan niệm âm dương, con dao như một lá bùa hộ mệnh, khiến những loài ma quỷ chỉ có thể quanh
quẩn, lởn vởn xung quanh, chứ không thể đi vào giấc mơ của em được.

Giờ thì em vẫn còn để con dao ở đó.

Em khẽ xê người, nâng tấm nệm giường, lấy con dao đó ra.

Ken kiểu gì chẳng mang vất những con dao ở kệ bếp đi, nhưng chẳng thể ngờ lại còn sót lại một con dao găm.

Moon tựa lưng vào giáp giường, em duỗi thẳng chân, phủ tấm chăn mỏng lên.

Tất cả căn phòng đều màu trắng, không ngoại trừ cái chăn.

Moon rút lưỡi dao ra.

Bóng loáng!

Con dao rất sắc, vì chưa được sử dụng bao giờ.

Em nắm chặt lấy chuôi dao.

Nhìn vào cái chăn.

Em sẽ không thấy máu của chính mình, vì đã được một màu trắng tinh khiết che phủ.

Em giơ cao lưỡi dao lên, vai em khẽ nhói đau, vết thương ở bụng cũng chưa lành.

Moon nhắm mắt.

Em sợ đau! Nhưng nếu khi mà giương cao, lúc thả xuống, có thấy hối hận
cũng đã muộn. Quán tính chỉ cho phép con dao đi theo đường thẳng. Mất
máu một chút là sẽ bất tỉnh và lịm đi ngay.

Em dám!

Moon đưa mạnh tay mình xuống, lưỡi dao thật vô tình!

- Phặp!- Chiếc chăn màu trắng đã vấy máu. Những giọt máu rất tươi, hơi ấm của chúng vẫn còn y nguyên như trong cơ thể.

Nhưng tại sao em lại nhìn thấy được máu?

Là máu của Ken.

Hắn đã lao vào phòng kịp lúc. Hệ thống camera đã giúp hắn đến kịp.

Lần đầu tiên có người làm hắn chảy máu. Những giọt máu rất đỏ, máu chảy
ra nhiều, vì thể trạng của hắn vốn rất khỏe, hệ tuần hoàn tương đối tốt, nên máu luân phiên được chuyển qua lại giữa các bộ phận trong cơ thể
nhanh chóng.

Moon vẫn chưa biết phải làm gì! Em đang hoảng.

Con dao dừng lại ngay khi chạm tới cái chăn. Còn tay hắn, vì bóp chặt lưỡi dao, nên ứa máu.

Hắn vẫn nắm rất chặt con dao. Từng đường ngân xanh nổi lên trên đôi tay rắn chắc.

Rồi! Giờ thì Moon mới tỉnh táo. Em vội vàng lấy băng, quấn quanh tay hắn.

Em đã làm “Sếp” bị đau.

Ken ném ngay con dao xuống sàn, hắn không muốn em có cơ hội động vào.

Hắn để em băng tay cho. Rõ ràng là tay hắn bị thương, nhưng tay em lại run run. Em sợ!

- CÔ BỊ SA THẢI!- Ken nhìn thẳng vào mắt em. Cái giọng của một chủ nô trước một con nô lệ.

Moon không dám nhìn hắn, em vẫn đang quấn tiếp băng.

“Nếu đây là cách duy nhất khiến em không tự tử nữa, ta chấp nhận mất em!”

Sau câu nói này, giữa Moon và Devils không còn bất kì mối ràng buộc nào. Giờ, Moon được tự do!

Ngược Chiều Kim Đồng HồTác giả: ZuzuLinhRẽ trái, lao thẳng, rẽ trái… Một chiếc xe Benz đang gắng mình với những hi vọng cuối cùng, màu xe đã bị phủ một lớp bùn đất xám bẩn. Trong xe là một phụ nữ với đứa bé con bên cạnh. Theo sau là một chiếc xe đua, … Qua đoạn dốc, những viên sỏi đá thi nhau khoe nanh vuốt sắc nhọn. Con đường dài trắc trở, mịt mù, quanh co, giằng xé. Chiếc Limo đằng sau vẫn ung dung chờ đợi con mồi. Thời gian như câm lặng, ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh, càng lúc càng ngắn lại. Cuộc dạo chơi tới hồi kết thúc. Và chiếc xe đã bị hạ gục. Nổ lốp, hết xăng, cháy buồng máy… Người phụ nữ hoang mang bế đứa bé con chạy trong vô vọng. Cô dùng hết bản năng của một con người, chạy, chạy, chạy thật nhanh, dù đôi chân đã ứa máu. Giờ đây cô còn biết làm gì, chi bằng cố gắng vẫn hơn là tuyệt vọng. Đường cùng. Xung quanh bốn phía là cánh đồng xanh bạt ngàn, không thể chạy trốn. Còn chút sức lực, vì đứa bé, vì tình mẫu tử, cô ôm lấy con che chở. Bé vẫn đang khóc, khóc cả ngày hôm nay rồi, một ngày quá… Ken đứng dậy, hắn về phòng.Em vẫn nằm im đấy, đang suy tính một vài điều gì đó. Nếu đã hạ quyết tâm, thì bằng mọi giá sẽ thực hiên được....- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes liên tục bắn xối xả vào hồng tâm. Không phát nào anh bắn trượt.- Hôm nay anh sao vậy?- Perry tiếp đạn cho anh.Perry chính là người cai quản Devils.3. Giống như hai người anh trai, cô là một phụ nữ rất quý phái, và độc ác. Tuy nhiên, đối với Mes, cô rất dịu dàng.- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!- Mes vẫn tiếp tục bắn. Anh đang tức giận. Hẳn phải có lí do gì khiến Arrow “luộc chín” bọn Green, anh không mong muốn Moon gặp phải điều gì tồi tệ.- Dừng lại đi! Bắn liên tục sẽ làm co giật dây thần kinh đấy.- Im!- Giọng anh hoàn toàn trống rỗng.- ...- Thực sự rất bất ngờ, chưa bao giờ có ai dám ăn nói như vậy với Perry ngoại trừ hai người anh. Xét về vị trí cấp bậc, rõ ràng cô thuộc vào hàng danh giá, chỉ xếp sau Đại Bàng Trắng và Báo, trong khi người thanh niên này chỉ là nhân viên của Đại Bàng Trắng. Anh đã chọc tức cô rồi đấy. Lần đầu tiên, chỉ vì một lí do nào đó mà anh gắt lên ngay với chính bạn gái mình.Perry bỏ đi. Mes cũng chẳng đuổi theo. Anh thuộc tuýp người lạnh lùng....Ngay từ hồi nhỏ, Moon đã bị bóng đè, có thể do phải chịu nhiều ám ảnh từ cái chết của mẹ. Giống như một cơn ác mộng vậy, em cứ nằm mê man, rõ ràng hình dung ra được từng chuyển động của cuộc sống, nhưng không tài nào mở mắt ra được. Cái cơn mê như có ai ấn chặt tay trước ngực, khó thở, muốn mở mắt để thoát khỏi giấc mộng, thì lại như bị kẹp chặt mi mắt. Nên em để một con dao dưới gầm giường. Theo quan niệm âm dương, con dao như một lá bùa hộ mệnh, khiến những loài ma quỷ chỉ có thể quanh quẩn, lởn vởn xung quanh, chứ không thể đi vào giấc mơ của em được.Giờ thì em vẫn còn để con dao ở đó.Em khẽ xê người, nâng tấm nệm giường, lấy con dao đó ra.Ken kiểu gì chẳng mang vất những con dao ở kệ bếp đi, nhưng chẳng thể ngờ lại còn sót lại một con dao găm.Moon tựa lưng vào giáp giường, em duỗi thẳng chân, phủ tấm chăn mỏng lên.Tất cả căn phòng đều màu trắng, không ngoại trừ cái chăn.Moon rút lưỡi dao ra.Bóng loáng!Con dao rất sắc, vì chưa được sử dụng bao giờ.Em nắm chặt lấy chuôi dao.Nhìn vào cái chăn.Em sẽ không thấy máu của chính mình, vì đã được một màu trắng tinh khiết che phủ.Em giơ cao lưỡi dao lên, vai em khẽ nhói đau, vết thương ở bụng cũng chưa lành.Moon nhắm mắt.Em sợ đau! Nhưng nếu khi mà giương cao, lúc thả xuống, có thấy hối hận cũng đã muộn. Quán tính chỉ cho phép con dao đi theo đường thẳng. Mất máu một chút là sẽ bất tỉnh và lịm đi ngay.Em dám!Moon đưa mạnh tay mình xuống, lưỡi dao thật vô tình!- Phặp!- Chiếc chăn màu trắng đã vấy máu. Những giọt máu rất tươi, hơi ấm của chúng vẫn còn y nguyên như trong cơ thể.Nhưng tại sao em lại nhìn thấy được máu?Là máu của Ken.Hắn đã lao vào phòng kịp lúc. Hệ thống camera đã giúp hắn đến kịp.Lần đầu tiên có người làm hắn chảy máu. Những giọt máu rất đỏ, máu chảy ra nhiều, vì thể trạng của hắn vốn rất khỏe, hệ tuần hoàn tương đối tốt, nên máu luân phiên được chuyển qua lại giữa các bộ phận trong cơ thể nhanh chóng.Moon vẫn chưa biết phải làm gì! Em đang hoảng.Con dao dừng lại ngay khi chạm tới cái chăn. Còn tay hắn, vì bóp chặt lưỡi dao, nên ứa máu.Hắn vẫn nắm rất chặt con dao. Từng đường ngân xanh nổi lên trên đôi tay rắn chắc.Rồi! Giờ thì Moon mới tỉnh táo. Em vội vàng lấy băng, quấn quanh tay hắn.Em đã làm “Sếp” bị đau.Ken ném ngay con dao xuống sàn, hắn không muốn em có cơ hội động vào.Hắn để em băng tay cho. Rõ ràng là tay hắn bị thương, nhưng tay em lại run run. Em sợ!- CÔ BỊ SA THẢI!- Ken nhìn thẳng vào mắt em. Cái giọng của một chủ nô trước một con nô lệ.Moon không dám nhìn hắn, em vẫn đang quấn tiếp băng.“Nếu đây là cách duy nhất khiến em không tự tử nữa, ta chấp nhận mất em!”Sau câu nói này, giữa Moon và Devils không còn bất kì mối ràng buộc nào. Giờ, Moon được tự do!

Chương 37: Cút!