Tác giả:

Ánh chiều tà đang dần dần buông xuống, bức màn về đêm cũng được kéo lên thay thế cho không gian. Cuộc sống phải chăng như một vở kịch được thượng đế sắp đặt sẵn chỉ cần nhấn nút "cancel" là kết thúc một đời người hay nhấn nút "enter" là một sinh linh sẽ chào đời tiếp tục theo đó mà diễn. Ở đâu đó còn xót lại những ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ vào căn phòng nhỏ màu trắng nhưng đầy đủ đồ dùng cần thiết. Người con gái với dáng vẻ cô đơn đứng tựa bên khung cửa sổ như đang chìm về một thế giới khác. Cô cao hơn 1m6 nước da trắng như sữa, mái tóc dài đen xuông mượt, đôi môi hồng cái mũi nhỏ xinh kết hợp với đôi mắt to đen láy làm nổi bật lên khuông mặt trái xoan không tỳ vết; tuy không gọi là tuyệt mỹ nhưng cũng khá xinh đẹp. Những âm thanh bên ngoài làm cô chợt tỉnh kéo tất cả về thế giới hiện tại, thì ra những người ở phòng bên cạnh đều đã làm về nên thời điểm này trở đi sẽ nhộn nhịp với tiếng nói tiếng cười cả tiếng nhí nhố của lũ trẻ gọi nhau tạo thành một bức tranh sinh động. Cô 20…

Chương 5-3

Cho Em Hạnh PhúcTác giả: Biển'saoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện TeenÁnh chiều tà đang dần dần buông xuống, bức màn về đêm cũng được kéo lên thay thế cho không gian. Cuộc sống phải chăng như một vở kịch được thượng đế sắp đặt sẵn chỉ cần nhấn nút "cancel" là kết thúc một đời người hay nhấn nút "enter" là một sinh linh sẽ chào đời tiếp tục theo đó mà diễn. Ở đâu đó còn xót lại những ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ vào căn phòng nhỏ màu trắng nhưng đầy đủ đồ dùng cần thiết. Người con gái với dáng vẻ cô đơn đứng tựa bên khung cửa sổ như đang chìm về một thế giới khác. Cô cao hơn 1m6 nước da trắng như sữa, mái tóc dài đen xuông mượt, đôi môi hồng cái mũi nhỏ xinh kết hợp với đôi mắt to đen láy làm nổi bật lên khuông mặt trái xoan không tỳ vết; tuy không gọi là tuyệt mỹ nhưng cũng khá xinh đẹp. Những âm thanh bên ngoài làm cô chợt tỉnh kéo tất cả về thế giới hiện tại, thì ra những người ở phòng bên cạnh đều đã làm về nên thời điểm này trở đi sẽ nhộn nhịp với tiếng nói tiếng cười cả tiếng nhí nhố của lũ trẻ gọi nhau tạo thành một bức tranh sinh động. Cô 20… Chập 3:Xem hết phim, tất cả mọi người trong rạp đều muốn nhanh một chút ra ngoài nên cảnh chen lấn, những âm thanh ồn ào, tiếng í ới gọi nhau là không thể tránh khỏi.Tinh Quân đột ngột nắm tay Lyly thật chặt, anh biết cô đang nhìn anh nhưng không thấy cô nói gì nên anh cứ như thế tiến dần ra phía cửa.Bị xô đẩy nên Lyly cũng đôi lần xém té, Tinh Quân chỉ còn cách kéo cô vào lòng để tấm lưng nhỏ bé của cô tựa vào lòng ngực vững chắc của mình rồi từng bước từng bước ra ngoài.Đến cổng Lyly nhanh chóng lui ra tạo khoảng cách với anh.Kể từ lúc Tinh Quân ôm cô, tim cô đập nhanh dữ dội. Một cảm giác là lạ khiến cô không tài nào đón được đó là gì nên hơi khó chịu; có phải là do chưa từng ai ôm cô như vậy, bảo vệ cô như vậy nên cô chưa thể chấp nhận được.Tinh Quân biết cô đang muốn tạo khoảng cách với anh nên nới lõng vòng tay nhẹ nhàng buông cô ra, dùng chất giọng dịu dàng quan tâm cô:- Em có sao không?- Không... "cô định nói 'không sao' nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên dừng lại". Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?Tinh Quân hiểu là cô đang nói đến lần va nhau ở nhà trọ Anh Thư nên cũng không muốn giấu nữa:- Lần đó anh đụng phải em ở con hẻm nhà trọ Anh Thư, anh cũng hỏi em câu hỏi đó và em cũng trả lời câu mà em định nói.Lyly cúi mặt nhìn những ngón chân đang ngọ ngậy của mình, cô biết cô luôn đối xử lạnh lùng với mọi người nên khó trách:- Em... ừm... xin lỗi anh còn nữa cảm ơn anh.- Không sao... chúng ta về thôi, để anh đưa em về.- Nhưng anh không có xe, em...- Ngốc qúa, anh không có xe nhưng anh có thể đi taxi, ai lại để con gái đưa về... em phải để anh làm đàn ông chứ.Nhắc lại lời nói của Vỹ My cả hai cùng cười, họ bước đi song song nhau nhưng có lẽ giữa họ đang dần dần mất đi khoảng cách mà chính họ cũng chưa nhận ra.Tinh Quân đưa Lyly đến đầu con hẻm nhà trọ Anh Thư, đợi cô vào trong anh mới gọi taxi về.Trong ngôi nhà quen thuộc của mình, hôm nay Tinh Quân lại thấy ấm áp lạ thường. Bước ngang căn phòng Lưu Linh từng ở, anh không còn cảm giác vương vấn cũng không còn cảm giác thương tâm nữa.Nhớ lại khoảng khắc ôm cô vào lòng ở rạp chiếu phim anh tự cười, anh có thể cảm nhận được cơ thể nóng ấm, da thịt mềm mại của cô xuyên qua lớp áo mỏng, cảm giác tâm mình thật ấm áp thật hạnh phúc.Có ai biết anh tiếc nuối như thế nào khi phải buông cô ra, có ai biết anh khát khao được che chở cô.Cứ nghĩ trái tim mình sẽ không đập rộn ràng vì ai khác nữa nhưng với cô thì khác, cô làm nó ấm nóng dần lên khi gần cô khi nhìn cô.Có phải anh yêu cô bắt đầu từ những tờ giấy tinh nghịch hay vì trái tim yếu đuối của cô vốn tỏ ra mạnh mẽ.Trong căn phòng nhỏ màu trắng có người con gái nhỏ không ngủ được vì những cảm giác lạ nên cứ lăn qua rồi lăn lại.

Chập 3:

Xem hết phim, tất cả mọi người trong rạp đều muốn nhanh một chút ra ngoài nên cảnh chen lấn, những âm thanh ồn ào, tiếng í ới gọi nhau là không thể tránh khỏi.

Tinh Quân đột ngột nắm tay Lyly thật chặt, anh biết cô đang nhìn anh nhưng không thấy cô nói gì nên anh cứ như thế tiến dần ra phía cửa.

Bị xô đẩy nên Lyly cũng đôi lần xém té, Tinh Quân chỉ còn cách kéo cô vào lòng để tấm lưng nhỏ bé của cô tựa vào lòng ngực vững chắc của mình rồi từng bước từng bước ra ngoài.

Đến cổng Lyly nhanh chóng lui ra tạo khoảng cách với anh.

Kể từ lúc Tinh Quân ôm cô, tim cô đập nhanh dữ dội. Một cảm giác là lạ khiến cô không tài nào đón được đó là gì nên hơi khó chịu; có phải là do chưa từng ai ôm cô như vậy, bảo vệ cô như vậy nên cô chưa thể chấp nhận được.

Tinh Quân biết cô đang muốn tạo khoảng cách với anh nên nới lõng vòng tay nhẹ nhàng buông cô ra, dùng chất giọng dịu dàng quan tâm cô:

- Em có sao không?

- Không... "cô định nói 'không sao' nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên dừng lại". Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?

Tinh Quân hiểu là cô đang nói đến lần va nhau ở nhà trọ Anh Thư nên cũng không muốn giấu nữa:

- Lần đó anh đụng phải em ở con hẻm nhà trọ Anh Thư, anh cũng hỏi em câu hỏi đó và em cũng trả lời câu mà em định nói.

Lyly cúi mặt nhìn những ngón chân đang ngọ ngậy của mình, cô biết cô luôn đối xử lạnh lùng với mọi người nên khó trách:

- Em... ừm... xin lỗi anh còn nữa cảm ơn anh.

- Không sao... chúng ta về thôi, để anh đưa em về.

- Nhưng anh không có xe, em...

- Ngốc qúa, anh không có xe nhưng anh có thể đi taxi, ai lại để con gái đưa về... em phải để anh làm đàn ông chứ.

Nhắc lại lời nói của Vỹ My cả hai cùng cười, họ bước đi song song nhau nhưng có lẽ giữa họ đang dần dần mất đi khoảng cách mà chính họ cũng chưa nhận ra.

Tinh Quân đưa Lyly đến đầu con hẻm nhà trọ Anh Thư, đợi cô vào trong anh mới gọi taxi về.

Trong ngôi nhà quen thuộc của mình, hôm nay Tinh Quân lại thấy ấm áp lạ thường. Bước ngang căn phòng Lưu Linh từng ở, anh không còn cảm giác vương vấn cũng không còn cảm giác thương tâm nữa.

Nhớ lại khoảng khắc ôm cô vào lòng ở rạp chiếu phim anh tự cười, anh có thể cảm nhận được cơ thể nóng ấm, da thịt mềm mại của cô xuyên qua lớp áo mỏng, cảm giác tâm mình thật ấm áp thật hạnh phúc.

Có ai biết anh tiếc nuối như thế nào khi phải buông cô ra, có ai biết anh khát khao được che chở cô.

Cứ nghĩ trái tim mình sẽ không đập rộn ràng vì ai khác nữa nhưng với cô thì khác, cô làm nó ấm nóng dần lên khi gần cô khi nhìn cô.

Có phải anh yêu cô bắt đầu từ những tờ giấy tinh nghịch hay vì trái tim yếu đuối của cô vốn tỏ ra mạnh mẽ.

Trong căn phòng nhỏ màu trắng có người con gái nhỏ không ngủ được vì những cảm giác lạ nên cứ lăn qua rồi lăn lại.

Cho Em Hạnh PhúcTác giả: Biển'saoTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện TeenÁnh chiều tà đang dần dần buông xuống, bức màn về đêm cũng được kéo lên thay thế cho không gian. Cuộc sống phải chăng như một vở kịch được thượng đế sắp đặt sẵn chỉ cần nhấn nút "cancel" là kết thúc một đời người hay nhấn nút "enter" là một sinh linh sẽ chào đời tiếp tục theo đó mà diễn. Ở đâu đó còn xót lại những ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ vào căn phòng nhỏ màu trắng nhưng đầy đủ đồ dùng cần thiết. Người con gái với dáng vẻ cô đơn đứng tựa bên khung cửa sổ như đang chìm về một thế giới khác. Cô cao hơn 1m6 nước da trắng như sữa, mái tóc dài đen xuông mượt, đôi môi hồng cái mũi nhỏ xinh kết hợp với đôi mắt to đen láy làm nổi bật lên khuông mặt trái xoan không tỳ vết; tuy không gọi là tuyệt mỹ nhưng cũng khá xinh đẹp. Những âm thanh bên ngoài làm cô chợt tỉnh kéo tất cả về thế giới hiện tại, thì ra những người ở phòng bên cạnh đều đã làm về nên thời điểm này trở đi sẽ nhộn nhịp với tiếng nói tiếng cười cả tiếng nhí nhố của lũ trẻ gọi nhau tạo thành một bức tranh sinh động. Cô 20… Chập 3:Xem hết phim, tất cả mọi người trong rạp đều muốn nhanh một chút ra ngoài nên cảnh chen lấn, những âm thanh ồn ào, tiếng í ới gọi nhau là không thể tránh khỏi.Tinh Quân đột ngột nắm tay Lyly thật chặt, anh biết cô đang nhìn anh nhưng không thấy cô nói gì nên anh cứ như thế tiến dần ra phía cửa.Bị xô đẩy nên Lyly cũng đôi lần xém té, Tinh Quân chỉ còn cách kéo cô vào lòng để tấm lưng nhỏ bé của cô tựa vào lòng ngực vững chắc của mình rồi từng bước từng bước ra ngoài.Đến cổng Lyly nhanh chóng lui ra tạo khoảng cách với anh.Kể từ lúc Tinh Quân ôm cô, tim cô đập nhanh dữ dội. Một cảm giác là lạ khiến cô không tài nào đón được đó là gì nên hơi khó chịu; có phải là do chưa từng ai ôm cô như vậy, bảo vệ cô như vậy nên cô chưa thể chấp nhận được.Tinh Quân biết cô đang muốn tạo khoảng cách với anh nên nới lõng vòng tay nhẹ nhàng buông cô ra, dùng chất giọng dịu dàng quan tâm cô:- Em có sao không?- Không... "cô định nói 'không sao' nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên dừng lại". Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?Tinh Quân hiểu là cô đang nói đến lần va nhau ở nhà trọ Anh Thư nên cũng không muốn giấu nữa:- Lần đó anh đụng phải em ở con hẻm nhà trọ Anh Thư, anh cũng hỏi em câu hỏi đó và em cũng trả lời câu mà em định nói.Lyly cúi mặt nhìn những ngón chân đang ngọ ngậy của mình, cô biết cô luôn đối xử lạnh lùng với mọi người nên khó trách:- Em... ừm... xin lỗi anh còn nữa cảm ơn anh.- Không sao... chúng ta về thôi, để anh đưa em về.- Nhưng anh không có xe, em...- Ngốc qúa, anh không có xe nhưng anh có thể đi taxi, ai lại để con gái đưa về... em phải để anh làm đàn ông chứ.Nhắc lại lời nói của Vỹ My cả hai cùng cười, họ bước đi song song nhau nhưng có lẽ giữa họ đang dần dần mất đi khoảng cách mà chính họ cũng chưa nhận ra.Tinh Quân đưa Lyly đến đầu con hẻm nhà trọ Anh Thư, đợi cô vào trong anh mới gọi taxi về.Trong ngôi nhà quen thuộc của mình, hôm nay Tinh Quân lại thấy ấm áp lạ thường. Bước ngang căn phòng Lưu Linh từng ở, anh không còn cảm giác vương vấn cũng không còn cảm giác thương tâm nữa.Nhớ lại khoảng khắc ôm cô vào lòng ở rạp chiếu phim anh tự cười, anh có thể cảm nhận được cơ thể nóng ấm, da thịt mềm mại của cô xuyên qua lớp áo mỏng, cảm giác tâm mình thật ấm áp thật hạnh phúc.Có ai biết anh tiếc nuối như thế nào khi phải buông cô ra, có ai biết anh khát khao được che chở cô.Cứ nghĩ trái tim mình sẽ không đập rộn ràng vì ai khác nữa nhưng với cô thì khác, cô làm nó ấm nóng dần lên khi gần cô khi nhìn cô.Có phải anh yêu cô bắt đầu từ những tờ giấy tinh nghịch hay vì trái tim yếu đuối của cô vốn tỏ ra mạnh mẽ.Trong căn phòng nhỏ màu trắng có người con gái nhỏ không ngủ được vì những cảm giác lạ nên cứ lăn qua rồi lăn lại.

Chương 5-3