Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước…
Chương 41: Miễn cưỡng
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Một phòng?Một bầy quạ bay qua đỉnh đầu Bạch Thiên Hoan.Mà Hạng Nguyên Hoán bên cạnh Bạch Thiên Hoan lại có vẻ mặt nằm trong dự liệu, cứ như hắn đã biết trước chuyện này vậy.Hạng Nguyên Hoán thân là thế tử gia Hạng thân vương phủ, hơn nữa còn là kinh thành nhất sát (kẻ hung dữ nhất kinh thành), chưởng quỹ khách đ**m này dám không chuẩn bị đủ phòng cho hắn?Xuất hiện tình huống thế này, trừ phi là……..- Hạng đại thế tử, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?Bạch Thiên Hoan kiềm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán.Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt với nàng:- Hoan muội muội có chuyện gì cứ hỏi. Gia nhất định biết gì nói đó, nói thì nói hết.- Lúc trước ngươi nói với ta, ngươi đã đặt phòng xong hết rồi, có phải không?Giọng nói của Bạch Thiên Hoan hơi run run, nàng đã có chút không kiềm chế được tâm trạng.- Đúng vậy, gia quả thật đã đặt xong từ trước.Chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, Bạch Thiên Hoan gằn từng chữ qua kẽ răng:- Thế nhưng, ngươi ban đầu chỉ đặt một phòng thôi có phải không?- Ừ!Hạng Nguyên Hoán đàng hoàng giải thích:- Ban đầu ta định chỉ tới một mình, dẫn nàng theo là việc hôm qua ta mới quyết định.Bạch Thiên Hoan nghiêm mặt.- Vậy ta nghỉ ở đâu?Hạng Nguyên Hoán nhướng mày, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc:- Không có phòng là chuyện ngoài ý muốn, đã như vậy thì ta miễn cưỡng để nàng ở chung phòng với ta đi!- ………Ngoài ý muốn!Miễn cưỡng!Ở chung phòng!Tâm tư hắn sâu không ai lường được, vậy mà không biết trước loại chuyện này? Đây căn bản là hắn cố ý, mà nàng lại không cẩn thận rơi vào bẫy do hắn bố trí.Xem nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt như vậy sao?Bạch Thiên Hoan định quay về Thượng thư phủ, kiên quyết không ở chung phòng với Hạng Nguyên Hoán.- Bây giờ ta……….Nàng vừa mới nói ba chữ thì giọng nói nhẹ nhàng của Hạng Nguyên Hoán truyền đến:- Hoan muội muội nếu sợ ở chung với ta mà nhận thua thì khỏi phải bàn rồi!-…………..Tên khốn kiếp này.- Nếu như thế tử gia không sợ nửa đêm mất mạng thì ta không có ý kiến!Hạng Nguyên Hoán cười như con sói đuôi to đạt được âm mưu.- Có Hoan muội muội bảo vệ ta, ta đương nhiên không sợ!- ……….***Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán cùng nhau vào phòng, cửa phòng mở ra, bên trong khá rộng rãi và sạch sẽ, một tấm bình phong mẫu đơn theo phong cách cổ chia căn phòng thành sảnh và buồng ngủ.Đặt hành lý ở trên bàn trong sảnh, qua tấm bình phong, trước mắt là một chiếc giường lớn như trong dự đoán, chăn đệm sạch sẽ, vải vóc đều là tơ lụa thượng hạng, gian phòng này rõ ràng đã được ông chủ tỉ mỉ bày trí.Hạng Nguyên Hoán theo sau nàng tiến vào.- Chậc chậc, ở đây chỉ có một cái giường, buổi tối ngủ thế nào đây?
Một phòng?
Một bầy quạ bay qua đỉnh đầu Bạch Thiên Hoan.
Mà Hạng Nguyên Hoán bên cạnh Bạch Thiên Hoan lại có vẻ mặt nằm trong dự liệu, cứ như hắn đã biết trước chuyện này vậy.
Hạng Nguyên Hoán thân là thế tử gia Hạng thân vương phủ, hơn nữa còn là kinh thành nhất sát (kẻ hung dữ nhất kinh thành), chưởng quỹ khách đ**m này
dám không chuẩn bị đủ phòng cho hắn?
Xuất hiện tình huống thế này, trừ phi là……..
- Hạng đại thế tử, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?
Bạch Thiên Hoan kiềm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt với nàng:
- Hoan muội muội có chuyện gì cứ hỏi. Gia nhất định biết gì nói đó, nói thì nói hết.
- Lúc trước ngươi nói với ta, ngươi đã đặt phòng xong hết rồi, có phải không?
Giọng nói của Bạch Thiên Hoan hơi run run, nàng đã có chút không kiềm chế được tâm trạng.
- Đúng vậy, gia quả thật đã đặt xong từ trước.
Chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, Bạch Thiên Hoan gằn từng chữ qua kẽ răng:
- Thế nhưng, ngươi ban đầu chỉ đặt một phòng thôi có phải không?
- Ừ!
Hạng Nguyên Hoán đàng hoàng giải thích:
- Ban đầu ta định chỉ tới một mình, dẫn nàng theo là việc hôm qua ta mới quyết định.
Bạch Thiên Hoan nghiêm mặt.
- Vậy ta nghỉ ở đâu?
Hạng Nguyên Hoán nhướng mày, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc:
- Không có phòng là chuyện ngoài ý muốn, đã như vậy thì ta miễn cưỡng để nàng ở chung phòng với ta đi!
- ………
Ngoài ý muốn!
Miễn cưỡng!
Ở chung phòng!
Tâm tư hắn sâu không ai lường được, vậy mà không biết trước loại chuyện
này? Đây căn bản là hắn cố ý, mà nàng lại không cẩn thận rơi vào bẫy do
hắn bố trí.
Xem nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt như vậy sao?
Bạch Thiên Hoan định quay về Thượng thư phủ, kiên quyết không ở chung phòng với Hạng Nguyên Hoán.
- Bây giờ ta……….
Nàng vừa mới nói ba chữ thì giọng nói nhẹ nhàng của Hạng Nguyên Hoán truyền đến:
- Hoan muội muội nếu sợ ở chung với ta mà nhận thua thì khỏi phải bàn rồi!
-…………..
Tên khốn kiếp này.
- Nếu như thế tử gia không sợ nửa đêm mất mạng thì ta không có ý kiến!
Hạng Nguyên Hoán cười như con sói đuôi to đạt được âm mưu.
- Có Hoan muội muội bảo vệ ta, ta đương nhiên không sợ!
- ……….
***
Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán cùng nhau vào phòng, cửa phòng mở ra,
bên trong khá rộng rãi và sạch sẽ, một tấm bình phong mẫu đơn theo phong cách cổ chia căn phòng thành sảnh và buồng ngủ.
Đặt hành lý ở trên bàn trong sảnh, qua tấm bình phong, trước mắt là một chiếc
giường lớn như trong dự đoán, chăn đệm sạch sẽ, vải vóc đều là tơ lụa
thượng hạng, gian phòng này rõ ràng đã được ông chủ tỉ mỉ bày trí.
Hạng Nguyên Hoán theo sau nàng tiến vào.
- Chậc chậc, ở đây chỉ có một cái giường, buổi tối ngủ thế nào đây?
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Một phòng?Một bầy quạ bay qua đỉnh đầu Bạch Thiên Hoan.Mà Hạng Nguyên Hoán bên cạnh Bạch Thiên Hoan lại có vẻ mặt nằm trong dự liệu, cứ như hắn đã biết trước chuyện này vậy.Hạng Nguyên Hoán thân là thế tử gia Hạng thân vương phủ, hơn nữa còn là kinh thành nhất sát (kẻ hung dữ nhất kinh thành), chưởng quỹ khách đ**m này dám không chuẩn bị đủ phòng cho hắn?Xuất hiện tình huống thế này, trừ phi là……..- Hạng đại thế tử, ta có thể hỏi ngài một chuyện không?Bạch Thiên Hoan kiềm nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh nhìn về phía Hạng Nguyên Hoán.Hạng Nguyên Hoán chớp chớp mắt với nàng:- Hoan muội muội có chuyện gì cứ hỏi. Gia nhất định biết gì nói đó, nói thì nói hết.- Lúc trước ngươi nói với ta, ngươi đã đặt phòng xong hết rồi, có phải không?Giọng nói của Bạch Thiên Hoan hơi run run, nàng đã có chút không kiềm chế được tâm trạng.- Đúng vậy, gia quả thật đã đặt xong từ trước.Chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, Bạch Thiên Hoan gằn từng chữ qua kẽ răng:- Thế nhưng, ngươi ban đầu chỉ đặt một phòng thôi có phải không?- Ừ!Hạng Nguyên Hoán đàng hoàng giải thích:- Ban đầu ta định chỉ tới một mình, dẫn nàng theo là việc hôm qua ta mới quyết định.Bạch Thiên Hoan nghiêm mặt.- Vậy ta nghỉ ở đâu?Hạng Nguyên Hoán nhướng mày, vẫn là vẻ mặt nghiêm túc:- Không có phòng là chuyện ngoài ý muốn, đã như vậy thì ta miễn cưỡng để nàng ở chung phòng với ta đi!- ………Ngoài ý muốn!Miễn cưỡng!Ở chung phòng!Tâm tư hắn sâu không ai lường được, vậy mà không biết trước loại chuyện này? Đây căn bản là hắn cố ý, mà nàng lại không cẩn thận rơi vào bẫy do hắn bố trí.Xem nàng là đứa trẻ ba tuổi dễ gạt như vậy sao?Bạch Thiên Hoan định quay về Thượng thư phủ, kiên quyết không ở chung phòng với Hạng Nguyên Hoán.- Bây giờ ta……….Nàng vừa mới nói ba chữ thì giọng nói nhẹ nhàng của Hạng Nguyên Hoán truyền đến:- Hoan muội muội nếu sợ ở chung với ta mà nhận thua thì khỏi phải bàn rồi!-…………..Tên khốn kiếp này.- Nếu như thế tử gia không sợ nửa đêm mất mạng thì ta không có ý kiến!Hạng Nguyên Hoán cười như con sói đuôi to đạt được âm mưu.- Có Hoan muội muội bảo vệ ta, ta đương nhiên không sợ!- ……….***Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán cùng nhau vào phòng, cửa phòng mở ra, bên trong khá rộng rãi và sạch sẽ, một tấm bình phong mẫu đơn theo phong cách cổ chia căn phòng thành sảnh và buồng ngủ.Đặt hành lý ở trên bàn trong sảnh, qua tấm bình phong, trước mắt là một chiếc giường lớn như trong dự đoán, chăn đệm sạch sẽ, vải vóc đều là tơ lụa thượng hạng, gian phòng này rõ ràng đã được ông chủ tỉ mỉ bày trí.Hạng Nguyên Hoán theo sau nàng tiến vào.- Chậc chậc, ở đây chỉ có một cái giường, buổi tối ngủ thế nào đây?