Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước…
Chương 59: Cho ta một câu trả lời
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Trái tim giống như bị gõ một búa thật mạnh.Trở thành thê tử của hắn?Khóe môi nàng hiện ra độ cong cứng ngắc:- Hạng đại thế tử, hai chúng ta không thích hợp, vả lại giữa hai chúng ta là không có khả năng.- Hở? Nàng có người trong lòng rồi?Hạng Nguyên Hoán hứng thú nhướng mi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.- Không có!Bạch Thiên Hoan khẽ cau mày, theo bản năng chuyển ánh mắt đi nơi khác, không đón ánh mắt hắn.- Nếu đã không có, ta chưa cưới nàng chưa gả, tại sao không thích hợp?- Không tại sao gì hết.Nàng hơi không kiên nhẫn nhắc nhở hắn:- Thế tử gia đừng quên, tương lai ngươi phải cưới nhị muội ta!Lại là chuyện đó.Thấy nàng ngoan cố như vậy, Hạng Nguyên Hoán nhíu mày, không nói tiếp nữa.Lý do có thể nói ra đều không phải là lý do, càng huống hồ………..là một lý do căn bản không thành lập, xem ra, phải nhanh chóng tìm thời cơ cùng nàng nói rõ chuyện kia, nếu không, nàng còn có thể đem lý do này để qua loa với hắn.Khi lý do không còn là lý do nữa thì Hoan muội muội của ta, nàng còn lý do gì để cự tuyệt ta?***Sau khi Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán rời đi, cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm âm thầm từ chỗ khúc quanh bước ra, trên mặt hiện ra vẻ nham hiểm tiểu nhân.Hắn có lòng tốt muốn giúp Hạng Nguyên Hoán, tiếc là hắn ta không biết điều.Kế hoạch của thái tử và lục hoàng tử ở sân đấu thú tuy hoàn mỹ nhưng tiếc rằng Hạng Nguyên Hoán này lại là một con mèo chín mạng, ai biết sẽ có biến số gì hay không, hắn nhất định phải khiến cho kế hoạch càng thêm hoàn mỹ, để Hạng Nguyên Hoán không có cơ hội nghỉ hồi sức.Ánh mắt hắn nhìn theo hướng Hạng Hân Lạc vừa rời đi, con ngươi lóe lên ánh sáng nham hiểm.Một muội muội yêu thích huynh trưởng, ghen tị với nữ nhân của ca ca mình.Lòng đố kị của nữ nhân rất đáng sợ, chỉ cần lợi dụng một chút thì tin rằng nàng ta nhất định sẽ trở thành con cờ tốt nhất của mình để trừ khử Hạng Nguyên Hoán.***Thời gian sân đấu thú mở cửa rốt cục cũng sắp đến, bên ngoài sân đấu thú tụ tập rất nhiều dân chúng và quan lại quyền quý chuẩn bị vào trong, khắp nơi đều có thể thấy được những người chắp tay nịnh nọt.Lần đấu thú này được quảng cáo với bên ngoài là có thêm tiết mục người tay không đấu thú, cho nên năm nay thu hút nhiều người tới hơn.Loại hội lớn này trước nay luôn là trò chơi yêu thích của người phú quý và hậu duệ vương tôn quý tộc, trong đó cũng có không ít thương nhân nước khác, có thể nói là ngư long hỗn tạp.Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi ở lầu hai một căn trà lâu cách sân đấu thú không xa.Vì gần bắt đầu hội đấu thú nên rất nhiều người ngồi ở trà lâu chờ, hôm nay là ngày trà lâu làm ăn thịnh vượng nhất trong năm, Hạng Nguyên Hoán nhờ vào thân phận nên dễ dàng chiếm được vị trí cạnh cửa sổ trà lâu, vừa vặn có thể thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng ngoài cửa sổ.Trước khi tới trà lâu, mấy thị vệ của Hạng Nguyên Hoán xuất hiện, lúc Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi xuống thì họ ngăn trở những người muốn bợ đỡ Hạng Nguyên Hoán.Ngồi bên cửa sổ, cúi đầu nhìn những gương mặt giả dối dưới cửa sổ, Bạch Thiên Hoan không khỏi nhíu chặt mày.- Hoan muội muội, có phải nàng nên cho ta một câu trả lời hay không?Hạng Nguyên Hoán đối diện hứng thú nhìn Bạch Thiên Hoan.
Trái tim giống như bị gõ một búa thật mạnh.
Trở thành thê tử của hắn?
Khóe môi nàng hiện ra độ cong cứng ngắc:
- Hạng đại thế tử, hai chúng ta không thích hợp, vả lại giữa hai chúng ta là không có khả năng.
- Hở? Nàng có người trong lòng rồi?
Hạng Nguyên Hoán hứng thú nhướng mi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.
- Không có!
Bạch Thiên Hoan khẽ cau mày, theo bản năng chuyển ánh mắt đi nơi khác, không đón ánh mắt hắn.
- Nếu đã không có, ta chưa cưới nàng chưa gả, tại sao không thích hợp?
- Không tại sao gì hết.
Nàng hơi không kiên nhẫn nhắc nhở hắn:
- Thế tử gia đừng quên, tương lai ngươi phải cưới nhị muội ta!
Lại là chuyện đó.
Thấy nàng ngoan cố như vậy, Hạng Nguyên Hoán nhíu mày, không nói tiếp nữa.
Lý do có thể nói ra đều không phải là lý do, càng huống hồ………..là một lý
do căn bản không thành lập, xem ra, phải nhanh chóng tìm thời cơ cùng
nàng nói rõ chuyện kia, nếu không, nàng còn có thể đem lý do này để qua
loa với hắn.
Khi lý do không còn là lý do nữa thì Hoan muội muội của ta, nàng còn lý do gì để cự tuyệt ta?
***
Sau khi Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán rời đi, cửu hoàng tử Hạ Ất
Khiêm âm thầm từ chỗ khúc quanh bước ra, trên mặt hiện ra vẻ nham hiểm
tiểu nhân.
Hắn có lòng tốt muốn giúp Hạng Nguyên Hoán, tiếc là hắn ta không biết điều.
Kế hoạch của thái tử và lục hoàng tử ở sân đấu thú tuy hoàn mỹ nhưng tiếc
rằng Hạng Nguyên Hoán này lại là một con mèo chín mạng, ai biết sẽ có
biến số gì hay không, hắn nhất định phải khiến cho kế hoạch càng thêm
hoàn mỹ, để Hạng Nguyên Hoán không có cơ hội nghỉ hồi sức.
Ánh mắt hắn nhìn theo hướng Hạng Hân Lạc vừa rời đi, con ngươi lóe lên ánh sáng nham hiểm.
Một muội muội yêu thích huynh trưởng, ghen tị với nữ nhân của ca ca mình.
Lòng đố kị của nữ nhân rất đáng sợ, chỉ cần lợi dụng một chút thì tin rằng
nàng ta nhất định sẽ trở thành con cờ tốt nhất của mình để trừ khử Hạng
Nguyên Hoán.
***
Thời gian sân đấu thú mở cửa
rốt cục cũng sắp đến, bên ngoài sân đấu thú tụ tập rất nhiều dân chúng
và quan lại quyền quý chuẩn bị vào trong, khắp nơi đều có thể thấy được
những người chắp tay nịnh nọt.
Lần đấu thú này được quảng
cáo với bên ngoài là có thêm tiết mục người tay không đấu thú, cho nên
năm nay thu hút nhiều người tới hơn.
Loại hội lớn này trước
nay luôn là trò chơi yêu thích của người phú quý và hậu duệ vương tôn
quý tộc, trong đó cũng có không ít thương nhân nước khác, có thể nói là
ngư long hỗn tạp.
Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi ở lầu hai một căn trà lâu cách sân đấu thú không xa.
Vì gần bắt đầu hội đấu thú nên rất nhiều người ngồi ở trà lâu chờ, hôm nay là ngày trà lâu làm ăn thịnh vượng nhất trong năm, Hạng Nguyên Hoán nhờ vào thân phận nên dễ dàng chiếm được vị trí cạnh cửa sổ trà lâu, vừa
vặn có thể thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng ngoài cửa sổ.
Trước khi tới trà lâu, mấy thị vệ của Hạng Nguyên Hoán xuất hiện, lúc Hạng
Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi xuống thì họ ngăn trở những người
muốn bợ đỡ Hạng Nguyên Hoán.
Ngồi bên cửa sổ, cúi đầu nhìn những gương mặt giả dối dưới cửa sổ, Bạch Thiên Hoan không khỏi nhíu chặt mày.
- Hoan muội muội, có phải nàng nên cho ta một câu trả lời hay không?
Hạng Nguyên Hoán đối diện hứng thú nhìn Bạch Thiên Hoan.
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Trái tim giống như bị gõ một búa thật mạnh.Trở thành thê tử của hắn?Khóe môi nàng hiện ra độ cong cứng ngắc:- Hạng đại thế tử, hai chúng ta không thích hợp, vả lại giữa hai chúng ta là không có khả năng.- Hở? Nàng có người trong lòng rồi?Hạng Nguyên Hoán hứng thú nhướng mi, hai mắt nhìn chằm chằm nàng.- Không có!Bạch Thiên Hoan khẽ cau mày, theo bản năng chuyển ánh mắt đi nơi khác, không đón ánh mắt hắn.- Nếu đã không có, ta chưa cưới nàng chưa gả, tại sao không thích hợp?- Không tại sao gì hết.Nàng hơi không kiên nhẫn nhắc nhở hắn:- Thế tử gia đừng quên, tương lai ngươi phải cưới nhị muội ta!Lại là chuyện đó.Thấy nàng ngoan cố như vậy, Hạng Nguyên Hoán nhíu mày, không nói tiếp nữa.Lý do có thể nói ra đều không phải là lý do, càng huống hồ………..là một lý do căn bản không thành lập, xem ra, phải nhanh chóng tìm thời cơ cùng nàng nói rõ chuyện kia, nếu không, nàng còn có thể đem lý do này để qua loa với hắn.Khi lý do không còn là lý do nữa thì Hoan muội muội của ta, nàng còn lý do gì để cự tuyệt ta?***Sau khi Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán rời đi, cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm âm thầm từ chỗ khúc quanh bước ra, trên mặt hiện ra vẻ nham hiểm tiểu nhân.Hắn có lòng tốt muốn giúp Hạng Nguyên Hoán, tiếc là hắn ta không biết điều.Kế hoạch của thái tử và lục hoàng tử ở sân đấu thú tuy hoàn mỹ nhưng tiếc rằng Hạng Nguyên Hoán này lại là một con mèo chín mạng, ai biết sẽ có biến số gì hay không, hắn nhất định phải khiến cho kế hoạch càng thêm hoàn mỹ, để Hạng Nguyên Hoán không có cơ hội nghỉ hồi sức.Ánh mắt hắn nhìn theo hướng Hạng Hân Lạc vừa rời đi, con ngươi lóe lên ánh sáng nham hiểm.Một muội muội yêu thích huynh trưởng, ghen tị với nữ nhân của ca ca mình.Lòng đố kị của nữ nhân rất đáng sợ, chỉ cần lợi dụng một chút thì tin rằng nàng ta nhất định sẽ trở thành con cờ tốt nhất của mình để trừ khử Hạng Nguyên Hoán.***Thời gian sân đấu thú mở cửa rốt cục cũng sắp đến, bên ngoài sân đấu thú tụ tập rất nhiều dân chúng và quan lại quyền quý chuẩn bị vào trong, khắp nơi đều có thể thấy được những người chắp tay nịnh nọt.Lần đấu thú này được quảng cáo với bên ngoài là có thêm tiết mục người tay không đấu thú, cho nên năm nay thu hút nhiều người tới hơn.Loại hội lớn này trước nay luôn là trò chơi yêu thích của người phú quý và hậu duệ vương tôn quý tộc, trong đó cũng có không ít thương nhân nước khác, có thể nói là ngư long hỗn tạp.Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi ở lầu hai một căn trà lâu cách sân đấu thú không xa.Vì gần bắt đầu hội đấu thú nên rất nhiều người ngồi ở trà lâu chờ, hôm nay là ngày trà lâu làm ăn thịnh vượng nhất trong năm, Hạng Nguyên Hoán nhờ vào thân phận nên dễ dàng chiếm được vị trí cạnh cửa sổ trà lâu, vừa vặn có thể thu vào mắt toàn bộ cảnh tượng ngoài cửa sổ.Trước khi tới trà lâu, mấy thị vệ của Hạng Nguyên Hoán xuất hiện, lúc Hạng Nguyên Hoán và Bạch Thiên Hoan ngồi xuống thì họ ngăn trở những người muốn bợ đỡ Hạng Nguyên Hoán.Ngồi bên cửa sổ, cúi đầu nhìn những gương mặt giả dối dưới cửa sổ, Bạch Thiên Hoan không khỏi nhíu chặt mày.- Hoan muội muội, có phải nàng nên cho ta một câu trả lời hay không?Hạng Nguyên Hoán đối diện hứng thú nhìn Bạch Thiên Hoan.