Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước…
Chương 68: Không kịp nhìn rõ
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Đáng ghét!!!Bạch Thiên Hoan đập mạnh hàng rào, nàng nhớn nhác tóm lấy cổ áo người bên cạnh, hai mắt hung dữ trừng đối phương:- Chìa khóa có phải trên tay ngươi không? Lập tức mở cửa ra cho ta!- Không..........không phải..........Người nọ bị dọa cả người run rẩy, tay run run chỉ vào phía sau Bạch Thiên Hoan:- Chìa khóa.........chìa khóa trên tay người đó!Bạch Thiên Hoan cau mày nhìn theo hướng người nọ chỉ, đúng lúc thấy cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm đứng ở phía sau mình, tay lắc lắc một chiếc chìa khóa, vẻ mặt nham hiểm nhìn nàng.- Bạch cô nương muốn cái này sao?- Quả nhiên là ngươi!Bạch Thiên Hoan chỉ vào mũi Hạ Ất Khiêm mà mắng:- Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ!Hạ Ất Khiêm cười đắc ý, hai tay chắp sau lưng, dạo bước qua lại trước mặt nàng:- Chuyện này không thể trách bổn hoàng tử, muốn trách thì trách Hạng Nguyên Hoán quá thâm tình với Bạch cô nương ngươi, nghe nói ngươi ở trong tay bổn hoàng tử liền cam tâm tình nguyện phong bế huyệt đạo của mình, đấu nhau với hổ, bổn hoàng tử ngăn cũng không ngăn được!Hạng Nguyên Hoán tên đại ngu ngốc này!- Ngươi không sợ như vậy sẽ đắc tội Hạng thân vương phủ sao?- Sợ?Hạ Ất Khiêm cười giễu cợt:- Hạng Nguyên Hoán tự nguyện đấu thú vì mỹ nhân, không trách được người khác!Âm thanh trong sân đấu thú càng lúc càng lớn, khóe mắt Bạch Thiên Hoan liếc thấy Hạng Nguyên Hoán lại bị vuốt hổ quét xuống đất, tâm không khỏi siết chặt từng hồi.Thấy một màn như vậy, nàng tức đến dậm chân, không kịp nghĩ nhiều, đưa tay về phía Hạ Ất Khiêm:- Đưa chìa khóa cho ta!- Đưa ngươi?Hạ Ất Khiêm lộ ra vẻ mặt gian trá:- Đưa ngươi cũng được, có điều, ngươi cũng phải phong bế huyệt đạo của mình giống hắn, hơn nữa giao hết vũ khí trên người ra đây.Nàng không chút nghĩ ngợi:- Được!Dứt lời, nàng vứt ngân châm trong tay áo, chủy thủ và thanh kiếm Hạng Nguyên Hoán đưa cho nàng.Cùng với tiếng “rào rào”, đồ vật rơi lả tả trên mặt đất.Hạ Ất Khiêm hài lòng vứt chìa khóa ở lối vào, rồi nhặt đồ Bạch Thiên Hoan vứt lên.Bạch Thiên Hoan cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa hàng rào.Trong lúc này, Hạ Ất Khiêm nham hiểm vẫy tay với đầu bên kia, một cửa rào khác mở ra, tất cả dã thú hung mãnh toàn bộ sổ lồng, nhanh chóng chắn lối đi của Bạch Thiên Hoan, nàng bỗng chốc bị vây giữa đám dã thú.Hạ Ất Khiêm đứng ngoài hàng rào hai mắt toát lên vẻ mong đợi.- Giết, giết, giết hết hai người bọn chúng cho bổn hoàng tử.Bạch Thiên Hoan bị vây giữa đám dã thú, tránh được một đòn công kích nguy hiểm của sư tử thì bên kia lại tới một con trâu rừng hung mãnh.Nàng suy nghĩ trong một thoáng, vào thời điểm trâu rừng xông qua thì lập tức nhảy lên người nó.Trâu rừng bị chọc giận, hất đầu rống một tiếng, quăng mạnh Bạch Thiên Hoan trên người xuống.Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt sắc của Bạch Thiên Hoan nhìn thấy móng vuốt một con mãnh hổ lại đánh về phía Hạng Nguyên Hoán, nàng lập tức buông sừng trâu, thân thể quăng mạnh ra ngoài, lao về phía lưng hắn.Sau lưng truyền đến một cú va đập mạnh, kèm theo cơn đau bỏng rát.Sức lực mạnh mẽ khiến nàng và Hạng Nguyên Hoán đều ngã xuống đất, trong nháy mắt ngã xuống, Bạch Thiên Hoan loáng thoáng thấy vẻ mặt lo lắng của hắn nhưng không kịp nhìn rõ thì bóng tối đã bao phủ toàn bộ ý thức của nàng.
Đáng ghét!!!
Bạch Thiên Hoan đập mạnh hàng rào, nàng nhớn nhác tóm lấy cổ áo người bên cạnh, hai mắt hung dữ trừng đối phương:
- Chìa khóa có phải trên tay ngươi không? Lập tức mở cửa ra cho ta!
- Không..........không phải..........
Người nọ bị dọa cả người run rẩy, tay run run chỉ vào phía sau Bạch Thiên Hoan:
- Chìa khóa.........chìa khóa trên tay người đó!
Bạch Thiên Hoan cau mày nhìn theo hướng người nọ chỉ, đúng lúc thấy cửu
hoàng tử Hạ Ất Khiêm đứng ở phía sau mình, tay lắc lắc một chiếc chìa
khóa, vẻ mặt nham hiểm nhìn nàng.
- Bạch cô nương muốn cái này sao?
- Quả nhiên là ngươi!
Bạch Thiên Hoan chỉ vào mũi Hạ Ất Khiêm mà mắng:
- Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ!
Hạ Ất Khiêm cười đắc ý, hai tay chắp sau lưng, dạo bước qua lại trước mặt nàng:
- Chuyện này không thể trách bổn hoàng tử, muốn trách thì trách Hạng
Nguyên Hoán quá thâm tình với Bạch cô nương ngươi, nghe nói ngươi ở
trong tay bổn hoàng tử liền cam tâm tình nguyện phong bế huyệt đạo của
mình, đấu nhau với hổ, bổn hoàng tử ngăn cũng không ngăn được!
Hạng Nguyên Hoán tên đại ngu ngốc này!
- Ngươi không sợ như vậy sẽ đắc tội Hạng thân vương phủ sao?
- Sợ?
Hạ Ất Khiêm cười giễu cợt:
- Hạng Nguyên Hoán tự nguyện đấu thú vì mỹ nhân, không trách được người khác!
Âm thanh trong sân đấu thú càng lúc càng lớn, khóe mắt Bạch Thiên Hoan
liếc thấy Hạng Nguyên Hoán lại bị vuốt hổ quét xuống đất, tâm không khỏi siết chặt từng hồi.
Thấy một màn như vậy, nàng tức đến dậm chân, không kịp nghĩ nhiều, đưa tay về phía Hạ Ất Khiêm:
- Đưa chìa khóa cho ta!
- Đưa ngươi?
Hạ Ất Khiêm lộ ra vẻ mặt gian trá:
- Đưa ngươi cũng được, có điều, ngươi cũng phải phong bế huyệt đạo của
mình giống hắn, hơn nữa giao hết vũ khí trên người ra đây.
Nàng không chút nghĩ ngợi:
- Được!
Dứt lời, nàng vứt ngân châm trong tay áo, chủy thủ và thanh kiếm Hạng Nguyên Hoán đưa cho nàng.
Cùng với tiếng “rào rào”, đồ vật rơi lả tả trên mặt đất.
Hạ Ất Khiêm hài lòng vứt chìa khóa ở lối vào, rồi nhặt đồ Bạch Thiên Hoan vứt lên.
Bạch Thiên Hoan cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa hàng rào.
Trong lúc này, Hạ Ất Khiêm nham hiểm vẫy tay với đầu bên kia, một cửa rào
khác mở ra, tất cả dã thú hung mãnh toàn bộ sổ lồng, nhanh chóng chắn
lối đi của Bạch Thiên Hoan, nàng bỗng chốc bị vây giữa đám dã thú.
Hạ Ất Khiêm đứng ngoài hàng rào hai mắt toát lên vẻ mong đợi.
- Giết, giết, giết hết hai người bọn chúng cho bổn hoàng tử.
Bạch Thiên Hoan bị vây giữa đám dã thú, tránh được một đòn công kích nguy
hiểm của sư tử thì bên kia lại tới một con trâu rừng hung mãnh.
Nàng suy nghĩ trong một thoáng, vào thời điểm trâu rừng xông qua thì lập tức nhảy lên người nó.
Trâu rừng bị chọc giận, hất đầu rống một tiếng, quăng mạnh Bạch Thiên Hoan trên người xuống.
Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt sắc của Bạch Thiên Hoan nhìn thấy móng vuốt một con mãnh hổ lại đánh về phía Hạng Nguyên Hoán, nàng lập tức buông sừng
trâu, thân thể quăng mạnh ra ngoài, lao về phía lưng hắn.
Sau lưng truyền đến một cú va đập mạnh, kèm theo cơn đau bỏng rát.
Sức lực mạnh mẽ khiến nàng và Hạng Nguyên Hoán đều ngã xuống đất, trong
nháy mắt ngã xuống, Bạch Thiên Hoan loáng thoáng thấy vẻ mặt lo lắng của hắn nhưng không kịp nhìn rõ thì bóng tối đã bao phủ toàn bộ ý thức của
nàng.
Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Đáng ghét!!!Bạch Thiên Hoan đập mạnh hàng rào, nàng nhớn nhác tóm lấy cổ áo người bên cạnh, hai mắt hung dữ trừng đối phương:- Chìa khóa có phải trên tay ngươi không? Lập tức mở cửa ra cho ta!- Không..........không phải..........Người nọ bị dọa cả người run rẩy, tay run run chỉ vào phía sau Bạch Thiên Hoan:- Chìa khóa.........chìa khóa trên tay người đó!Bạch Thiên Hoan cau mày nhìn theo hướng người nọ chỉ, đúng lúc thấy cửu hoàng tử Hạ Ất Khiêm đứng ở phía sau mình, tay lắc lắc một chiếc chìa khóa, vẻ mặt nham hiểm nhìn nàng.- Bạch cô nương muốn cái này sao?- Quả nhiên là ngươi!Bạch Thiên Hoan chỉ vào mũi Hạ Ất Khiêm mà mắng:- Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ!Hạ Ất Khiêm cười đắc ý, hai tay chắp sau lưng, dạo bước qua lại trước mặt nàng:- Chuyện này không thể trách bổn hoàng tử, muốn trách thì trách Hạng Nguyên Hoán quá thâm tình với Bạch cô nương ngươi, nghe nói ngươi ở trong tay bổn hoàng tử liền cam tâm tình nguyện phong bế huyệt đạo của mình, đấu nhau với hổ, bổn hoàng tử ngăn cũng không ngăn được!Hạng Nguyên Hoán tên đại ngu ngốc này!- Ngươi không sợ như vậy sẽ đắc tội Hạng thân vương phủ sao?- Sợ?Hạ Ất Khiêm cười giễu cợt:- Hạng Nguyên Hoán tự nguyện đấu thú vì mỹ nhân, không trách được người khác!Âm thanh trong sân đấu thú càng lúc càng lớn, khóe mắt Bạch Thiên Hoan liếc thấy Hạng Nguyên Hoán lại bị vuốt hổ quét xuống đất, tâm không khỏi siết chặt từng hồi.Thấy một màn như vậy, nàng tức đến dậm chân, không kịp nghĩ nhiều, đưa tay về phía Hạ Ất Khiêm:- Đưa chìa khóa cho ta!- Đưa ngươi?Hạ Ất Khiêm lộ ra vẻ mặt gian trá:- Đưa ngươi cũng được, có điều, ngươi cũng phải phong bế huyệt đạo của mình giống hắn, hơn nữa giao hết vũ khí trên người ra đây.Nàng không chút nghĩ ngợi:- Được!Dứt lời, nàng vứt ngân châm trong tay áo, chủy thủ và thanh kiếm Hạng Nguyên Hoán đưa cho nàng.Cùng với tiếng “rào rào”, đồ vật rơi lả tả trên mặt đất.Hạ Ất Khiêm hài lòng vứt chìa khóa ở lối vào, rồi nhặt đồ Bạch Thiên Hoan vứt lên.Bạch Thiên Hoan cầm lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa hàng rào.Trong lúc này, Hạ Ất Khiêm nham hiểm vẫy tay với đầu bên kia, một cửa rào khác mở ra, tất cả dã thú hung mãnh toàn bộ sổ lồng, nhanh chóng chắn lối đi của Bạch Thiên Hoan, nàng bỗng chốc bị vây giữa đám dã thú.Hạ Ất Khiêm đứng ngoài hàng rào hai mắt toát lên vẻ mong đợi.- Giết, giết, giết hết hai người bọn chúng cho bổn hoàng tử.Bạch Thiên Hoan bị vây giữa đám dã thú, tránh được một đòn công kích nguy hiểm của sư tử thì bên kia lại tới một con trâu rừng hung mãnh.Nàng suy nghĩ trong một thoáng, vào thời điểm trâu rừng xông qua thì lập tức nhảy lên người nó.Trâu rừng bị chọc giận, hất đầu rống một tiếng, quăng mạnh Bạch Thiên Hoan trên người xuống.Trong khoảnh khắc đó, đôi mắt sắc của Bạch Thiên Hoan nhìn thấy móng vuốt một con mãnh hổ lại đánh về phía Hạng Nguyên Hoán, nàng lập tức buông sừng trâu, thân thể quăng mạnh ra ngoài, lao về phía lưng hắn.Sau lưng truyền đến một cú va đập mạnh, kèm theo cơn đau bỏng rát.Sức lực mạnh mẽ khiến nàng và Hạng Nguyên Hoán đều ngã xuống đất, trong nháy mắt ngã xuống, Bạch Thiên Hoan loáng thoáng thấy vẻ mặt lo lắng của hắn nhưng không kịp nhìn rõ thì bóng tối đã bao phủ toàn bộ ý thức của nàng.