Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước…

Chương 67: Là đồ đần à?

Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Hạng Nguyên Hoán từ sau hàng rào bước ra, những người nhận ra hắn ai nấy đều kinh ngạc, trên khán đài tiếng nghị luận sôi nổi, rối rít chỉ vào người ở giữa sân đấu thú.Nghe những tiếng nghị luận phía sau, sự xuất hiện của Hạng Nguyên Hoán quả nhiên chấn động như dự liệu.Cùng lúc đó, ở một cửa vào khác xuất hiện hai con mãnh hổ.Mãnh hổ bị đói mấy ngày nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán như nhìn thức ăn ngon, nước miếng trong suốt nhễ nhại liên tục nhỏ xuống đất.Đám người thái tử, lục hoàng tử và Ngụy Tử Phong phía đối diện cũng nhìn ngây người, rất hiển nhiên, bọn họ không hề biết chuyện này.Sững sờ qua đi, trên mặt bọn họ nhanh chóng lộ ra vẻ đắc ý và nham hiểm.Hai tay Bạch Thiên Hoan nắm chặt dưới ống tay áo, đôi mắt phẫn nộ.Nếu như chuyện này là Hạng Nguyên Hoán vì muốn chơi nổi mà cố ý làm, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!Trong chốc lát, nàng đã bình tĩnh lại.Tên Hạng Nguyên Hoán này võ công rất cao, bao nhiêu người muốn giết hắn mà không được, chỉ hai con dã thú thôi, nhất định cũng không đáng kể.Cho nên, Bạch Thiên Hoan đứng ở ngoài sân, chờ Hạng Nguyên Hoán đánh xong hai con mãnh hổ rồi ra ngoài.Vốn tưởng rằng Hạng Nguyên Hoán có thể kết thúc rất nhanh nhưng hắn và hai con mãnh hổ cứ di chuyển vòng quanh, cố ý tránh né, động tác tiến lùi hơi chậm hơn bình thường.Chuyện này là thế nào?- Ơ, huyệt đạo nội công của thế tử gia hình như bị phong bế rồi, không thể sử dụng nội lực!Lưu Khải nhìn ra manh mối quái dị trong đó, kêu lên, sau đó sợ hãi nhìn Bạch Thiên Hoan thăm dò.Gương mặt nàng đen lại, đột nhiên xoay người đi về phía cầu thang.Trong lòng Lưu Khải thầm kêu không tốt, vội vàng theo sau nàng.Còn chưa đi tới cầu thang, trên khán đài truyền đến một tràng kêu to, Bạch Thiên Hoan theo bản năng liếc vào sân đấu thú.Hạng Nguyên Hoán thoát được móng vuốt hổ trong gang tấc, tay trái nắm lấy vai phải, chỗ vai phải hiện lên ba vết cào đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.Thấy vết màu đỏ kia, tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng, không khỏi bước nhanh hơn.Thủ vệ nơi cầu thang muốn ngăn Bạch Thiên Hoan bị Lưu Khải vội vàng đẩy ra.- Không thấy thiếu gia ta sao? Không được ngăn nàng ấy!Đi xuống cầu thang, tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò reo vẫn không ngừng vang lên bên tai, Bạch Thiên Hoan càng căng thẳng hơn, trong lòng thầm nói: Hạng Nguyên Hoán, ngươi tốt nhất là sống tốt cho ta.Dưới sự hướng dẫn của Lưu Khải, Bạch Thiên Hoan rất nhanh đã đi tới lối vào hàng rào sân đấu thú.Đứng ngoài cửa hàng rào nhìn vào bên trong, hai con mãnh hổ trông như hai con quái vật khổng lồ.Hạng Nguyên Hoán đấm một quyền vào mãnh hổ, con mãnh hổ còn lại lập tức nhào tới, Hạng Nguyên Hoán động tác hơi chậm bị vuốt hổ làm bị thương sau lưng.Hắn là đồ đần à? Đã bị thương thành như vậy mà không giải huyệt đạo trên người?- Họ Hạng, Hạng Nguyên Hoán!Bạch Thiên Hoan lo lắng la to về phía Hạng Nguyên Hoán.Tiếc là tiếng la hét xung quanh quá lớn, che mất tiếng của nàng nên hắn căn bản không nghe thấy.

Hạng Nguyên Hoán từ
sau hàng rào bước ra, những người nhận ra hắn ai nấy đều kinh ngạc, trên khán đài tiếng nghị luận sôi nổi, rối rít chỉ vào người ở giữa sân đấu
thú.

Nghe những tiếng nghị luận phía sau, sự xuất hiện của Hạng Nguyên Hoán quả nhiên chấn động như dự liệu.

Cùng lúc đó, ở một cửa vào khác xuất hiện hai con mãnh hổ.

Mãnh hổ bị đói mấy ngày nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán như nhìn thức ăn
ngon, nước miếng trong suốt nhễ nhại liên tục nhỏ xuống đất.

Đám người thái tử, lục hoàng tử và Ngụy Tử Phong phía đối diện cũng nhìn
ngây người, rất hiển nhiên, bọn họ không hề biết chuyện này.

Sững sờ qua đi, trên mặt bọn họ nhanh chóng lộ ra vẻ đắc ý và nham hiểm.

Hai tay Bạch Thiên Hoan nắm chặt dưới ống tay áo, đôi mắt phẫn nộ.

Nếu như chuyện này là Hạng Nguyên Hoán vì muốn chơi nổi mà cố ý làm, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!

Trong chốc lát, nàng đã bình tĩnh lại.

Tên Hạng Nguyên Hoán này võ công rất cao, bao nhiêu người muốn giết hắn mà
không được, chỉ hai con dã thú thôi, nhất định cũng không đáng kể.

Cho nên, Bạch Thiên Hoan đứng ở ngoài sân, chờ Hạng Nguyên Hoán đánh xong hai con mãnh hổ rồi ra ngoài.

Vốn tưởng rằng Hạng Nguyên Hoán có thể kết thúc rất nhanh nhưng hắn và hai
con mãnh hổ cứ di chuyển vòng quanh, cố ý tránh né, động tác tiến lùi
hơi chậm hơn bình thường.

Chuyện này là thế nào?

- Ơ, huyệt đạo nội công của thế tử gia hình như bị phong bế rồi, không thể sử dụng nội lực!

Lưu Khải nhìn ra manh mối quái dị trong đó, kêu lên, sau đó sợ hãi nhìn Bạch Thiên Hoan thăm dò.

Gương mặt nàng đen lại, đột nhiên xoay người đi về phía cầu thang.

Trong lòng Lưu Khải thầm kêu không tốt, vội vàng theo sau nàng.

Còn chưa đi tới cầu thang, trên khán đài truyền đến một tràng kêu to, Bạch Thiên Hoan theo bản năng liếc vào sân đấu thú.

Hạng Nguyên Hoán thoát được móng vuốt hổ trong gang tấc, tay trái nắm lấy
vai phải, chỗ vai phải hiện lên ba vết cào đỏ tươi, khiến người ta nhìn
mà sợ hãi.

Thấy vết màu đỏ kia, tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng, không khỏi bước nhanh hơn.

Thủ vệ nơi cầu thang muốn ngăn Bạch Thiên Hoan bị Lưu Khải vội vàng đẩy ra.

- Không thấy thiếu gia ta sao? Không được ngăn nàng ấy!

Đi xuống cầu thang, tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò reo vẫn không ngừng vang
lên bên tai, Bạch Thiên Hoan càng căng thẳng hơn, trong lòng thầm nói:
Hạng Nguyên Hoán, ngươi tốt nhất là sống tốt cho ta.

Dưới sự hướng dẫn của Lưu Khải, Bạch Thiên Hoan rất nhanh đã đi tới lối vào hàng rào sân đấu thú.

Đứng ngoài cửa hàng rào nhìn vào bên trong, hai con mãnh hổ trông như hai con quái vật khổng lồ.

Hạng Nguyên Hoán đấm một quyền vào mãnh hổ, con mãnh hổ còn lại lập tức nhào tới, Hạng Nguyên Hoán động tác hơi chậm bị vuốt hổ làm bị thương sau
lưng.

Hắn là đồ đần à? Đã bị thương thành như vậy mà không giải huyệt đạo trên người?

- Họ Hạng, Hạng Nguyên Hoán!

Bạch Thiên Hoan lo lắng la to về phía Hạng Nguyên Hoán.

Tiếc là tiếng la hét xung quanh quá lớn, che mất tiếng của nàng nên hắn căn bản không nghe thấy.

Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Hạng Nguyên Hoán từ sau hàng rào bước ra, những người nhận ra hắn ai nấy đều kinh ngạc, trên khán đài tiếng nghị luận sôi nổi, rối rít chỉ vào người ở giữa sân đấu thú.Nghe những tiếng nghị luận phía sau, sự xuất hiện của Hạng Nguyên Hoán quả nhiên chấn động như dự liệu.Cùng lúc đó, ở một cửa vào khác xuất hiện hai con mãnh hổ.Mãnh hổ bị đói mấy ngày nhìn chằm chằm Hạng Nguyên Hoán như nhìn thức ăn ngon, nước miếng trong suốt nhễ nhại liên tục nhỏ xuống đất.Đám người thái tử, lục hoàng tử và Ngụy Tử Phong phía đối diện cũng nhìn ngây người, rất hiển nhiên, bọn họ không hề biết chuyện này.Sững sờ qua đi, trên mặt bọn họ nhanh chóng lộ ra vẻ đắc ý và nham hiểm.Hai tay Bạch Thiên Hoan nắm chặt dưới ống tay áo, đôi mắt phẫn nộ.Nếu như chuyện này là Hạng Nguyên Hoán vì muốn chơi nổi mà cố ý làm, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!Trong chốc lát, nàng đã bình tĩnh lại.Tên Hạng Nguyên Hoán này võ công rất cao, bao nhiêu người muốn giết hắn mà không được, chỉ hai con dã thú thôi, nhất định cũng không đáng kể.Cho nên, Bạch Thiên Hoan đứng ở ngoài sân, chờ Hạng Nguyên Hoán đánh xong hai con mãnh hổ rồi ra ngoài.Vốn tưởng rằng Hạng Nguyên Hoán có thể kết thúc rất nhanh nhưng hắn và hai con mãnh hổ cứ di chuyển vòng quanh, cố ý tránh né, động tác tiến lùi hơi chậm hơn bình thường.Chuyện này là thế nào?- Ơ, huyệt đạo nội công của thế tử gia hình như bị phong bế rồi, không thể sử dụng nội lực!Lưu Khải nhìn ra manh mối quái dị trong đó, kêu lên, sau đó sợ hãi nhìn Bạch Thiên Hoan thăm dò.Gương mặt nàng đen lại, đột nhiên xoay người đi về phía cầu thang.Trong lòng Lưu Khải thầm kêu không tốt, vội vàng theo sau nàng.Còn chưa đi tới cầu thang, trên khán đài truyền đến một tràng kêu to, Bạch Thiên Hoan theo bản năng liếc vào sân đấu thú.Hạng Nguyên Hoán thoát được móng vuốt hổ trong gang tấc, tay trái nắm lấy vai phải, chỗ vai phải hiện lên ba vết cào đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.Thấy vết màu đỏ kia, tim Bạch Thiên Hoan căng thẳng, không khỏi bước nhanh hơn.Thủ vệ nơi cầu thang muốn ngăn Bạch Thiên Hoan bị Lưu Khải vội vàng đẩy ra.- Không thấy thiếu gia ta sao? Không được ngăn nàng ấy!Đi xuống cầu thang, tiếng kêu sợ hãi và tiếng hò reo vẫn không ngừng vang lên bên tai, Bạch Thiên Hoan càng căng thẳng hơn, trong lòng thầm nói: Hạng Nguyên Hoán, ngươi tốt nhất là sống tốt cho ta.Dưới sự hướng dẫn của Lưu Khải, Bạch Thiên Hoan rất nhanh đã đi tới lối vào hàng rào sân đấu thú.Đứng ngoài cửa hàng rào nhìn vào bên trong, hai con mãnh hổ trông như hai con quái vật khổng lồ.Hạng Nguyên Hoán đấm một quyền vào mãnh hổ, con mãnh hổ còn lại lập tức nhào tới, Hạng Nguyên Hoán động tác hơi chậm bị vuốt hổ làm bị thương sau lưng.Hắn là đồ đần à? Đã bị thương thành như vậy mà không giải huyệt đạo trên người?- Họ Hạng, Hạng Nguyên Hoán!Bạch Thiên Hoan lo lắng la to về phía Hạng Nguyên Hoán.Tiếc là tiếng la hét xung quanh quá lớn, che mất tiếng của nàng nên hắn căn bản không nghe thấy.

Chương 67: Là đồ đần à?