Vương Lang yêu Lâm Kì, yêu tận sâu trong tâm khảm. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm, Vương Lang thường hay thủ thỉ bên tai Lâm Kì: “Ngươi có phải hay không từ nhỏ đã thích ta?” “Không có.” Lâm Kì ngồi trên ghế đọc sách, cả đầu cũng không ngẩng lên. “Chỉ mạnh miệng!” Vương Lang rút quyển sách quăng xuống, kéo người kia vào lòng mình, không biết xấu hổ mà hỏi một câu: “Cưng có mặc q**n l*t ta mới mua cho cưng không?” “Cút!” Lâm Kì mặt không đổi sắc. “Cho ta xem chút đi!” Tay phải Vương Lang đã không thành thật lần mò xuống bên dưới. “Ta đếm đến ba, ngươi nhanh lấy móng vuốt ra.” “Xem một chút thôi.” “Một” “Chỉ một chút thôi mà…” “Hai” “Hắc hắc, có mặc!” “Ba” “Ai nha! Đừng nhéo ta, đau a….” Đêm hôm đó, Lâm Kì có ý muốn đem cái tên đại lưu manh kia đuổi ra ngoài phòng khách, lại bất lực trước cảnh Vương Lang gắt gao ôm khung cửa không buông, thần sắc vừa ai oán lại vừa thê lương. Vì thế y chỉ đành đầu hàng, để mặc ai kia chui vào trong chăn, trước là này này, sau đó là kia kia nọ nọ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...