Hồi đầu khi mới quen Bảo, tôi luôn có cảm giác hắn ta rất quái đản. Một thằng con trai có phong cách ăn mặc đỉnh của đỉnh, cả người luôn toát ra một vẻ nam tính khó cưỡng, đôi mắt đẹp và sâu như đáy hồ mùa thu, ấy vậy mà lúc nào cũng mơ màng giống như thiếu nữ đang hoài xuân. Đời bao nhiêu thứ phũ phàng, nhưng không gì phũ hơn việc nhốt tâm hồn của một thiếu nữ mộng mơ vào thân hình của gã trai cao một mét bảy mươi tám. Chúng tôi gặp lần đầu trong buổi offline của một diễn đàn về văn học hai năm về trước. Bảo kém tôi hai tuổi, lúc đó, tôi hai mươi tư, còn Bảo là sinh viên vừa mới ra trường, sang Việt Nam làm việc. Thuở ấy, tôi cũng có chút vốn văn học nên cũng ti toe sáng tác truyện, mà diễn đàn văn học đó là nơi đầu tiên tôi đăng các tác phẩm của mình lên. Bảo chỉ là một đọc giả hay ghé qua đó. Cuối buổi offline, không hiểu sao hắn chỉ xin số điện thoại của mình tôi, sau đấy thì thỉnh thoảng nhắn tin rủ rê tôi đi lê la hàng quán. Hắn mới tới Hà Nội nên mọi thứ đều lạ lẫm, thành ra…
Tác giả: