" Cậu nghe nói gì không? Hoắc đại thiếu thực ra không phỉa là con ruột của Hoắc lão." " Thật không? Tôi cũng nghe người ta nói vậy!" " Cậu ta không biết nghiệt chủng của người đàn ông nào." Giọng nói cười cợt. " Hèn gì mấy năm nay Hoắc lão ghẻ lạnh cậu ta." " Một người xuất sắc như vậy lại không phải là người Hoắc gia." Gương mặt của người đàn ông nằm trên giường có chút ngưng trọng, mài nhíu lại, miệng mĩm lại thành một đường, rồi bất thình lình, mi mắt mở ra, một đôi con ngươi lam xinh đẹp như bảo thạch sáng lên tia sáng lạnh lẽo. Anh ngồi bật dậy, sau lưng không biết từ khi nào đã ướt đẫm mồ hôi, giữa một căn phòng rộng lớn, không có một tiếng động,chỉ có nhịp thở gấp gáp của anh và tiếng điều hòa trên tường kêu khe khẽ. Trong đầu cứ vang lên những lời nói khó nghe đó, trên gương mặt ah chỉ có duy nhất một biểu tình lạnh nhạt. Ánh mắt dõi nhìn vào đồng hồ điện tử sáng lên ở đầu giường, đã 1h đêm, vi giấc mộng cũ kĩ kia, giọng nói của những người đó cứ ong ong vang lên bên tai…
Tác giả: