Lạc Mai đao nghiêng nghiêng vung ra, ánh đao lóe sáng, tương giao cùng Lam Linh kiếm, dưới dương quang chiếu rọi, phát ra hào quang rực rỡ. Dương quang? Ta nhân sát na đao kiếm phân ly đó nhìn về phía đông, quả nhiên trông thấy, ánh hoàng kim tỏa ra xuyên thấu tầng mây bàng bạc. Nguyên lai ta và hắn đã đánh một ngày, trăng chỉ còn một vệt hình mờ nhạt, thái dương đã lên cao. Mặt trời mọc trên Thái Sơn là thắng cảnh, ta cùng hắn luận võ ở nơi này hơn hai mươi năm, xem mặt trời lên không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen với sương mây lượn lờ nhuộm tím sẫm quất hồng. Thế nhưng mặt trời mọc hôm nay phá lệ tươi đẹp, cũng phá lệ kinh khiếp nhân tâm. Nhìn từ giữa Thái Sơn, sương mù dày đặc bao phủ quần sơn trắng xóa, chỉ thấy đất trời mênh mang, mà ta và hắn – hai kẻ đang tranh đấu, bất quá chỉ là lữ khách giữa muôn vạn chúng sinh này, cái gì bá tánh cái gì công lý, chính đạo là ai, còn tà giáo là ai? Chậm rãi huy Lạc Mai đao, ngăn chặn công kích của hắn. Ta từng giao thủ với hắn quá nhiều…
Chương 11: Vĩ thanh
Hoa Miên Liễu TúcTác giả: Hàn YTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLạc Mai đao nghiêng nghiêng vung ra, ánh đao lóe sáng, tương giao cùng Lam Linh kiếm, dưới dương quang chiếu rọi, phát ra hào quang rực rỡ. Dương quang? Ta nhân sát na đao kiếm phân ly đó nhìn về phía đông, quả nhiên trông thấy, ánh hoàng kim tỏa ra xuyên thấu tầng mây bàng bạc. Nguyên lai ta và hắn đã đánh một ngày, trăng chỉ còn một vệt hình mờ nhạt, thái dương đã lên cao. Mặt trời mọc trên Thái Sơn là thắng cảnh, ta cùng hắn luận võ ở nơi này hơn hai mươi năm, xem mặt trời lên không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen với sương mây lượn lờ nhuộm tím sẫm quất hồng. Thế nhưng mặt trời mọc hôm nay phá lệ tươi đẹp, cũng phá lệ kinh khiếp nhân tâm. Nhìn từ giữa Thái Sơn, sương mù dày đặc bao phủ quần sơn trắng xóa, chỉ thấy đất trời mênh mang, mà ta và hắn – hai kẻ đang tranh đấu, bất quá chỉ là lữ khách giữa muôn vạn chúng sinh này, cái gì bá tánh cái gì công lý, chính đạo là ai, còn tà giáo là ai? Chậm rãi huy Lạc Mai đao, ngăn chặn công kích của hắn. Ta từng giao thủ với hắn quá nhiều… Mấy tháng trôi qua, Tương Huyên sinh một nữ hài, phó thác cho ta. Sau đó nàng tự sát, đuổi theo Hồng Ngạn Trúc.Ta không rõ nàng có hạnh phúc hay không, ta chỉ biết ta vô pháp ngăn cản.Nữ hài tất nhiên gọi Liễu Ngưng Yên. Ta định cũng như tiền thế, toàn tâm chăm sóc nó, nhưng bị người nào đó phá hư – Hoa Vị Miên vẫn bảo cái gì ta đã phân cho nó hai mươi mấy năm, ngày tháng còn lại phải dành cho hắn. Vì vậy đem Tiểu Yên giao cho nhũ mẫu, ném Độc Môn cho Tứ Nhi, mang ta ra ngoài ngao du tứ hải.Tuy nhiên ta luôn cảm thấy, hứng thú của hắn dường như không ở ban ngày, mà vào ban đêm.
Mấy tháng trôi qua, Tương Huyên sinh một nữ hài, phó thác cho ta. Sau đó nàng tự sát, đuổi theo Hồng Ngạn Trúc.
Ta không rõ nàng có hạnh phúc hay không, ta chỉ biết ta vô pháp ngăn cản.
Nữ hài tất nhiên gọi Liễu Ngưng Yên. Ta định cũng như tiền thế, toàn tâm chăm sóc nó, nhưng bị người nào đó phá hư – Hoa Vị Miên vẫn bảo cái gì ta đã phân cho nó hai mươi mấy năm, ngày tháng còn lại phải dành cho hắn. Vì vậy đem Tiểu Yên giao cho nhũ mẫu, ném Độc Môn cho Tứ Nhi, mang ta ra ngoài ngao du tứ hải.
Tuy nhiên ta luôn cảm thấy, hứng thú của hắn dường như không ở ban ngày, mà vào ban đêm.
Hoa Miên Liễu TúcTác giả: Hàn YTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Xuyên KhôngLạc Mai đao nghiêng nghiêng vung ra, ánh đao lóe sáng, tương giao cùng Lam Linh kiếm, dưới dương quang chiếu rọi, phát ra hào quang rực rỡ. Dương quang? Ta nhân sát na đao kiếm phân ly đó nhìn về phía đông, quả nhiên trông thấy, ánh hoàng kim tỏa ra xuyên thấu tầng mây bàng bạc. Nguyên lai ta và hắn đã đánh một ngày, trăng chỉ còn một vệt hình mờ nhạt, thái dương đã lên cao. Mặt trời mọc trên Thái Sơn là thắng cảnh, ta cùng hắn luận võ ở nơi này hơn hai mươi năm, xem mặt trời lên không biết bao nhiêu lần, sớm đã quen với sương mây lượn lờ nhuộm tím sẫm quất hồng. Thế nhưng mặt trời mọc hôm nay phá lệ tươi đẹp, cũng phá lệ kinh khiếp nhân tâm. Nhìn từ giữa Thái Sơn, sương mù dày đặc bao phủ quần sơn trắng xóa, chỉ thấy đất trời mênh mang, mà ta và hắn – hai kẻ đang tranh đấu, bất quá chỉ là lữ khách giữa muôn vạn chúng sinh này, cái gì bá tánh cái gì công lý, chính đạo là ai, còn tà giáo là ai? Chậm rãi huy Lạc Mai đao, ngăn chặn công kích của hắn. Ta từng giao thủ với hắn quá nhiều… Mấy tháng trôi qua, Tương Huyên sinh một nữ hài, phó thác cho ta. Sau đó nàng tự sát, đuổi theo Hồng Ngạn Trúc.Ta không rõ nàng có hạnh phúc hay không, ta chỉ biết ta vô pháp ngăn cản.Nữ hài tất nhiên gọi Liễu Ngưng Yên. Ta định cũng như tiền thế, toàn tâm chăm sóc nó, nhưng bị người nào đó phá hư – Hoa Vị Miên vẫn bảo cái gì ta đã phân cho nó hai mươi mấy năm, ngày tháng còn lại phải dành cho hắn. Vì vậy đem Tiểu Yên giao cho nhũ mẫu, ném Độc Môn cho Tứ Nhi, mang ta ra ngoài ngao du tứ hải.Tuy nhiên ta luôn cảm thấy, hứng thú của hắn dường như không ở ban ngày, mà vào ban đêm.