chép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời.
Chương 5: Nói ! có bí mật gì ?
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. những câu trên chị nói rất nhanh nhưng đến hai chữ "cô nhi" lại ấp úng.Là vì sao đây,trong lòng nó tràn đầy nghi ngờ.Nó hỏi tiếp:"Hết rồi ư? không còn gì nữa?"Trần Thiên Di vẫn cúi đầu xuống,suy nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu "không còn!""Vậy chị là gì của em?"Nghe đến đây chị lại cười tươi,ánh mắt sáng rực, kể luyên thuyên một hồi.Đại khái nó nghe được là nó giúp chị đuổi kẻ xấu rồi 2 chị em đi ăn,nói chuyện vui vẻ,từ đó quen biết,.....sau đó nhận làm chị em kết nghĩa (nực cười)Huh? hình như có gì đó không đúng,một đứa bé mới có 7 tuổi thì giúp gì được chị.Nó nghi ngờ nhưng muốn chắc chắn thêm nó,cười, hỏi:" Thiên Di năm nay bao nhiêu tuổi?"Thiên Di nghe hỏi vậy cũng không có phòng bị gì hết,cười vui vẻ nói:" Chị vừa tròn 18 a!"Giọng nói thật thanh thoát đáng yêu, nhưng nó chẳng hề quan tâm. 18?,18 ư? vậy thiên di à chị làm gì lại để 1 đứa trẻ mới 7 tuổi giúp chứNó thản nhiên chống tay vào cằm,ánh mắt bình thản nhìn Thiên Di nói:"Chị có điều gì giấu em? "Thiên Di như vừa tỉnh ngộ ra,vội lấp l**m nói: " Không..làm gì có chuyện..gì đâu".Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:" Mẫn lam,chị ..đút cháo cho em nhé!", Chị hướng cánh tay cầm thìa cháo đang run run về phía Mẫn LamNó nghiêm giọng,cả người toát ra hàn khí bức nhân:"NÓI!"Thiên Di giả bộ như không nghe thấy, cánh tay càng run rẩy hơn,miệng mấp máy run rẩy nhưng vẫn tỏ ra vô tội, hét lớn " C..HỊ..CHị..Không Có "( Choang)(Bịch) Thiên Di sợ hãi làm rơi bát cháo,cả mình cũng ngã luôn,điều này lại càng làm nó nghi ngờ, Thiên Di ứa nước mắt chạy thẳng ra ngoài (Rầm) tiếng cửa đóng mạnh------Thiên DI sau khi lau nước mắt, tự vỗ vào mặt mình định thần, tự hỏi" mình đang làm cái quái gì vậy,lại để Mẫn Lam ức đến phát khóc...Thiên Di! THiên Di! mày bình tĩnh lại đi! "Thiên Di cố ý nói để Mẫn Lam có thể nghe thấy. Đi ra ngoài rồi mới cười lạnh một cái.Hiện giờ chưa phải lúc để nói với Mẫn Lam bí mật này. Con bé này đúng là được thừa hưởng thông minh từ ông nội mà, hèn gì ông cưng nó đến thế.Haizz! nếu có thể dấu con bé luôn thì tốt biết mấy!------tRONG PHÒNGSau khi Thiên Di phát khóc chạy ra ngoài nó cứ đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.Có phải nó quá độc ác rồi không, ép thiên Di phải khóc bằng được.Nhưng nó thật không hiểu nổi Thiên Di là con người thế nào?Ngốc thật sự?.. hay là đang giả ngốc . Người như Đại bảo tuy thông minh nhưng lại là 1 con người dễ đoán.Còn THiên Di thì hoàn toàn ngược lại, nó chẳng đoán được gì,hờ, cái bí mật mà Thiên DI cố ý mập mờ,vừa muốn nó biết vừa muốn giữ bí mật kia, nhất định nó sẽ tìm ra!
những câu trên chị nói rất nhanh nhưng đến hai chữ "cô nhi" lại ấp úng.Là vì sao đây,trong lòng nó tràn đầy nghi ngờ.Nó hỏi tiếp:
"Hết rồi ư? không còn gì nữa?"
Trần Thiên Di vẫn cúi đầu xuống,suy nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu "không còn!"
"Vậy chị là gì của em?"
Nghe đến đây chị lại cười tươi,ánh mắt sáng rực, kể luyên thuyên một hồi.Đại khái nó nghe được là nó giúp chị đuổi kẻ xấu rồi 2 chị em đi ăn,nói chuyện vui vẻ,từ đó quen biết,.....sau đó nhận làm chị em kết nghĩa (nực cười)
Huh? hình như có gì đó không đúng,một đứa bé mới có 7 tuổi thì giúp gì được chị.Nó nghi ngờ nhưng muốn chắc chắn thêm nó,cười, hỏi:
" Thiên Di năm nay bao nhiêu tuổi?"
Thiên Di nghe hỏi vậy cũng không có phòng bị gì hết,cười vui vẻ nói:" Chị vừa tròn 18 a!"
Giọng nói thật thanh thoát đáng yêu, nhưng nó chẳng hề quan tâm. 18?,18 ư? vậy thiên di à chị làm gì lại để 1 đứa trẻ mới 7 tuổi giúp chứ
Nó thản nhiên chống tay vào cằm,ánh mắt bình thản nhìn Thiên Di nói:
"Chị có điều gì giấu em? "
Thiên Di như vừa tỉnh ngộ ra,vội lấp l**m nói: " Không..làm gì có chuyện..gì đâu".Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:
" Mẫn lam,chị ..đút cháo cho em nhé!", Chị hướng cánh tay cầm thìa cháo đang run run về phía Mẫn Lam
Nó nghiêm giọng,cả người toát ra hàn khí bức nhân:"NÓI!"
Thiên Di giả bộ như không nghe thấy, cánh tay càng run rẩy hơn,miệng mấp máy run rẩy nhưng vẫn tỏ ra vô tội, hét lớn " C..HỊ..CHị..Không Có "
( Choang)(Bịch) Thiên Di sợ hãi làm rơi bát cháo,cả mình cũng ngã luôn,điều này lại càng làm nó nghi ngờ, Thiên Di ứa nước mắt chạy thẳng ra ngoài (Rầm) tiếng cửa đóng mạnh
------
Thiên DI sau khi lau nước mắt, tự vỗ vào mặt mình định thần, tự hỏi" mình đang làm cái quái gì vậy,lại để Mẫn Lam ức đến phát khóc...Thiên Di! THiên Di! mày bình tĩnh lại đi! "
Thiên Di cố ý nói để Mẫn Lam có thể nghe thấy. Đi ra ngoài rồi mới cười lạnh một cái.Hiện giờ chưa phải lúc để nói với Mẫn Lam bí mật này. Con bé này đúng là được thừa hưởng thông minh từ ông nội mà, hèn gì ông cưng nó đến thế.Haizz! nếu có thể dấu con bé luôn thì tốt biết mấy!
------
tRONG PHÒNG
Sau khi Thiên Di phát khóc chạy ra ngoài nó cứ đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.Có phải nó quá độc ác rồi không, ép thiên Di phải khóc bằng được.Nhưng nó thật không hiểu nổi Thiên Di là con người thế nào?
Ngốc thật sự?.. hay là đang giả ngốc . Người như Đại bảo tuy thông minh nhưng lại là 1 con người dễ đoán.Còn THiên Di thì hoàn toàn ngược lại, nó chẳng đoán được gì,hờ, cái bí mật mà Thiên DI cố ý mập mờ,vừa muốn nó biết vừa muốn giữ bí mật kia, nhất định nó sẽ tìm ra!
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. những câu trên chị nói rất nhanh nhưng đến hai chữ "cô nhi" lại ấp úng.Là vì sao đây,trong lòng nó tràn đầy nghi ngờ.Nó hỏi tiếp:"Hết rồi ư? không còn gì nữa?"Trần Thiên Di vẫn cúi đầu xuống,suy nghĩ 1 lúc rồi lắc đầu "không còn!""Vậy chị là gì của em?"Nghe đến đây chị lại cười tươi,ánh mắt sáng rực, kể luyên thuyên một hồi.Đại khái nó nghe được là nó giúp chị đuổi kẻ xấu rồi 2 chị em đi ăn,nói chuyện vui vẻ,từ đó quen biết,.....sau đó nhận làm chị em kết nghĩa (nực cười)Huh? hình như có gì đó không đúng,một đứa bé mới có 7 tuổi thì giúp gì được chị.Nó nghi ngờ nhưng muốn chắc chắn thêm nó,cười, hỏi:" Thiên Di năm nay bao nhiêu tuổi?"Thiên Di nghe hỏi vậy cũng không có phòng bị gì hết,cười vui vẻ nói:" Chị vừa tròn 18 a!"Giọng nói thật thanh thoát đáng yêu, nhưng nó chẳng hề quan tâm. 18?,18 ư? vậy thiên di à chị làm gì lại để 1 đứa trẻ mới 7 tuổi giúp chứNó thản nhiên chống tay vào cằm,ánh mắt bình thản nhìn Thiên Di nói:"Chị có điều gì giấu em? "Thiên Di như vừa tỉnh ngộ ra,vội lấp l**m nói: " Không..làm gì có chuyện..gì đâu".Rồi nhanh chóng chuyển chủ đề:" Mẫn lam,chị ..đút cháo cho em nhé!", Chị hướng cánh tay cầm thìa cháo đang run run về phía Mẫn LamNó nghiêm giọng,cả người toát ra hàn khí bức nhân:"NÓI!"Thiên Di giả bộ như không nghe thấy, cánh tay càng run rẩy hơn,miệng mấp máy run rẩy nhưng vẫn tỏ ra vô tội, hét lớn " C..HỊ..CHị..Không Có "( Choang)(Bịch) Thiên Di sợ hãi làm rơi bát cháo,cả mình cũng ngã luôn,điều này lại càng làm nó nghi ngờ, Thiên Di ứa nước mắt chạy thẳng ra ngoài (Rầm) tiếng cửa đóng mạnh------Thiên DI sau khi lau nước mắt, tự vỗ vào mặt mình định thần, tự hỏi" mình đang làm cái quái gì vậy,lại để Mẫn Lam ức đến phát khóc...Thiên Di! THiên Di! mày bình tĩnh lại đi! "Thiên Di cố ý nói để Mẫn Lam có thể nghe thấy. Đi ra ngoài rồi mới cười lạnh một cái.Hiện giờ chưa phải lúc để nói với Mẫn Lam bí mật này. Con bé này đúng là được thừa hưởng thông minh từ ông nội mà, hèn gì ông cưng nó đến thế.Haizz! nếu có thể dấu con bé luôn thì tốt biết mấy!------tRONG PHÒNGSau khi Thiên Di phát khóc chạy ra ngoài nó cứ đăm chiêu nhìn ra cửa sổ.Có phải nó quá độc ác rồi không, ép thiên Di phải khóc bằng được.Nhưng nó thật không hiểu nổi Thiên Di là con người thế nào?Ngốc thật sự?.. hay là đang giả ngốc . Người như Đại bảo tuy thông minh nhưng lại là 1 con người dễ đoán.Còn THiên Di thì hoàn toàn ngược lại, nó chẳng đoán được gì,hờ, cái bí mật mà Thiên DI cố ý mập mờ,vừa muốn nó biết vừa muốn giữ bí mật kia, nhất định nó sẽ tìm ra!