chép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời.
Chương 8: Trở về cô nhi viện . Bảo bối ,papa dắt ngươi đi ! (nhận nuôi Mẫn lam) {giải đáp }
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Sân cô nhi viện." Các con,tập hợp nào! " Sơ Hiền vừa vỗ tay vừa hô toĐám học viên nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Mẫn Lam cùng Mạc Kì cũng vào đội hình." Hôm nay,chúng ta có khách quý tới thăm đấy " Sơ Tuệ nói nhỏ với đám học viên. Sau đó 3 sơ cung kính cúi người, đám học viên cũng hồi hộp muốn xem ai là người mà các sơ phải cung kính đến vậy."Chủ tịch Trịnh, phu nhân, mời các vị xem, đây đều là những gương mặt sáng giá của cô nhi viện chúng tôi " Sơ Hiền cười hiền từ nóiMọi người đều hồi hộp xem người nào may mắn được Trịnh gia chọn trúng.Lý phu nhân không chút do dự, chỉ tay về phía Mẫn Lam đang thờ ơ phía dưới quả quyết" Không cần, tôi quyết định chọn cháu này "Lý phu nhân tuổi còn trẻ,dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi được nhiều người yêu mến.Mẫn Lam cũng là đứa nhỏ tài năng hơn người. Người chọn trúng nó không ít, chắc Lý phu nhân cũng không ngoại lệ, mọi người nghĩ thầm.Trong khi tất cả mọi ánh mắt trầm trồ lẫn ghen tị đổ về phía nó thì nó vẫn bình tĩnh thản nhiên như không. Thực sự nó không nghe thấy gì hết và căn bản nó cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.khi phát hiện mọi ánh mắt đổ về phía nó, nó giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đáp lại Lý phu nhân bằng 1 ánh mắt sắc lạnh"Cô nói gì?" Lý phu nhân tuổi còn trẻ nên gọi là cô cũng không có gì là lạ.Lý phu nhân kinh ngạc nhìn nó, hồn phách như bay tán loạn hết, không ngờ người đang đứng trước mắt mình là 1 đứa trẻ mới 7 tuổi,ánh mắt sắc lạnh kia dường như không thuộc về thân thể này.Người đàn ông kia thấy tình hình không được tốt đến gần chỗ Mẫn Lam, xoa nhẹ đầu,cười nhẹ với nó" Từ giờ con sẽ gọi cô ấy là mẹ nhé!"Ánh mắt đen sắc lạnh từ từ chuyển rời khỏi Lý phu nhân và đặt lên người Trịnh Lam An, khiến cho ông lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn nó,giờ ông đã hiểu vì sao vợ của ông lại thất thần đến vậy."Tại sao? " Nó hỏiCả cô nhi viện lẫn gia đình họ Trịnh kia được phen ngây người. 'Tại sao ư?', có thể nói gia đình họ Trịnh có 1 khối tài sản không nhỏ, họ không có con nên đi nhận con nuôi,và đứa con nuôi sẽ được thừa hưởng số tài sản ấy từ gia đình họ, không nói đến gia đình họ trịnh là nhà thượng võ, họ rất ít khi nhận con nuôi,những người được nhận nuôi đều là những người có tố chất. Khi qua tay họ, ai cũng sẽ trở thành 1 cực phẩm tinh anh. Tính đến bây giờ, Mẫn lam là người con thứ 3 họ nhận nuôi, 2 người con trước đều đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn 3 năm trước. Thế mà giờ nó lại ngang nhiên hỏi tại sao, đúng là có phúc không biết hưởng.Nó thì lại có suy nghĩ khác,1 gia đình xa lạ,nó không quen biết,không có quan hệ gì ,hơn nữa cũng chẳng biết họ là hạng người như thế nào .Thì sao nó có thể liều mạng đi theo?
Sân cô nhi viện.
" Các con,tập hợp nào! " Sơ Hiền vừa vỗ tay vừa hô to
Đám học viên nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Mẫn Lam cùng Mạc Kì cũng vào đội hình.
" Hôm nay,chúng ta có khách quý tới thăm đấy " Sơ Tuệ nói nhỏ với đám học viên. Sau đó 3 sơ cung kính cúi người, đám học viên cũng hồi hộp muốn xem ai là người mà các sơ phải cung kính đến vậy.
"Chủ tịch Trịnh, phu nhân, mời các vị xem, đây đều là những gương mặt sáng giá của cô nhi viện chúng tôi " Sơ Hiền cười hiền từ nói
Mọi người đều hồi hộp xem người nào may mắn được Trịnh gia chọn trúng.Lý phu nhân không chút do dự, chỉ tay về phía Mẫn Lam đang thờ ơ phía dưới quả quyết
" Không cần, tôi quyết định chọn cháu này "
Lý phu nhân tuổi còn trẻ,dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi được nhiều người yêu mến.Mẫn Lam cũng là đứa nhỏ tài năng hơn người. Người chọn trúng nó không ít, chắc Lý phu nhân cũng không ngoại lệ, mọi người nghĩ thầm.
Trong khi tất cả mọi ánh mắt trầm trồ lẫn ghen tị đổ về phía nó thì nó vẫn bình tĩnh thản nhiên như không. Thực sự nó không nghe thấy gì hết và căn bản nó cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.
khi phát hiện mọi ánh mắt đổ về phía nó, nó giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đáp lại Lý phu nhân bằng 1 ánh mắt sắc lạnh
"Cô nói gì?" Lý phu nhân tuổi còn trẻ nên gọi là cô cũng không có gì là lạ.
Lý phu nhân kinh ngạc nhìn nó, hồn phách như bay tán loạn hết, không ngờ người đang đứng trước mắt mình là 1 đứa trẻ mới 7 tuổi,ánh mắt sắc lạnh kia dường như không thuộc về thân thể này.
Người đàn ông kia thấy tình hình không được tốt đến gần chỗ Mẫn Lam, xoa nhẹ đầu,cười nhẹ với nó
" Từ giờ con sẽ gọi cô ấy là mẹ nhé!"
Ánh mắt đen sắc lạnh từ từ chuyển rời khỏi Lý phu nhân và đặt lên người Trịnh Lam An, khiến cho ông lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn nó,giờ ông đã hiểu vì sao vợ của ông lại thất thần đến vậy.
"Tại sao? " Nó hỏi
Cả cô nhi viện lẫn gia đình họ Trịnh kia được phen ngây người. 'Tại sao ư?', có thể nói gia đình họ Trịnh có 1 khối tài sản không nhỏ, họ không có con nên đi nhận con nuôi,và đứa con nuôi sẽ được thừa hưởng số tài sản ấy từ gia đình họ, không nói đến gia đình họ trịnh là nhà thượng võ, họ rất ít khi nhận con nuôi,những người được nhận nuôi đều là những người có tố chất. Khi qua tay họ, ai cũng sẽ trở thành 1 cực phẩm tinh anh. Tính đến bây giờ, Mẫn lam là người con thứ 3 họ nhận nuôi, 2 người con trước đều đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn 3 năm trước. Thế mà giờ nó lại ngang nhiên hỏi tại sao, đúng là có phúc không biết hưởng.
Nó thì lại có suy nghĩ khác,1 gia đình xa lạ,nó không quen biết,không có quan hệ gì ,hơn nữa cũng chẳng biết họ là hạng người như thế nào .Thì sao nó có thể liều mạng đi theo?
Chủ Nữ Là Ta! Còn Nam Chủ Ngươi Ở Đâu?!!Tác giả: Song Sinh Linh Như Ngọcchép lại truyện kia ----------------------------------------------------- Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mở ra.Nó đang ở đâu đây? Trường học?Không! đây là bệnh viện! Tại sao lại là bệnh viện? Nó là ai? thực sự không biết gì hết! không còn dù chỉ là 1 mảnh ký ức! Bịch!Bịch! Tiếng bước chân ngày càng gần. Nó cảnh giác,ngồi bật dậy,nó không nhớ gì hết nên phải cẩn thận với tất cả.Nó nhẹ nhàng bước chân xuống giường,ôi cái đầu thật đau!. Nó lấy tay sờ lên đầu, cắn răng chịu đựng để không phát ra tiếng. Băng bó? gì đây? đầu nó bị thương ư? chết tiệt! không kịp nữa rồi! Nó phải làm gì đây? Suy nghĩ trong tích tắc,nó nằm xuống giả vờ ngất đi.Với tình trạng đến đi đứng cũng không nổi hiện nay thì có thể làm gì hơn được cơ chứ! "Mẫn Lam" thanh âm thật nhỏ kèm theo sự đau đớn vang lên Đó là ai? đến đây làm gì? có quan hệ gì với mình? đó là người như thế nào?....Hàng vạn dấu hỏi hiện lên trong đầu nó.Nó thật muốn biết câu trả lời. Sân cô nhi viện." Các con,tập hợp nào! " Sơ Hiền vừa vỗ tay vừa hô toĐám học viên nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Mẫn Lam cùng Mạc Kì cũng vào đội hình." Hôm nay,chúng ta có khách quý tới thăm đấy " Sơ Tuệ nói nhỏ với đám học viên. Sau đó 3 sơ cung kính cúi người, đám học viên cũng hồi hộp muốn xem ai là người mà các sơ phải cung kính đến vậy."Chủ tịch Trịnh, phu nhân, mời các vị xem, đây đều là những gương mặt sáng giá của cô nhi viện chúng tôi " Sơ Hiền cười hiền từ nóiMọi người đều hồi hộp xem người nào may mắn được Trịnh gia chọn trúng.Lý phu nhân không chút do dự, chỉ tay về phía Mẫn Lam đang thờ ơ phía dưới quả quyết" Không cần, tôi quyết định chọn cháu này "Lý phu nhân tuổi còn trẻ,dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi được nhiều người yêu mến.Mẫn Lam cũng là đứa nhỏ tài năng hơn người. Người chọn trúng nó không ít, chắc Lý phu nhân cũng không ngoại lệ, mọi người nghĩ thầm.Trong khi tất cả mọi ánh mắt trầm trồ lẫn ghen tị đổ về phía nó thì nó vẫn bình tĩnh thản nhiên như không. Thực sự nó không nghe thấy gì hết và căn bản nó cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.khi phát hiện mọi ánh mắt đổ về phía nó, nó giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh đáp lại Lý phu nhân bằng 1 ánh mắt sắc lạnh"Cô nói gì?" Lý phu nhân tuổi còn trẻ nên gọi là cô cũng không có gì là lạ.Lý phu nhân kinh ngạc nhìn nó, hồn phách như bay tán loạn hết, không ngờ người đang đứng trước mắt mình là 1 đứa trẻ mới 7 tuổi,ánh mắt sắc lạnh kia dường như không thuộc về thân thể này.Người đàn ông kia thấy tình hình không được tốt đến gần chỗ Mẫn Lam, xoa nhẹ đầu,cười nhẹ với nó" Từ giờ con sẽ gọi cô ấy là mẹ nhé!"Ánh mắt đen sắc lạnh từ từ chuyển rời khỏi Lý phu nhân và đặt lên người Trịnh Lam An, khiến cho ông lạnh sống lưng, kinh ngạc nhìn nó,giờ ông đã hiểu vì sao vợ của ông lại thất thần đến vậy."Tại sao? " Nó hỏiCả cô nhi viện lẫn gia đình họ Trịnh kia được phen ngây người. 'Tại sao ư?', có thể nói gia đình họ Trịnh có 1 khối tài sản không nhỏ, họ không có con nên đi nhận con nuôi,và đứa con nuôi sẽ được thừa hưởng số tài sản ấy từ gia đình họ, không nói đến gia đình họ trịnh là nhà thượng võ, họ rất ít khi nhận con nuôi,những người được nhận nuôi đều là những người có tố chất. Khi qua tay họ, ai cũng sẽ trở thành 1 cực phẩm tinh anh. Tính đến bây giờ, Mẫn lam là người con thứ 3 họ nhận nuôi, 2 người con trước đều đã bỏ mạng trong trận hỏa hoạn 3 năm trước. Thế mà giờ nó lại ngang nhiên hỏi tại sao, đúng là có phúc không biết hưởng.Nó thì lại có suy nghĩ khác,1 gia đình xa lạ,nó không quen biết,không có quan hệ gì ,hơn nữa cũng chẳng biết họ là hạng người như thế nào .Thì sao nó có thể liều mạng đi theo?