Tác giả:

Rất lâu trước kia, ở vùng núi phía đông Đài Loan, tồn tại thần bí gia tộc có lịch sử đã lâu  . Gia tộc này họ Minh, họ thực hiếm thấy, cũng là làm người ta cảm thấy bất an, người của minh gia cơ hồ cũng không trường mệnh, nam tráng niên mất sớm, nữ hồng nhan bạc mệnh, đến thế hệ con cháu bây giờ, cận tồn một đôi tỷ muội, hai người đều là đại mỹ nhân, lại các hữu bất đồng phong tình. Tỷ tỷ Minh Vân Thủy thanh lệ tuyệt tục, khí chất u nhã phiêu dật, nhỏ bé và yếu ớt mềm mại đáng yêu, chọc người thương tiếc. Muội muội Minh Vân Hương quyến rũ tuyệt tươi đẹp, một cái sóng mắt lưu chuyển liền sinh phong tình vạn chủng, thực tại có làm cho người phạm tội sức quyến rũ. Các nàng kế tục gia tộc nhất quán tác phong quỷ dị, làm việc rất ít, không cùng ngoại nhân giao tiếp, ngày thường ru rú trong nhà, cự người ngoài ngàn dặm. Minh gia dinh thự bị hắc thạch xây tường cao che chở chung quanh, mỗi khoảng cách ba thước liền khắc có cùng loại phù chú đồ án, bách mộc chế đại môn lộ vẻ Thái Cực đồ dạng…

Chương 2-1

Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc NgươiTác giả: Mạc NhanTruyện Ngôn TìnhRất lâu trước kia, ở vùng núi phía đông Đài Loan, tồn tại thần bí gia tộc có lịch sử đã lâu  . Gia tộc này họ Minh, họ thực hiếm thấy, cũng là làm người ta cảm thấy bất an, người của minh gia cơ hồ cũng không trường mệnh, nam tráng niên mất sớm, nữ hồng nhan bạc mệnh, đến thế hệ con cháu bây giờ, cận tồn một đôi tỷ muội, hai người đều là đại mỹ nhân, lại các hữu bất đồng phong tình. Tỷ tỷ Minh Vân Thủy thanh lệ tuyệt tục, khí chất u nhã phiêu dật, nhỏ bé và yếu ớt mềm mại đáng yêu, chọc người thương tiếc. Muội muội Minh Vân Hương quyến rũ tuyệt tươi đẹp, một cái sóng mắt lưu chuyển liền sinh phong tình vạn chủng, thực tại có làm cho người phạm tội sức quyến rũ. Các nàng kế tục gia tộc nhất quán tác phong quỷ dị, làm việc rất ít, không cùng ngoại nhân giao tiếp, ngày thường ru rú trong nhà, cự người ngoài ngàn dặm. Minh gia dinh thự bị hắc thạch xây tường cao che chở chung quanh, mỗi khoảng cách ba thước liền khắc có cùng loại phù chú đồ án, bách mộc chế đại môn lộ vẻ Thái Cực đồ dạng… Anh tới nhanh như âm hồn bất tán, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của cô.Người đàn ông này đúng là phiền toái!Đột nhiên Minh Vân Hương có dự cảm xấu, khoảng cách hai người gần như vậy nhưng cô lại không nhìn được ý tưởng của anh, ngoại trừ ý nghĩ anh muốn nghiên cứu cô.Những người đàn ông khác rất hứng thú với vẻ ngoài của cô, người đàn ông này lại chỉ muốn nghiên cứu cấu tạo trong thân thể của cô, không hề có tà niệm khi đối mặt với cô, nói cách khác, ở trong mắt anh, cô chỉ là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.Khó chịu!Mặt Minh Vân Hương đen lại, cực kì tức giận xoay người bước đi, nhưng lần này, đối phương cũng cực kì nhanh, mặc kệ cô đi tới đâu, đối phương liền theo đó; cô chạy, anh cũng chạy, cô rẽ cua, anh cũng rẽ cua, cô qua đường cái, anh cũng qua đường cái.Cô trốn vào phòng thay quần áo của cửa hàng chuyên bán nội y, anh ta lại giống như không nhìn thấy nội y.Cô chạy vào toilet nữ, anh gác ngay tại bên ngoài, cô chuồn êm theo cửa sổ, anh ta đã ở dưới cửa sổ đợi cô.Dù cô thành công bỏ xa anh, nhưng không bao lâu, người này rất thần thông quảng đại lại có biện pháp tìm được cô.Cứ như vậy, cô bị anh quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . .── Thỉnh cô đồng ý để cho ta nghiên cứu.── Tôi biết cô nghe thấy được.── Cô gái à, đáp ứng tôi được không?── Tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình.── Tôi sẽ làm cô đồng ý mới thôi.── Mặc kệ cô đi đến thế nào, tôi sẽ vẫn đi theo.── Tôi thật sự rất thành ý.── Tôi có thể cho cô tiền.“Tiếng lòng” của anh dây dưa quanh quẩn bên tai của cô, khi đi đường kẻ vạch cho người đi bộ cũng nói, khi ăn cơm cũng nói, đi dạo phố xem quần áo cũng nói, đi xe công cộng cũng nói, thậm chí khi ngồi toilet cũng nói.Cứ như vậy, giọng nói của anh cứ thuyết phục không ngừng . . . . . . thuyết phục không ngừng.... Thuyết phục không ngừng....── tiểu thư, nói cái giá đi!“Mở ngươi cái đầu! Ta cũng không phải ở bán !” Nàng quay đầu rống lên.Lui tới người đi đường bị nàng đột nhiên tiếng hô cấp dọa đến, kinh dị nhìn bọn họ.Ân chính thạch thái độ trầm , nhìn nổi giận đùng đùng nàng chút mặt không đổi sắc.“Ta không phải ý tứ này.”Nàng bị hắn chọc mao .“Ngươi câm điếc a! Không biết dùng giảng sao?” Thật sự là giận điên người, thanh âm của hắn giống như ma âm mặc não giống như quấy nhiễu nàng, khiến cho nàng phát điên thêm khởi kê, lại không thể ngăn cản.“. . . . . . Thật có lỗi.” Bởi vì thật sự thực phương tiện.“Phương tiện cái quỷ a! Đừng cho là ta không có nghe đến, ngươi phương tiện, ta cũng không phương tiện!”Người này đem nàng làm miễn trì ống nghe vẫn là như thế nào! Thật sự rất hỏa lớn, cũng không trông nom,coi] người khác có hay không đang nhìn, nàng người đàn bà chanh chua chửi đổng rất đúng hắn chửi ầm lên, mà ân chính thạch, không phản bác cũng không cãi lại, bất động như núi đứng, hai tay phụ ở sau người, mời nàng mắng cái đủ.Trên cơ bản, mắng chửi người cùng bị mắng là tương đối ứng .

Anh tới nhanh như âm hồn bất tán, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của cô.

Người đàn ông này đúng là phiền toái!

Đột nhiên Minh Vân Hương có dự cảm xấu, khoảng cách hai người gần như vậy nhưng cô lại không nhìn được ý tưởng của anh, ngoại trừ ý nghĩ anh muốn nghiên cứu cô.

Những người đàn ông khác rất hứng thú với vẻ ngoài của cô, người đàn ông này lại chỉ muốn nghiên cứu cấu tạo trong thân thể của cô, không hề có tà niệm khi đối mặt với cô, nói cách khác, ở trong mắt anh, cô chỉ là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Khó chịu!

Mặt Minh Vân Hương đen lại, cực kì tức giận xoay người bước đi, nhưng lần này, đối phương cũng cực kì nhanh, mặc kệ cô đi tới đâu, đối phương liền theo đó; cô chạy, anh cũng chạy, cô rẽ cua, anh cũng rẽ cua, cô qua đường cái, anh cũng qua đường cái.

Cô trốn vào phòng thay quần áo của cửa hàng chuyên bán nội y, anh ta lại giống như không nhìn thấy nội y.

Cô chạy vào toilet nữ, anh gác ngay tại bên ngoài, cô chuồn êm theo cửa sổ, anh ta đã ở dưới cửa sổ đợi cô.

Dù cô thành công bỏ xa anh, nhưng không bao lâu, người này rất thần thông quảng đại lại có biện pháp tìm được cô.

Cứ như vậy, cô bị anh quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . .

── Thỉnh cô đồng ý để cho ta nghiên cứu.

── Tôi biết cô nghe thấy được.

── Cô gái à, đáp ứng tôi được không?

── Tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình.

── Tôi sẽ làm cô đồng ý mới thôi.

── Mặc kệ cô đi đến thế nào, tôi sẽ vẫn đi theo.

── Tôi thật sự rất thành ý.

── Tôi có thể cho cô tiền.

“Tiếng lòng” của anh dây dưa quanh quẩn bên tai của cô, khi đi đường kẻ vạch cho người đi bộ cũng nói, khi ăn cơm cũng nói, đi dạo phố xem quần áo cũng nói, đi xe công cộng cũng nói, thậm chí khi ngồi toilet cũng nói.

Cứ như vậy, giọng nói của anh cứ thuyết phục không ngừng . . . . . . thuyết phục không ngừng.... Thuyết phục không ngừng....

── tiểu thư, nói cái giá đi!

“Mở ngươi cái đầu! Ta cũng không phải ở bán !” Nàng quay đầu rống lên.

Lui tới người đi đường bị nàng đột nhiên tiếng hô cấp dọa đến, kinh dị nhìn bọn họ.

Ân chính thạch thái độ trầm , nhìn nổi giận đùng đùng nàng chút mặt không đổi sắc.

“Ta không phải ý tứ này.”

Nàng bị hắn chọc mao .

“Ngươi câm điếc a! Không biết dùng giảng sao?” Thật sự là giận điên người, thanh âm của hắn giống như ma âm mặc não giống như quấy nhiễu nàng, khiến cho nàng phát điên thêm khởi kê, lại không thể ngăn cản.

“. . . . . . Thật có lỗi.” Bởi vì thật sự thực phương tiện.

“Phương tiện cái quỷ a! Đừng cho là ta không có nghe đến, ngươi phương tiện, ta cũng không phương tiện!”

Người này đem nàng làm miễn trì ống nghe vẫn là như thế nào! Thật sự rất hỏa lớn, cũng không trông nom,coi] người khác có hay không đang nhìn, nàng người đàn bà chanh chua chửi đổng rất đúng hắn chửi ầm lên, mà ân chính thạch, không phản bác cũng không cãi lại, bất động như núi đứng, hai tay phụ ở sau người, mời nàng mắng cái đủ.

Trên cơ bản, mắng chửi người cùng bị mắng là tương đối ứng .

Đừng Khóc, Ta Luyến Tiếc NgươiTác giả: Mạc NhanTruyện Ngôn TìnhRất lâu trước kia, ở vùng núi phía đông Đài Loan, tồn tại thần bí gia tộc có lịch sử đã lâu  . Gia tộc này họ Minh, họ thực hiếm thấy, cũng là làm người ta cảm thấy bất an, người của minh gia cơ hồ cũng không trường mệnh, nam tráng niên mất sớm, nữ hồng nhan bạc mệnh, đến thế hệ con cháu bây giờ, cận tồn một đôi tỷ muội, hai người đều là đại mỹ nhân, lại các hữu bất đồng phong tình. Tỷ tỷ Minh Vân Thủy thanh lệ tuyệt tục, khí chất u nhã phiêu dật, nhỏ bé và yếu ớt mềm mại đáng yêu, chọc người thương tiếc. Muội muội Minh Vân Hương quyến rũ tuyệt tươi đẹp, một cái sóng mắt lưu chuyển liền sinh phong tình vạn chủng, thực tại có làm cho người phạm tội sức quyến rũ. Các nàng kế tục gia tộc nhất quán tác phong quỷ dị, làm việc rất ít, không cùng ngoại nhân giao tiếp, ngày thường ru rú trong nhà, cự người ngoài ngàn dặm. Minh gia dinh thự bị hắc thạch xây tường cao che chở chung quanh, mỗi khoảng cách ba thước liền khắc có cùng loại phù chú đồ án, bách mộc chế đại môn lộ vẻ Thái Cực đồ dạng… Anh tới nhanh như âm hồn bất tán, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của cô.Người đàn ông này đúng là phiền toái!Đột nhiên Minh Vân Hương có dự cảm xấu, khoảng cách hai người gần như vậy nhưng cô lại không nhìn được ý tưởng của anh, ngoại trừ ý nghĩ anh muốn nghiên cứu cô.Những người đàn ông khác rất hứng thú với vẻ ngoài của cô, người đàn ông này lại chỉ muốn nghiên cứu cấu tạo trong thân thể của cô, không hề có tà niệm khi đối mặt với cô, nói cách khác, ở trong mắt anh, cô chỉ là một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.Khó chịu!Mặt Minh Vân Hương đen lại, cực kì tức giận xoay người bước đi, nhưng lần này, đối phương cũng cực kì nhanh, mặc kệ cô đi tới đâu, đối phương liền theo đó; cô chạy, anh cũng chạy, cô rẽ cua, anh cũng rẽ cua, cô qua đường cái, anh cũng qua đường cái.Cô trốn vào phòng thay quần áo của cửa hàng chuyên bán nội y, anh ta lại giống như không nhìn thấy nội y.Cô chạy vào toilet nữ, anh gác ngay tại bên ngoài, cô chuồn êm theo cửa sổ, anh ta đã ở dưới cửa sổ đợi cô.Dù cô thành công bỏ xa anh, nhưng không bao lâu, người này rất thần thông quảng đại lại có biện pháp tìm được cô.Cứ như vậy, cô bị anh quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . . Vẫn quấn quít lấy. . . . . .── Thỉnh cô đồng ý để cho ta nghiên cứu.── Tôi biết cô nghe thấy được.── Cô gái à, đáp ứng tôi được không?── Tôi sẽ không từ bỏ ý định của mình.── Tôi sẽ làm cô đồng ý mới thôi.── Mặc kệ cô đi đến thế nào, tôi sẽ vẫn đi theo.── Tôi thật sự rất thành ý.── Tôi có thể cho cô tiền.“Tiếng lòng” của anh dây dưa quanh quẩn bên tai của cô, khi đi đường kẻ vạch cho người đi bộ cũng nói, khi ăn cơm cũng nói, đi dạo phố xem quần áo cũng nói, đi xe công cộng cũng nói, thậm chí khi ngồi toilet cũng nói.Cứ như vậy, giọng nói của anh cứ thuyết phục không ngừng . . . . . . thuyết phục không ngừng.... Thuyết phục không ngừng....── tiểu thư, nói cái giá đi!“Mở ngươi cái đầu! Ta cũng không phải ở bán !” Nàng quay đầu rống lên.Lui tới người đi đường bị nàng đột nhiên tiếng hô cấp dọa đến, kinh dị nhìn bọn họ.Ân chính thạch thái độ trầm , nhìn nổi giận đùng đùng nàng chút mặt không đổi sắc.“Ta không phải ý tứ này.”Nàng bị hắn chọc mao .“Ngươi câm điếc a! Không biết dùng giảng sao?” Thật sự là giận điên người, thanh âm của hắn giống như ma âm mặc não giống như quấy nhiễu nàng, khiến cho nàng phát điên thêm khởi kê, lại không thể ngăn cản.“. . . . . . Thật có lỗi.” Bởi vì thật sự thực phương tiện.“Phương tiện cái quỷ a! Đừng cho là ta không có nghe đến, ngươi phương tiện, ta cũng không phương tiện!”Người này đem nàng làm miễn trì ống nghe vẫn là như thế nào! Thật sự rất hỏa lớn, cũng không trông nom,coi] người khác có hay không đang nhìn, nàng người đàn bà chanh chua chửi đổng rất đúng hắn chửi ầm lên, mà ân chính thạch, không phản bác cũng không cãi lại, bất động như núi đứng, hai tay phụ ở sau người, mời nàng mắng cái đủ.Trên cơ bản, mắng chửi người cùng bị mắng là tương đối ứng .

Chương 2-1