“ Tổng giám đốc, chủ tịch vừa đánh điện tới mong anh trở về nhà một chuyến!” Ken ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Thái Tĩnh Trác đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt dưỡng thần, thật nhỏ giọng thông báo. Chỉ thấy mi mắt của Thái Tĩnh Trác thoáng rung động, đôi mắt tinh anh mở ra, không hề có một tia ngái ngủ như người vừa được nghỉ ngơi sau hơn một tháng ròng công tác mệt mỏi. Anh chuyển mắt nhìn ra ngoài, làn môi khẽ mím, một hồi lâu mới nói. “ Về nhà!” “ Vâng, thưa tổng giám đốc!” ----- Hứa Nại Âm vừa ra khỏi trường quay tiến vào phòng nghỉ, vừa đi vừa tháo trang sức đeo trên người ném xuống mặt đất. Quản lí Tiểu Hà đi đằng sau, nhặt hết từng món cô tháo ra mà mặt đã muốn nhăn thành một cây hoa cúc lớn. Một ngày mà bà cô này không ném đồ thì không sống nổi sao? “ Họ nói muốn tôi về nhà à?” Hứa Nại Âm rốt cuộc cũng chịu dừng lại. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời bên ngoài đã dần phủ trong một mảnh tối tăm. Khóe môi cong lên, hờ hững buông xuống một câu. “ Tổ tông của…
Chương 4
Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!Tác giả: Lạc Y ThầnTruyện Ngôn Tình“ Tổng giám đốc, chủ tịch vừa đánh điện tới mong anh trở về nhà một chuyến!” Ken ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Thái Tĩnh Trác đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt dưỡng thần, thật nhỏ giọng thông báo. Chỉ thấy mi mắt của Thái Tĩnh Trác thoáng rung động, đôi mắt tinh anh mở ra, không hề có một tia ngái ngủ như người vừa được nghỉ ngơi sau hơn một tháng ròng công tác mệt mỏi. Anh chuyển mắt nhìn ra ngoài, làn môi khẽ mím, một hồi lâu mới nói. “ Về nhà!” “ Vâng, thưa tổng giám đốc!” ----- Hứa Nại Âm vừa ra khỏi trường quay tiến vào phòng nghỉ, vừa đi vừa tháo trang sức đeo trên người ném xuống mặt đất. Quản lí Tiểu Hà đi đằng sau, nhặt hết từng món cô tháo ra mà mặt đã muốn nhăn thành một cây hoa cúc lớn. Một ngày mà bà cô này không ném đồ thì không sống nổi sao? “ Họ nói muốn tôi về nhà à?” Hứa Nại Âm rốt cuộc cũng chịu dừng lại. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời bên ngoài đã dần phủ trong một mảnh tối tăm. Khóe môi cong lên, hờ hững buông xuống một câu. “ Tổ tông của… Một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bóng lao nhanh trên đường, tiến vào khu nhà xa hoa bậc nhất của thành phố A. Lúc đến trước khu Nam Viên, chiếc xe mới đột ngột phanh kít lại làm bánh xe ma sát trên đường, tạo ra một vệt khói trắng cùng loạt âm thanh chói tai như cắt vào da người khác. Liền sau đó, cửa xe bật mở, một cô gái có thân hình tròn trịa mũm mĩm mặc chiếc váy đen, chân váy xõa tung rũ xuống ngang gối làm dáng người kia có thêm một cảm giác mềm mại, dịu dàng.Hứa Nại Âm đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt đằng sau cặp kính hờ hững nhìn căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Phương trước mắt, khóe môi lại hiện lên một ý cười giễu cợt. Chân ngọc khẽ di chuyển, đem theo hành lí là một chiếc giỏ xách hiệu Channel mới nhất bước vào khu nhà.“ Xin lỗi, cô có hẹn trước hay không?”Hứa Nại Âm bất ngờ bị chặn lại ngoài cửa, cô hơi nhíu mày nhìn bàn tay đang giữ chặt vai mình, một hồi lâu mới chuyển sang nhìn mặt người bảo vệ là một thanh niên tuổi khoảng gần ba mươi, gương mặt nghiêm túc cùng một khí thế vững vàng quen thuộc của người xuất thân từ quân đội. Ánh mắt lướt qua rất nhanh, cũng rời đi nhanh, Hứa Nại Âm lùi lại, để bàn tay đặt trên vai mình thả lỏng ra. Người kia cũng không giữ chặt, đứng nghiêm túc tại chỗ nhìn cô, chỉ cần không cố ý xâm phạm gia cư, anh ta cũng sẽ không làm khó người.“ Mới tới sao?”“ Cô là người ở đây?”Thanh niên bảo vệ ngạc nhiên nhìn, nhưng ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ nhìn cô chằm chằm. Đây là khu nhà dành riêng cho bộ trưởng quân phòng, bảo vệ tất nhiên phải thật xâm nghiêm. Chỉ cần không xuất trình được bằng chứng cho phép được tiếp cận, nhất định sẽ không có phép đi vào dù chỉ là nửa bước.Hứa Nại Âm nhìn thanh niên bảo vệ kia quả thật không biết cô, ánh mắt đằng sau cặp kính hơi lóe lên ánh sáng giễu cợt. Mẹ kế quả nhiên là mẹ kế, dùng cách này để hạ uy thế của cô trong gia đình này, bà ta vậy mà cũng nghĩ ra được.Hứa Nại Âm cười nhạt, thản nhiên lấy điện thoại ra gọi điện, nói một vài câu với đối phương, không bao lâu sau, trong nhà có âm thanh tiếng chà dép xành xạch trên nền đất, một người phụ nữ béo tròn cục mịch mở cánh cổng lớn, chạy tới trước mặt Hứa Nại Âm cười híp mắt cúi đầu nói.“ Đại tiểu thư trở lại!”Người phụ nữ này gọi là thím Lý, là người giúp việc tại Hứa gia. Bà vốn là người ở nông thôn phía Bắc, đến thành phố A tìm việc làm, vô tình được mẹ của cô nhìn trúng khả năng nấu ăn cùng tâm tư tinh tế, đến Hứa gia làm việc đã được hơn mười năm. Có thể nói rằng từ ngày mẹ cô mất đi, người duy nhất cô có thể tin tưởng được chính là thím Lý. Ngay cả vị trí của ba cô kia cũng không thể sánh bằng.Hứa Nại Âm nhếch môi cười, lướt mắt qua nhìn thanh niên bảo vệ vẫn vững vàng đứng đó, cô biết người này đã xác định được thân phận của cô, liền nhanh chóng đi qua người này, cùng thím Lý vào nhà. Bên trong nhất định còn có chuyện hay đang chờ đợi cô.
Một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bóng lao nhanh trên đường, tiến vào khu nhà xa hoa bậc nhất của thành phố A. Lúc đến trước khu Nam Viên, chiếc xe mới đột ngột phanh kít lại làm bánh xe ma sát trên đường, tạo ra một vệt khói trắng cùng loạt âm thanh chói tai như cắt vào da người khác. Liền sau đó, cửa xe bật mở, một cô gái có thân hình tròn trịa mũm mĩm mặc chiếc váy đen, chân váy xõa tung rũ xuống ngang gối làm dáng người kia có thêm một cảm giác mềm mại, dịu dàng.
Hứa Nại Âm đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt đằng sau cặp kính hờ hững nhìn căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Phương trước mắt, khóe môi lại hiện lên một ý cười giễu cợt. Chân ngọc khẽ di chuyển, đem theo hành lí là một chiếc giỏ xách hiệu Channel mới nhất bước vào khu nhà.
“ Xin lỗi, cô có hẹn trước hay không?”
Hứa Nại Âm bất ngờ bị chặn lại ngoài cửa, cô hơi nhíu mày nhìn bàn tay đang giữ chặt vai mình, một hồi lâu mới chuyển sang nhìn mặt người bảo vệ là một thanh niên tuổi khoảng gần ba mươi, gương mặt nghiêm túc cùng một khí thế vững vàng quen thuộc của người xuất thân từ quân đội. Ánh mắt lướt qua rất nhanh, cũng rời đi nhanh, Hứa Nại Âm lùi lại, để bàn tay đặt trên vai mình thả lỏng ra. Người kia cũng không giữ chặt, đứng nghiêm túc tại chỗ nhìn cô, chỉ cần không cố ý xâm phạm gia cư, anh ta cũng sẽ không làm khó người.
“ Mới tới sao?”
“ Cô là người ở đây?”
Thanh niên bảo vệ ngạc nhiên nhìn, nhưng ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ nhìn cô chằm chằm. Đây là khu nhà dành riêng cho bộ trưởng quân phòng, bảo vệ tất nhiên phải thật xâm nghiêm. Chỉ cần không xuất trình được bằng chứng cho phép được tiếp cận, nhất định sẽ không có phép đi vào dù chỉ là nửa bước.
Hứa Nại Âm nhìn thanh niên bảo vệ kia quả thật không biết cô, ánh mắt đằng sau cặp kính hơi lóe lên ánh sáng giễu cợt. Mẹ kế quả nhiên là mẹ kế, dùng cách này để hạ uy thế của cô trong gia đình này, bà ta vậy mà cũng nghĩ ra được.
Hứa Nại Âm cười nhạt, thản nhiên lấy điện thoại ra gọi điện, nói một vài câu với đối phương, không bao lâu sau, trong nhà có âm thanh tiếng chà dép xành xạch trên nền đất, một người phụ nữ béo tròn cục mịch mở cánh cổng lớn, chạy tới trước mặt Hứa Nại Âm cười híp mắt cúi đầu nói.
“ Đại tiểu thư trở lại!”
Người phụ nữ này gọi là thím Lý, là người giúp việc tại Hứa gia. Bà vốn là người ở nông thôn phía Bắc, đến thành phố A tìm việc làm, vô tình được mẹ của cô nhìn trúng khả năng nấu ăn cùng tâm tư tinh tế, đến Hứa gia làm việc đã được hơn mười năm. Có thể nói rằng từ ngày mẹ cô mất đi, người duy nhất cô có thể tin tưởng được chính là thím Lý. Ngay cả vị trí của ba cô kia cũng không thể sánh bằng.
Hứa Nại Âm nhếch môi cười, lướt mắt qua nhìn thanh niên bảo vệ vẫn vững vàng đứng đó, cô biết người này đã xác định được thân phận của cô, liền nhanh chóng đi qua người này, cùng thím Lý vào nhà. Bên trong nhất định còn có chuyện hay đang chờ đợi cô.
Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!Tác giả: Lạc Y ThầnTruyện Ngôn Tình“ Tổng giám đốc, chủ tịch vừa đánh điện tới mong anh trở về nhà một chuyến!” Ken ngồi vào trong xe, quay đầu nhìn Thái Tĩnh Trác đang ngồi dựa vào thân xe nhắm mắt dưỡng thần, thật nhỏ giọng thông báo. Chỉ thấy mi mắt của Thái Tĩnh Trác thoáng rung động, đôi mắt tinh anh mở ra, không hề có một tia ngái ngủ như người vừa được nghỉ ngơi sau hơn một tháng ròng công tác mệt mỏi. Anh chuyển mắt nhìn ra ngoài, làn môi khẽ mím, một hồi lâu mới nói. “ Về nhà!” “ Vâng, thưa tổng giám đốc!” ----- Hứa Nại Âm vừa ra khỏi trường quay tiến vào phòng nghỉ, vừa đi vừa tháo trang sức đeo trên người ném xuống mặt đất. Quản lí Tiểu Hà đi đằng sau, nhặt hết từng món cô tháo ra mà mặt đã muốn nhăn thành một cây hoa cúc lớn. Một ngày mà bà cô này không ném đồ thì không sống nổi sao? “ Họ nói muốn tôi về nhà à?” Hứa Nại Âm rốt cuộc cũng chịu dừng lại. Cô đứng bên cửa sổ, đôi mắt đen láy nhìn bầu trời bên ngoài đã dần phủ trong một mảnh tối tăm. Khóe môi cong lên, hờ hững buông xuống một câu. “ Tổ tông của… Một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bóng lao nhanh trên đường, tiến vào khu nhà xa hoa bậc nhất của thành phố A. Lúc đến trước khu Nam Viên, chiếc xe mới đột ngột phanh kít lại làm bánh xe ma sát trên đường, tạo ra một vệt khói trắng cùng loạt âm thanh chói tai như cắt vào da người khác. Liền sau đó, cửa xe bật mở, một cô gái có thân hình tròn trịa mũm mĩm mặc chiếc váy đen, chân váy xõa tung rũ xuống ngang gối làm dáng người kia có thêm một cảm giác mềm mại, dịu dàng.Hứa Nại Âm đẩy mắt kính trên sống mũi, ánh mắt đằng sau cặp kính hờ hững nhìn căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Tây Phương trước mắt, khóe môi lại hiện lên một ý cười giễu cợt. Chân ngọc khẽ di chuyển, đem theo hành lí là một chiếc giỏ xách hiệu Channel mới nhất bước vào khu nhà.“ Xin lỗi, cô có hẹn trước hay không?”Hứa Nại Âm bất ngờ bị chặn lại ngoài cửa, cô hơi nhíu mày nhìn bàn tay đang giữ chặt vai mình, một hồi lâu mới chuyển sang nhìn mặt người bảo vệ là một thanh niên tuổi khoảng gần ba mươi, gương mặt nghiêm túc cùng một khí thế vững vàng quen thuộc của người xuất thân từ quân đội. Ánh mắt lướt qua rất nhanh, cũng rời đi nhanh, Hứa Nại Âm lùi lại, để bàn tay đặt trên vai mình thả lỏng ra. Người kia cũng không giữ chặt, đứng nghiêm túc tại chỗ nhìn cô, chỉ cần không cố ý xâm phạm gia cư, anh ta cũng sẽ không làm khó người.“ Mới tới sao?”“ Cô là người ở đây?”Thanh niên bảo vệ ngạc nhiên nhìn, nhưng ánh mắt vẫn có chút nghi ngờ nhìn cô chằm chằm. Đây là khu nhà dành riêng cho bộ trưởng quân phòng, bảo vệ tất nhiên phải thật xâm nghiêm. Chỉ cần không xuất trình được bằng chứng cho phép được tiếp cận, nhất định sẽ không có phép đi vào dù chỉ là nửa bước.Hứa Nại Âm nhìn thanh niên bảo vệ kia quả thật không biết cô, ánh mắt đằng sau cặp kính hơi lóe lên ánh sáng giễu cợt. Mẹ kế quả nhiên là mẹ kế, dùng cách này để hạ uy thế của cô trong gia đình này, bà ta vậy mà cũng nghĩ ra được.Hứa Nại Âm cười nhạt, thản nhiên lấy điện thoại ra gọi điện, nói một vài câu với đối phương, không bao lâu sau, trong nhà có âm thanh tiếng chà dép xành xạch trên nền đất, một người phụ nữ béo tròn cục mịch mở cánh cổng lớn, chạy tới trước mặt Hứa Nại Âm cười híp mắt cúi đầu nói.“ Đại tiểu thư trở lại!”Người phụ nữ này gọi là thím Lý, là người giúp việc tại Hứa gia. Bà vốn là người ở nông thôn phía Bắc, đến thành phố A tìm việc làm, vô tình được mẹ của cô nhìn trúng khả năng nấu ăn cùng tâm tư tinh tế, đến Hứa gia làm việc đã được hơn mười năm. Có thể nói rằng từ ngày mẹ cô mất đi, người duy nhất cô có thể tin tưởng được chính là thím Lý. Ngay cả vị trí của ba cô kia cũng không thể sánh bằng.Hứa Nại Âm nhếch môi cười, lướt mắt qua nhìn thanh niên bảo vệ vẫn vững vàng đứng đó, cô biết người này đã xác định được thân phận của cô, liền nhanh chóng đi qua người này, cùng thím Lý vào nhà. Bên trong nhất định còn có chuyện hay đang chờ đợi cô.