“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam…
Chương 7
Người Đàn Ông Xa LạTác giả: Dạ MiênTruyện Ngôn Tình“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam… Tiến lại bàn nước và nàng hết sức ngạc nhiên . Vọng Quân để chiếc ly trên bàn và bên dưới là tờ năm mươi đô mới cáu . Chiêu Hà cứ nhìn chằm chằm vào tờ năm mươi đô . Tim nàng đập mạnh, đôi má đỏ bửng vì tức giận:- “Tại sao hắn ta dám hạ nhục nàng ? Mục đích gì ? Ban bố cho một con ở ư ? Hay trả tiền về nụ hôn lúc sáng ? Hay là vì hắn ta sợ nàng sẽ kể lại chuyện này với vợ chồng Quân Phát sẽ làm mất đi danh giá và thể diện của một vị giám đốc ? Một vị giám đốc trẻ đi hôn một con ở, một con nhỏ lang thang ngoài đường làm hắn xấu hổ ? Đây là tiền bịt miệng ử”Cắn chặt vành môi, Chiêu Hà vò chặt tờ năm mươi đô trong những ngón tay bối rối . Rồi tờ năm mươi đô siết chặt hơn trong lòng bàn tay.Nàng phân vân không biết làm gì với đồng tiền này ? Đốt nó đi ! Không . Cô sẽ giữ lại và tìm cơ hội trả lại cho hắn taNàng vuốt lại tờ tiền cho thẳng và tiếp tục công việc với lòng giận dữ vô bờ .
Tiến lại bàn nước và nàng hết sức ngạc nhiên . Vọng Quân để chiếc ly
trên bàn và bên dưới là tờ năm mươi đô mới cáu . Chiêu Hà cứ nhìn chằm
chằm vào tờ năm mươi đô . Tim nàng đập mạnh, đôi má đỏ bửng vì tức giận:
- “Tại sao hắn ta dám hạ nhục nàng ? Mục đích gì ? Ban bố cho
một con ở ư ? Hay trả tiền về nụ hôn lúc sáng ? Hay là vì hắn ta sợ nàng sẽ kể lại chuyện này với vợ chồng Quân Phát sẽ làm mất đi danh giá và
thể diện của một vị giám đốc ? Một vị giám đốc trẻ đi hôn một con ở, một con nhỏ lang thang ngoài đường làm hắn xấu hổ ? Đây là tiền bịt miệng
ử”
Cắn chặt vành môi, Chiêu Hà vò chặt tờ năm mươi đô trong
những ngón tay bối rối . Rồi tờ năm mươi đô siết chặt hơn trong lòng bàn tay.
Nàng phân vân không biết làm gì với đồng tiền này ? Đốt nó đi ! Không . Cô sẽ giữ lại và tìm cơ hội trả lại cho hắn ta
Nàng vuốt lại tờ tiền cho thẳng và tiếp tục công việc với lòng giận dữ vô bờ .
Người Đàn Ông Xa LạTác giả: Dạ MiênTruyện Ngôn Tình“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam… Tiến lại bàn nước và nàng hết sức ngạc nhiên . Vọng Quân để chiếc ly trên bàn và bên dưới là tờ năm mươi đô mới cáu . Chiêu Hà cứ nhìn chằm chằm vào tờ năm mươi đô . Tim nàng đập mạnh, đôi má đỏ bửng vì tức giận:- “Tại sao hắn ta dám hạ nhục nàng ? Mục đích gì ? Ban bố cho một con ở ư ? Hay trả tiền về nụ hôn lúc sáng ? Hay là vì hắn ta sợ nàng sẽ kể lại chuyện này với vợ chồng Quân Phát sẽ làm mất đi danh giá và thể diện của một vị giám đốc ? Một vị giám đốc trẻ đi hôn một con ở, một con nhỏ lang thang ngoài đường làm hắn xấu hổ ? Đây là tiền bịt miệng ử”Cắn chặt vành môi, Chiêu Hà vò chặt tờ năm mươi đô trong những ngón tay bối rối . Rồi tờ năm mươi đô siết chặt hơn trong lòng bàn tay.Nàng phân vân không biết làm gì với đồng tiền này ? Đốt nó đi ! Không . Cô sẽ giữ lại và tìm cơ hội trả lại cho hắn taNàng vuốt lại tờ tiền cho thẳng và tiếp tục công việc với lòng giận dữ vô bờ .