“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam…
Chương 29
Người Đàn Ông Xa LạTác giả: Dạ MiênTruyện Ngôn Tình“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam… Khi cuộc sống đã tương đối ổn định, Du Nam đã tu tỉnh làm ăn . Cuộc sống đối với Tư Thục như thế đã quá đủ, không gì hạnh phúc hơn . Có điều làm cho cô ray rứt mãi không yên là vị ân nhân đã cứu cô . Không làm sao mà cô biết được để có ngày tạ Ơn.Cửa hàng hôm nay tấp nập khách ra vào . Cô và Du Nam làm không xuể . Kẻ gói quà, người bán, mồ hôi ướt cả người . Ngày lễ tình nhân năm nay, khách mua quà đông hơn mọi năm.Khi khách đà thưa dần, ngồi lại số tiền mới bạn được, đột nhiên Tư Thục cảm thấy nhớ Chiêu Hà vô cùng . Mọi năm, Chiêu Hà bán và đếm tiền phụ nàng . Ôi ! Vui biết mấy . Nàng không biết nàng có nóng giận quá không khi mắng Chiêu Hà như thế ? Đã mấy năm chung sống cùng nhau, cô và Chiêu Hà không bao giờ giận nhau hơn một giờ . Nhưng thú thật, lúc nào Chiêu Hà cũng là người xin lỗi trước.Thấy người yêu ngồi u sầu rất lâu, Du Nam lên tiếng hỏi:- Em làm sao vậy, Tư Thục ?Uể oải vuốt lại tờ tiền cho ngay ngắn, cô nói:- Em nhớ Chiêu Hà.Nhắc đến Chiêu Hà, Du Nam mới giật mình . Chính anh đã dựng chuyện để chia cách tình bạn giữa họ . Anh đã bỉ ổi không dám thú thật với Tư Thục cho đến ngày hôm nay.Anh khẽ khàng nói:- Hay là anh đưa em đến thăm cô ấy ?không thể kiềm chế sự nhớ nhung . Tư Thục ngồi bật dậy như lò xo :- Chúng ta đi nhanh đi anh.Chỉ mới hơn một tuần xa cách cái chung cư này, mà hôm nay quay trở lại, Tư Thục cảm thấy rụt rè làm sao.Cửa phòng còn mở, vậy là Chiêu Hà vẫn còn ở nhà.Cô gọi lớn:- Chiêu Hà ơi !Bên trong, một người đàn bà bước ra . bà chính là chủ căn nhà đã cho cô và Chiêu Hà mướn.Bà Lam lên tiếng:- Trời ơi ! Tư Thục ! Cô đi đâu cả tuần lễ không thấy về ? Chiêu Hà trả nhà cho tôi đã năm bữa nay rồi.Tư Thục cảm thấy đau nhói ở tim . Nàng muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được.- Đi... đi rồi hả bác Lam ?Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy, mà mấy ngày liền cô ấy cứ giam mình mãi trong phòng và khóc . Rồi cách đây mấy hôm, cô ấy sang tôi trả nhà và nhờ tôi trao lại cái gói này cho cô, nếu cô quay trở về.Tư Thục chụp lấy như chụp một kỷ vật quý báu còn xót lại của Chiêu Hà.Nhưng khi nàng mở ra thì chẳng phải lá thư, chẳng có gì trong cái gói giấy đó cả, ngoài sợi dây chuyền bạch kim tuyệt đẹp . Nàng còn nhớ như in, đã có lần nàng và Chiêu Hà đi vào cửa tiệm kim hoàn . Nàng ngắm nghía mãi và còn nói với Chiêu Hà rằng:- “Ôi ! Không biết bao giờ tao mới có tiền để mua sợi dây chuyền như thế này nhỉ “Nhưng không ngờ hôm nay, nàng lại được cầm nó trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.“Mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của màyChiêu Hà”Trời ơi ! Sinh nhật của cô đã trôi qua năm ngày mà cả cô cũng chẳng nhớ.Bây giờ không thể còn kiềm chế những dòng nước măt của mình nữa . Tư Thục bật khóc lớn . Và cô lao nhanh xuống chung cư, mặc cho Du Nam đuổi theo réo gọi.
Khi cuộc sống đã tương đối ổn định, Du Nam đã tu tỉnh làm ăn . Cuộc sống đối với Tư Thục như thế đã quá đủ, không gì hạnh phúc hơn . Có điều làm cho cô ray rứt mãi không yên là vị ân nhân đã cứu cô . Không làm sao mà cô biết được để có ngày tạ Ơn.
Cửa hàng hôm nay tấp nập khách ra vào . Cô và Du Nam làm không xuể . Kẻ gói quà, người bán, mồ hôi ướt cả người . Ngày lễ tình nhân năm nay, khách mua quà đông hơn mọi năm.
Khi khách đà thưa dần, ngồi lại số tiền mới bạn được, đột nhiên Tư Thục cảm thấy nhớ Chiêu Hà vô cùng . Mọi năm, Chiêu Hà bán và đếm tiền phụ nàng . Ôi ! Vui biết mấy . Nàng không biết nàng có nóng giận quá không khi mắng Chiêu Hà như thế ? Đã mấy năm chung sống cùng nhau, cô và Chiêu Hà không bao giờ giận nhau hơn một giờ . Nhưng thú thật, lúc nào Chiêu Hà cũng là người xin lỗi trước.
Thấy người yêu ngồi u sầu rất lâu, Du Nam lên tiếng hỏi:
- Em làm sao vậy, Tư Thục ?
Uể oải vuốt lại tờ tiền cho ngay ngắn, cô nói:
- Em nhớ Chiêu Hà.
Nhắc đến Chiêu Hà, Du Nam mới giật mình . Chính anh đã dựng chuyện để chia cách tình bạn giữa họ . Anh đã bỉ ổi không dám thú thật với Tư Thục cho đến ngày hôm nay.
Anh khẽ khàng nói:
- Hay là anh đưa em đến thăm cô ấy ?
không thể kiềm chế sự nhớ nhung . Tư Thục ngồi bật dậy như lò xo :
- Chúng ta đi nhanh đi anh.
Chỉ mới hơn một tuần xa cách cái chung cư này, mà hôm nay quay trở lại, Tư Thục cảm thấy rụt rè làm sao.
Cửa phòng còn mở, vậy là Chiêu Hà vẫn còn ở nhà.
Cô gọi lớn:
- Chiêu Hà ơi !
Bên trong, một người đàn bà bước ra . bà chính là chủ căn nhà đã cho cô và Chiêu Hà mướn.
Bà Lam lên tiếng:
- Trời ơi ! Tư Thục ! Cô đi đâu cả tuần lễ không thấy về ? Chiêu Hà trả nhà cho tôi đã năm bữa nay rồi.
Tư Thục cảm thấy đau nhói ở tim . Nàng muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được.
- Đi... đi rồi hả bác Lam ?
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy, mà mấy ngày liền cô ấy cứ giam mình mãi trong phòng và khóc . Rồi cách đây mấy hôm, cô ấy sang tôi trả nhà và nhờ tôi trao lại cái gói này cho cô, nếu cô quay trở về.
Tư Thục chụp lấy như chụp một kỷ vật quý báu còn xót lại của Chiêu Hà.
Nhưng khi nàng mở ra thì chẳng phải lá thư, chẳng có gì trong cái gói giấy đó cả, ngoài sợi dây chuyền bạch kim tuyệt đẹp . Nàng còn nhớ như in, đã có lần nàng và Chiêu Hà đi vào cửa tiệm kim hoàn . Nàng ngắm nghía mãi và còn nói với Chiêu Hà rằng:
- “Ôi ! Không biết bao giờ tao mới có tiền để mua sợi dây chuyền như thế này nhỉ “
Nhưng không ngờ hôm nay, nàng lại được cầm nó trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.
“Mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của mày
Chiêu Hà”
Trời ơi ! Sinh nhật của cô đã trôi qua năm ngày mà cả cô cũng chẳng nhớ.
Bây giờ không thể còn kiềm chế những dòng nước măt của mình nữa . Tư Thục bật khóc lớn . Và cô lao nhanh xuống chung cư, mặc cho Du Nam đuổi theo réo gọi.
Người Đàn Ông Xa LạTác giả: Dạ MiênTruyện Ngôn Tình“Trời sanh mày ra phải là một gã con trai mới đúng” Chiêu Hà lấy búa đóng lại chiếc ghế đã gãy, mà tiếng mẹ mắng ngày nào vẫn còn văng vẳng bên tai - Mệt lả, nàng quắng mạnh cái búa vào góc phòng, và ngồi phệt xuống nền gạch - Đưa bàn tay bẩn quệt mồ hôi tuôn đầy trên má, Chiêu Hà thở phào - Chuông điện thoại reo, Chiêu Hà chắng buồn nhấc ống nghe . Tiếng chuông vẫn réo liên hồi . Có lẽ người bên kia đầu dây rất nóng lòng muốn gặp nàng . Mặc kệ, hôm nay là chủ nhân, nàng phải lo sửa sang lại căn phòng của mình, nàng không muốn ai quấy rầy . Tiếng chuông cúp lại reo, hết reo lại cúp . Nàng rủa thầm rồi đứng dậy nhấc ống nghe: - Alô - Có phải mày không Chiêu Hà ? Nhận ra giọng nói của nhỏ Lam Giang, nàng trả lời: - Là tao đây Giọng của Lam Giang lo lắng, điều mà trước đây nàng chưa bao giờ ở nhỏ bạn vô tư, hồn nhiên: - Tao chết rồi, mày phải ra tay cứu tao thôi Chiêu Hà gắt: - Mày còn sống nhăn răng đó, có chết đâu -Mày đừng đùa nữa, tao sắp chết thật rồi đây Thấy giọng nói của Lam… Khi cuộc sống đã tương đối ổn định, Du Nam đã tu tỉnh làm ăn . Cuộc sống đối với Tư Thục như thế đã quá đủ, không gì hạnh phúc hơn . Có điều làm cho cô ray rứt mãi không yên là vị ân nhân đã cứu cô . Không làm sao mà cô biết được để có ngày tạ Ơn.Cửa hàng hôm nay tấp nập khách ra vào . Cô và Du Nam làm không xuể . Kẻ gói quà, người bán, mồ hôi ướt cả người . Ngày lễ tình nhân năm nay, khách mua quà đông hơn mọi năm.Khi khách đà thưa dần, ngồi lại số tiền mới bạn được, đột nhiên Tư Thục cảm thấy nhớ Chiêu Hà vô cùng . Mọi năm, Chiêu Hà bán và đếm tiền phụ nàng . Ôi ! Vui biết mấy . Nàng không biết nàng có nóng giận quá không khi mắng Chiêu Hà như thế ? Đã mấy năm chung sống cùng nhau, cô và Chiêu Hà không bao giờ giận nhau hơn một giờ . Nhưng thú thật, lúc nào Chiêu Hà cũng là người xin lỗi trước.Thấy người yêu ngồi u sầu rất lâu, Du Nam lên tiếng hỏi:- Em làm sao vậy, Tư Thục ?Uể oải vuốt lại tờ tiền cho ngay ngắn, cô nói:- Em nhớ Chiêu Hà.Nhắc đến Chiêu Hà, Du Nam mới giật mình . Chính anh đã dựng chuyện để chia cách tình bạn giữa họ . Anh đã bỉ ổi không dám thú thật với Tư Thục cho đến ngày hôm nay.Anh khẽ khàng nói:- Hay là anh đưa em đến thăm cô ấy ?không thể kiềm chế sự nhớ nhung . Tư Thục ngồi bật dậy như lò xo :- Chúng ta đi nhanh đi anh.Chỉ mới hơn một tuần xa cách cái chung cư này, mà hôm nay quay trở lại, Tư Thục cảm thấy rụt rè làm sao.Cửa phòng còn mở, vậy là Chiêu Hà vẫn còn ở nhà.Cô gọi lớn:- Chiêu Hà ơi !Bên trong, một người đàn bà bước ra . bà chính là chủ căn nhà đã cho cô và Chiêu Hà mướn.Bà Lam lên tiếng:- Trời ơi ! Tư Thục ! Cô đi đâu cả tuần lễ không thấy về ? Chiêu Hà trả nhà cho tôi đã năm bữa nay rồi.Tư Thục cảm thấy đau nhói ở tim . Nàng muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được.- Đi... đi rồi hả bác Lam ?Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra cho cô ấy, mà mấy ngày liền cô ấy cứ giam mình mãi trong phòng và khóc . Rồi cách đây mấy hôm, cô ấy sang tôi trả nhà và nhờ tôi trao lại cái gói này cho cô, nếu cô quay trở về.Tư Thục chụp lấy như chụp một kỷ vật quý báu còn xót lại của Chiêu Hà.Nhưng khi nàng mở ra thì chẳng phải lá thư, chẳng có gì trong cái gói giấy đó cả, ngoài sợi dây chuyền bạch kim tuyệt đẹp . Nàng còn nhớ như in, đã có lần nàng và Chiêu Hà đi vào cửa tiệm kim hoàn . Nàng ngắm nghía mãi và còn nói với Chiêu Hà rằng:- “Ôi ! Không biết bao giờ tao mới có tiền để mua sợi dây chuyền như thế này nhỉ “Nhưng không ngờ hôm nay, nàng lại được cầm nó trong lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi.“Mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của màyChiêu Hà”Trời ơi ! Sinh nhật của cô đã trôi qua năm ngày mà cả cô cũng chẳng nhớ.Bây giờ không thể còn kiềm chế những dòng nước măt của mình nữa . Tư Thục bật khóc lớn . Và cô lao nhanh xuống chung cư, mặc cho Du Nam đuổi theo réo gọi.