Tác giả:

Ta từ từ mở mắt,đây là đâu vậy,ta nhớ vào ngày sinh nhật của ta,vì đi trượt võ chuối mà đập đầu vào cạnh bàn,chết cơ mà.Sao bây giờ còn mở mắt được nhỉ Ta bắt đầu nhìn xung quanh.Á...sao phòng lại trang trí đồ đạt cổ đại vậy,sao con người lại lớn như thế này,chẳng lẽ ta xuyên không đến Thế Giới người khổng lồ?Ta vừa mở miệng thì nghe tiếng nói "Phu nhân,là con gái ạ"bà mụ nói " Dưa con cho ta nha"phu nhân nói,lúc đó có một người đàn ông khỏang 30t bước vào "Con của chúng ta đặt tên gì đây phu quân"phu nhân hỏi,ngước mặt nhìn người kia.Thì ra phu nhân là mẫu thân còn người kia là phụ thân của ta,thôi kệ tạm gọi vạy đi "Nhìn kia,mắt nó sáng như sao,long mi cong vút,...trông thật khả ái,lớn lên chắc chắn là mĩ nhân khuynh nước khuynh thanh nha,hay đặt nó là Lãnh Khuynh Thiên đi."Phụ thân nói một tràng " Đưọc đó,tên thật hay a" mẫu thân ta phụ họa Haizz,may mắn là cũng giữ được cái tên cũ nha.Sau đó ta được Mai nhũ nương bế đi ngủ,mặc dù không thích nhưng do cả ngày bị người ta ẩm tới lui…

Chương 7: Trở về

Đại Boss Vương PhiTác giả: Dạ Vô HyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa từ từ mở mắt,đây là đâu vậy,ta nhớ vào ngày sinh nhật của ta,vì đi trượt võ chuối mà đập đầu vào cạnh bàn,chết cơ mà.Sao bây giờ còn mở mắt được nhỉ Ta bắt đầu nhìn xung quanh.Á...sao phòng lại trang trí đồ đạt cổ đại vậy,sao con người lại lớn như thế này,chẳng lẽ ta xuyên không đến Thế Giới người khổng lồ?Ta vừa mở miệng thì nghe tiếng nói "Phu nhân,là con gái ạ"bà mụ nói " Dưa con cho ta nha"phu nhân nói,lúc đó có một người đàn ông khỏang 30t bước vào "Con của chúng ta đặt tên gì đây phu quân"phu nhân hỏi,ngước mặt nhìn người kia.Thì ra phu nhân là mẫu thân còn người kia là phụ thân của ta,thôi kệ tạm gọi vạy đi "Nhìn kia,mắt nó sáng như sao,long mi cong vút,...trông thật khả ái,lớn lên chắc chắn là mĩ nhân khuynh nước khuynh thanh nha,hay đặt nó là Lãnh Khuynh Thiên đi."Phụ thân nói một tràng " Đưọc đó,tên thật hay a" mẫu thân ta phụ họa Haizz,may mắn là cũng giữ được cái tên cũ nha.Sau đó ta được Mai nhũ nương bế đi ngủ,mặc dù không thích nhưng do cả ngày bị người ta ẩm tới lui… Trên đường đi,ta cướp túi tiền,thế là phải kiếm cách sinh nhai.Ta nghe nói vị vương gia nào đó bị trúng dộc.Ta định sẽ đi giải rồi lãnh thuởng để có tiền về nhà.Thật ra,lúc đầu họ không tin ta,ta bảo một hồi tên cận vệ đó mới cho ta vào.Ta đến bên giuồng hắn,từ từ bắt mạch cho hắn,một canh giờ sau,độc được giải xong.Ta nhìn mặt hắn...á không thể nào,hắn chính là nhị vương giaTrong vô thức,ta nghe hắn gọi"Thiên nhi,nàng đừng bỏ ta,ta cảm thấy tịch mịch lắm rồi,mẫu thân bỏ ta,bây giờ nàng cũng bỏ ta sao"thì ra hắn đang nằm mơNghe những lời hắn nói,bất giác những giọt nước mắt lăng dài trước mặt ta.Bỗng hắn mơ màng mở mắt,hắn nhìn thấy một nữ tử đg khoc,tại sao hình ảnh này lại thân quen như vậy.Hắn cố ngồi dậy để nhìn cho rõ nữ tử này.Bỗng nữ tử đó sà vào lòng hắn khóc oa oa,tiếng khóc này thật thân quen,chẳng lẽ là..."THIÊN NHI...."hắn hét lên làm ta giật mk lùi lại.Lần này hắn nhìn rõ mặt ta rồi.Dù cách xa 5 năm,nhưng vẫn là khuôn mặt đó,chỉ có điều là xinh đẹp,mặn mà hơn thôi."Nàng còn sống đúng không?"hắn hỏi"Chớ không lẽ là ma sao"ta lao nước mắt trả lời hắn.Không hiểu sao,lòng ta ấm áp đến như vậy.Hắn vui mừng ôm ta vào lòng,ta cũng thế,ôm chặc hắn.Hắn hỏi ta"Nàng làm sao để mất tích vậy?""Ta là thấy ngươi đi,ở nhà buồn quá nên ta mới ra ngoài chơi nào ngờ bị hai lão già bắt tới U cốc,làm nha hoàn.Mấy hôm trước ta đã lén tìm đc xuông núi trở về.huhu"ta nói dối,ý ta nói đúng sự thật đấy chứ,chỉ là ta nói thiếu thôi,ta không muốn nguòi khác biết ta có võ công.Sau đó,ta ở lại Thuyên Nguyên ta nghe nói là hắn công bố các tướng sĩ dưới quyền hắn đều gọi ta là Vương Phi.Thôi kệ đi,bây giờ đg ăn ké bát cơm của người khác nên đành chịu thôi.

Trên đường đi,ta cướp túi tiền,thế là phải kiếm cách sinh nhai.Ta nghe nói vị vương gia nào đó bị trúng dộc.Ta định sẽ đi giải rồi lãnh thuởng để có tiền về nhà.Thật ra,lúc đầu họ không tin ta,ta bảo một hồi tên cận vệ đó mới cho ta vào.Ta đến bên giuồng hắn,từ từ bắt mạch cho hắn,một canh giờ sau,độc được giải xong.Ta nhìn mặt hắn...á không thể nào,hắn chính là nhị vương gia

Trong vô thức,ta nghe hắn gọi

"Thiên nhi,nàng đừng bỏ ta,ta cảm thấy tịch mịch lắm rồi,mẫu thân bỏ ta,bây giờ nàng cũng bỏ ta sao"thì ra hắn đang nằm mơ

Nghe những lời hắn nói,bất giác những giọt nước mắt lăng dài trước mặt ta.Bỗng hắn mơ màng mở mắt,hắn nhìn thấy một nữ tử đg khoc,tại sao hình ảnh này lại thân quen như vậy.Hắn cố ngồi dậy để nhìn cho rõ nữ tử này.Bỗng nữ tử đó sà vào lòng hắn khóc oa oa,tiếng khóc này thật thân quen,chẳng lẽ là...

"THIÊN NHI...."hắn hét lên làm ta giật mk lùi lại.Lần này hắn nhìn rõ mặt ta rồi.Dù cách xa 5 năm,nhưng vẫn là khuôn mặt đó,chỉ có điều là xinh đẹp,mặn mà hơn thôi.

"Nàng còn sống đúng không?"hắn hỏi

"Chớ không lẽ là ma sao"ta lao nước mắt trả lời hắn.Không hiểu sao,lòng ta ấm áp đến như vậy.

Hắn vui mừng ôm ta vào lòng,ta cũng thế,ôm chặc hắn.Hắn hỏi ta

"Nàng làm sao để mất tích vậy?"

"Ta là thấy ngươi đi,ở nhà buồn quá nên ta mới ra ngoài chơi nào ngờ bị hai lão già bắt tới U cốc,làm nha hoàn.Mấy hôm trước ta đã lén tìm đc xuông núi trở về.huhu"ta nói dối,ý ta nói đúng sự thật đấy chứ,chỉ là ta nói thiếu thôi,ta không muốn nguòi khác biết ta có võ công.

Sau đó,ta ở lại Thuyên Nguyên ta nghe nói là hắn công bố các tướng sĩ dưới quyền hắn đều gọi ta là Vương Phi.Thôi kệ đi,bây giờ đg ăn ké bát cơm của người khác nên đành chịu thôi.

Đại Boss Vương PhiTác giả: Dạ Vô HyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTa từ từ mở mắt,đây là đâu vậy,ta nhớ vào ngày sinh nhật của ta,vì đi trượt võ chuối mà đập đầu vào cạnh bàn,chết cơ mà.Sao bây giờ còn mở mắt được nhỉ Ta bắt đầu nhìn xung quanh.Á...sao phòng lại trang trí đồ đạt cổ đại vậy,sao con người lại lớn như thế này,chẳng lẽ ta xuyên không đến Thế Giới người khổng lồ?Ta vừa mở miệng thì nghe tiếng nói "Phu nhân,là con gái ạ"bà mụ nói " Dưa con cho ta nha"phu nhân nói,lúc đó có một người đàn ông khỏang 30t bước vào "Con của chúng ta đặt tên gì đây phu quân"phu nhân hỏi,ngước mặt nhìn người kia.Thì ra phu nhân là mẫu thân còn người kia là phụ thân của ta,thôi kệ tạm gọi vạy đi "Nhìn kia,mắt nó sáng như sao,long mi cong vút,...trông thật khả ái,lớn lên chắc chắn là mĩ nhân khuynh nước khuynh thanh nha,hay đặt nó là Lãnh Khuynh Thiên đi."Phụ thân nói một tràng " Đưọc đó,tên thật hay a" mẫu thân ta phụ họa Haizz,may mắn là cũng giữ được cái tên cũ nha.Sau đó ta được Mai nhũ nương bế đi ngủ,mặc dù không thích nhưng do cả ngày bị người ta ẩm tới lui… Trên đường đi,ta cướp túi tiền,thế là phải kiếm cách sinh nhai.Ta nghe nói vị vương gia nào đó bị trúng dộc.Ta định sẽ đi giải rồi lãnh thuởng để có tiền về nhà.Thật ra,lúc đầu họ không tin ta,ta bảo một hồi tên cận vệ đó mới cho ta vào.Ta đến bên giuồng hắn,từ từ bắt mạch cho hắn,một canh giờ sau,độc được giải xong.Ta nhìn mặt hắn...á không thể nào,hắn chính là nhị vương giaTrong vô thức,ta nghe hắn gọi"Thiên nhi,nàng đừng bỏ ta,ta cảm thấy tịch mịch lắm rồi,mẫu thân bỏ ta,bây giờ nàng cũng bỏ ta sao"thì ra hắn đang nằm mơNghe những lời hắn nói,bất giác những giọt nước mắt lăng dài trước mặt ta.Bỗng hắn mơ màng mở mắt,hắn nhìn thấy một nữ tử đg khoc,tại sao hình ảnh này lại thân quen như vậy.Hắn cố ngồi dậy để nhìn cho rõ nữ tử này.Bỗng nữ tử đó sà vào lòng hắn khóc oa oa,tiếng khóc này thật thân quen,chẳng lẽ là..."THIÊN NHI...."hắn hét lên làm ta giật mk lùi lại.Lần này hắn nhìn rõ mặt ta rồi.Dù cách xa 5 năm,nhưng vẫn là khuôn mặt đó,chỉ có điều là xinh đẹp,mặn mà hơn thôi."Nàng còn sống đúng không?"hắn hỏi"Chớ không lẽ là ma sao"ta lao nước mắt trả lời hắn.Không hiểu sao,lòng ta ấm áp đến như vậy.Hắn vui mừng ôm ta vào lòng,ta cũng thế,ôm chặc hắn.Hắn hỏi ta"Nàng làm sao để mất tích vậy?""Ta là thấy ngươi đi,ở nhà buồn quá nên ta mới ra ngoài chơi nào ngờ bị hai lão già bắt tới U cốc,làm nha hoàn.Mấy hôm trước ta đã lén tìm đc xuông núi trở về.huhu"ta nói dối,ý ta nói đúng sự thật đấy chứ,chỉ là ta nói thiếu thôi,ta không muốn nguòi khác biết ta có võ công.Sau đó,ta ở lại Thuyên Nguyên ta nghe nói là hắn công bố các tướng sĩ dưới quyền hắn đều gọi ta là Vương Phi.Thôi kệ đi,bây giờ đg ăn ké bát cơm của người khác nên đành chịu thôi.

Chương 7: Trở về