Lúc này đêm đã khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày dường như cũng không có người ở, lúc này đang chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên. Một cô gái nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra ngoài. Cô có đôi mắt xếch sáng như sao nổi bật trên gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất khỏe mạnh. Đi theo cô con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm đi theo hai bên người cô, lặng lẽ không tiếng động. Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, trên môi liền hiện lên nụ cười đầy vẻ khinh thường. Nghe nói sống trong đó là cô tình nhân bé bỏng của ông xã tương lai của cô. Hà Dĩ Kiệt không tiếc tiền mua căn hộ đẹp đẽ này cho người đẹp bé bỏng ở, nghe đâu cô tình nhân nhỏ này đã đi theo Hà Dĩ Kiệt được bốn năm, thật đúng là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải nói, cô ta thật sự là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly tinh như vậy, có giữ lại cuối cùng cũng chỉ gieo…
Chương 45-1: Không một ai biết những lúc mềm yếu
Đừng Bỏ Lỡ Tình YêuTác giả: Minh Châu HoànTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc này đêm đã khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày dường như cũng không có người ở, lúc này đang chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên. Một cô gái nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra ngoài. Cô có đôi mắt xếch sáng như sao nổi bật trên gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất khỏe mạnh. Đi theo cô con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm đi theo hai bên người cô, lặng lẽ không tiếng động. Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, trên môi liền hiện lên nụ cười đầy vẻ khinh thường. Nghe nói sống trong đó là cô tình nhân bé bỏng của ông xã tương lai của cô. Hà Dĩ Kiệt không tiếc tiền mua căn hộ đẹp đẽ này cho người đẹp bé bỏng ở, nghe đâu cô tình nhân nhỏ này đã đi theo Hà Dĩ Kiệt được bốn năm, thật đúng là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải nói, cô ta thật sự là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly tinh như vậy, có giữ lại cuối cùng cũng chỉ gieo… Ánh mắt của anh như cũ vẫn quấn quanh trên người cô, không nỡ rời đi một giây, sau một lát yên lặng, anh không quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng nói: "Vào đi."Thư ký Triệu bộ dạng phục tùng bước vào, hai mắt nhìn xuống đứng cách anh một bước xa, hơi cúi người cung kính nói: "Bộ trưởng, mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi, đây là một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành của thành phố C. Nơi này có hoàn cảnh khá tốt, thích hợp nhất để người bệnh tĩnh dưỡng tại đây. Việc bố trí bác sĩ và hộ lý điều dưỡng trước buổi sáng ngày mai có thể xong xuôi. Ngài xem, khi nào Văn tiểu thư có thể đi được?"Hà Dĩ Kiệt trầm tư một chút, ngẩng đầu, mày kiếm cau lại, trong đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần sắc bén: "Việc này không cho phép lộ ra dù chỉ một chút xíu, cậu có biết hay không?""Dạ, chính tôi đã giao cho Tiểu Đinh đi sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức gì đâu ạ." Thư ký Triệu lập tức kính cẩn nói, đầu cúi thấp thêm vài phần. Trên đời này làm gì có chuyện gió không lọt qua tường? Rốt cuộc giấy cũng không thể gói được lửa, anh cảm thấy Hà Dĩ Kiệt làm như vậy rất thiếu suy nghĩ, nhưng anh phải làm thế nào đây, anh là cấp dưới, việc duy nhất có thể làm là tuân theo hết thảy mệnh lệnh của thủ trưởng.
Ánh mắt của anh như cũ vẫn quấn quanh trên người cô, không nỡ rời đi một giây, sau một lát yên lặng, anh không quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng nói: "Vào đi."
Thư ký Triệu bộ dạng phục tùng bước vào, hai mắt nhìn xuống đứng cách anh một bước xa, hơi cúi người cung kính nói: "Bộ trưởng, mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi, đây là một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành của thành phố C. Nơi này có hoàn cảnh khá tốt, thích hợp nhất để người bệnh tĩnh dưỡng tại đây. Việc bố trí bác sĩ và hộ lý điều dưỡng trước buổi sáng ngày mai có thể xong xuôi. Ngài xem, khi nào Văn tiểu thư có thể đi được?"
Hà Dĩ Kiệt trầm tư một chút, ngẩng đầu, mày kiếm cau lại, trong đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần sắc bén: "Việc này không cho phép lộ ra dù chỉ một chút xíu, cậu có biết hay không?"
"Dạ, chính tôi đã giao cho Tiểu Đinh đi sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức gì đâu ạ." Thư ký Triệu lập tức kính cẩn nói, đầu cúi thấp thêm vài phần. Trên đời này làm gì có chuyện gió không lọt qua tường? Rốt cuộc giấy cũng không thể gói được lửa, anh cảm thấy Hà Dĩ Kiệt làm như vậy rất thiếu suy nghĩ, nhưng anh phải làm thế nào đây, anh là cấp dưới, việc duy nhất có thể làm là tuân theo hết thảy mệnh lệnh của thủ trưởng.
Đừng Bỏ Lỡ Tình YêuTác giả: Minh Châu HoànTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc này đêm đã khuya, khu nhà trọ mười hai tầng lầu khu vườn hoa Cẩm Hồ ở thành phố A, cả ngày dường như cũng không có người ở, lúc này đang chợt thay đổi náo nhiệt hẳn lên. Một cô gái nhìn còn rất trẻ từ trong thang máy bước ra ngoài. Cô có đôi mắt xếch sáng như sao nổi bật trên gương mặt ngăm ngăm đen nhìn rất khỏe mạnh. Đi theo cô con có mười mấy người, thoạt nhìn bộ dạng cũng nhận ra họ đã được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Tốp người chia làm hai nhóm đi theo hai bên người cô, lặng lẽ không tiếng động. Đỗ Phương Phương thoáng nhìn cánh cửa đóng chặt, trên môi liền hiện lên nụ cười đầy vẻ khinh thường. Nghe nói sống trong đó là cô tình nhân bé bỏng của ông xã tương lai của cô. Hà Dĩ Kiệt không tiếc tiền mua căn hộ đẹp đẽ này cho người đẹp bé bỏng ở, nghe đâu cô tình nhân nhỏ này đã đi theo Hà Dĩ Kiệt được bốn năm, thật đúng là hiếm có! Nhưng dù sao cũng phải nói, cô ta thật sự là người có chút thủ đoạn, chỉ có điều, những loại hồ ly tinh như vậy, có giữ lại cuối cùng cũng chỉ gieo… Ánh mắt của anh như cũ vẫn quấn quanh trên người cô, không nỡ rời đi một giây, sau một lát yên lặng, anh không quay đầu lại chỉ khẽ trầm giọng nói: "Vào đi."Thư ký Triệu bộ dạng phục tùng bước vào, hai mắt nhìn xuống đứng cách anh một bước xa, hơi cúi người cung kính nói: "Bộ trưởng, mọi việc đều đã sắp xếp xong xuôi, đây là một biệt thự nhỏ ở vùng ngoại thành của thành phố C. Nơi này có hoàn cảnh khá tốt, thích hợp nhất để người bệnh tĩnh dưỡng tại đây. Việc bố trí bác sĩ và hộ lý điều dưỡng trước buổi sáng ngày mai có thể xong xuôi. Ngài xem, khi nào Văn tiểu thư có thể đi được?"Hà Dĩ Kiệt trầm tư một chút, ngẩng đầu, mày kiếm cau lại, trong đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần sắc bén: "Việc này không cho phép lộ ra dù chỉ một chút xíu, cậu có biết hay không?""Dạ, chính tôi đã giao cho Tiểu Đinh đi sắp xếp, tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức gì đâu ạ." Thư ký Triệu lập tức kính cẩn nói, đầu cúi thấp thêm vài phần. Trên đời này làm gì có chuyện gió không lọt qua tường? Rốt cuộc giấy cũng không thể gói được lửa, anh cảm thấy Hà Dĩ Kiệt làm như vậy rất thiếu suy nghĩ, nhưng anh phải làm thế nào đây, anh là cấp dưới, việc duy nhất có thể làm là tuân theo hết thảy mệnh lệnh của thủ trưởng.