Tác giả:

Tối dần, chớp rạch ngang như muốn xé bầu trời, sấm 'ầm ầm' chói tai, gió lung lay ngọn cành đánh vào nhau tàn bạo. Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp. "Em vào nhà đi" Phong đưa Ngọc về tận nhà, nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Cô cười hạnh phúc, xoay lưng đi vào chiếc cổng trắng của ngôi nhà nhỏ. Mới đi được hai bước bỗng một bàn tay kéo ngược lại. Một nụ hôn đặt lên đầu môi, ngọt ngào, dịu dàng khiến con người mê muội. Cô đã trải qua nhiều mối tình, họ cũng rất tốt với cô...nhưng tất cả đã chết. Cô như một đứa con gái mang xui xẻo,tai họa. Từ nhỏ đã vậy. Hễ là con trai chơi với cô, thời gian sau sẽ mất tích không rõ nguyên nhân. Mọi người có tìm kiếm như thế nào cũng không được. Thế là những thằng con trai đó đã được cảnh sát thông báo đã chết. Mọi người đều nghi oán là do cô làm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Họ chửi bới, lăng mạ, đánh đập cô. Cả gia đình cũng không xem cô là gì, né tránh sợ hãi cô. Nhưng cô không tin, vẫn sống lạc quan, yêu đời, không quan tâm đến những lời…

Chương 36: Hội trại

Em Yêu Anh, Thần Chết!Tác giả: KemTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTối dần, chớp rạch ngang như muốn xé bầu trời, sấm 'ầm ầm' chói tai, gió lung lay ngọn cành đánh vào nhau tàn bạo. Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp. "Em vào nhà đi" Phong đưa Ngọc về tận nhà, nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Cô cười hạnh phúc, xoay lưng đi vào chiếc cổng trắng của ngôi nhà nhỏ. Mới đi được hai bước bỗng một bàn tay kéo ngược lại. Một nụ hôn đặt lên đầu môi, ngọt ngào, dịu dàng khiến con người mê muội. Cô đã trải qua nhiều mối tình, họ cũng rất tốt với cô...nhưng tất cả đã chết. Cô như một đứa con gái mang xui xẻo,tai họa. Từ nhỏ đã vậy. Hễ là con trai chơi với cô, thời gian sau sẽ mất tích không rõ nguyên nhân. Mọi người có tìm kiếm như thế nào cũng không được. Thế là những thằng con trai đó đã được cảnh sát thông báo đã chết. Mọi người đều nghi oán là do cô làm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Họ chửi bới, lăng mạ, đánh đập cô. Cả gia đình cũng không xem cô là gì, né tránh sợ hãi cô. Nhưng cô không tin, vẫn sống lạc quan, yêu đời, không quan tâm đến những lời… "Đừng .. làm hại .. ai cả! Tôi xin đấy!!!" giọng cô run theo tiếng nấc, cô nhắm chặt mắt không dám mở. Nước mắt lại rơi. Cuộc sống cô sẽ mãi như thế này, không được tự do phải luôn e dè với mọi người thì mới có thể cảm bảo tính mạng cho họ. Tại sao chứ? Cô là thứ gì chứ? Đó có phải là điều cô muốn đâu, cô không muốn điều đó! Không muốn!Cô cảm giác như hơi lạnh đã vơi đi nhiều. Không gian lại mát mẻ trở lại, mở đôi mắt hoảng sợ cô nhìn xung quanh. Mắt 'máu' đó đã biến mất, xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi lại biến mất, thay vào đó vẫn là chiếc cầu thang ban nãy cô đi dở.Bỗng ai đi qua cô, cầm bàn tay nhỏ của cô mà kéo xuống:"Ở ngơ ra đó làm gì? Đi xuống tham gia dựng lửa" giọng nói trầm, lạnh lùng thân quen nhưng mang chút tia ấm áp dù là câu nói bình thường nhưng cô lại thấy mình như được trấn an, có lẻ vì mới trải qua cái chuyện đáng sợ đó. Tuy là vậy ... cô rút tay lại"Anh không sao chứ Vỹ?"Hắn ngẩn người ra, nhìn thấy cô lo lắng gọi tên mình như vậy quả thật là điều lạ nhưng lại làm hắn vui không tả.Một tia ấm áp len lỏi vào trái tim băng lạnh."Dù không biết sao em hỏi vậy. Nhưng tôi không sao""Vậy tôi đi trước, tôi khuyên anh nên tránh tôi ra, tôi không tốt đẹp gì đâu" cô đi qua người hắn.Hắn đi theo cô ở đằng sau mà khóe miệng không khỏi cong lên rồi lại để lộ ra hàm răng trắng.Dưới sân là những chiếc lồng đèn ánh sáng màu treo trên theo đường dây điện lắp sẵn, nhiều chiếc lồng trải dài tạo nên một buổi lễ hội như đêm giao thừa ở Trung Quốc. Các gian hàng cũng bắt đầu bày bán thức ăn nước uống các loại, trang trí xung quanh làm sao cho đẹp mắt. Ai cũng mong muốn giật được giải thưởng party. Không khí rất rộn ràng.Cô và hắn đi dưới sân, người đi trước, người đi sau người ta nhìn vào sẽ không khỏi tưởng rằng người con gái đang giận hờn nhõng nhẽo với bạn trai.Cảnh tưởng trước mắt lọt vào rất nhiều 'chiếc kính' siêu soi mói. Các các nữ sinh ở đây hóa giận. Nam sinh thì liếc cặp mắt tiếc nuối, nhưng trong phút chốc không quan tâm tới.Về tới gian hàng mình, mọi người trong lớp rất thư thái ngồi chơi đánh bài, không quan tâm gì tới cái gian hàng đang trống trơ một màu trắng.Hắn và cô được cô Khánh giao trọng trách quản lí trại nhưng mà cái kiểu này thì làm sao kịp mà chấm điểm chứ, chưa kể là trang trí xong mới được buôn bán các loại. Thế mà nhìn ai cũng thảnh thơi.Cô lên tiếng:"Mấy bạn trang trí đi. Nhanh lên". Giọng cô nói vừa cho mấy đám con gái ngồi gần nghe, Diễm Lệ tựa hồ là thủ lĩnh cả bọn nên ả lơ đi thì cả bọn cũng lơ những lời cô, giả điếc tiếp tục chơi. Còn đám con trai ngồi trong góc nên không biết gì.Cô biết sẽ chẳng ai nghe cô cả, vì ai cũng ghét cô, xem cô là quỷ điều đơn giản vậy sao cô không nghĩ tới chứ. Cô thở dài chán nản.Ả tuy đang chơi nhưng mục tiêu là xem thái độ thất vọng của cô rồi bật cười thành tiếng. Cô ta nghĩ sao mà dám ra lệnh cho tụi này chứ. Để xem cô Khánh sẽ xử lí như thế nào!Ánh mắt liếc nhìn về cô mà đắc ý. Ngay lúc đó, Hắc Vỹ ở đằng sau bước lên nhìn Diễm Lệ. Đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn rất cuốn hút nhưng mỗi lần khinh bỉ hay tức giận trông nó rất đáng sợ. Bắt gặp đôi mắt như thế ả sợ hãi cúi đầu không có cam đảm để nhìn tiếp.---- Hết

"Đừng .. làm hại .. ai cả! Tôi xin đấy!!!" giọng cô run theo tiếng nấc, cô nhắm chặt mắt không dám mở. Nước mắt lại rơi. Cuộc sống cô sẽ mãi như thế này, không được tự do phải luôn e dè với mọi người thì mới có thể cảm bảo tính mạng cho họ. Tại sao chứ? Cô là thứ gì chứ? Đó có phải là điều cô muốn đâu, cô không muốn điều đó! Không muốn!

Cô cảm giác như hơi lạnh đã vơi đi nhiều. Không gian lại mát mẻ trở lại, mở đôi mắt hoảng sợ cô nhìn xung quanh. Mắt 'máu' đó đã biến mất, xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi lại biến mất, thay vào đó vẫn là chiếc cầu thang ban nãy cô đi dở.

Bỗng ai đi qua cô, cầm bàn tay nhỏ của cô mà kéo xuống:"Ở ngơ ra đó làm gì? Đi xuống tham gia dựng lửa" giọng nói trầm, lạnh lùng thân quen nhưng mang chút tia ấm áp dù là câu nói bình thường nhưng cô lại thấy mình như được trấn an, có lẻ vì mới trải qua cái chuyện đáng sợ đó. Tuy là vậy ... cô rút tay lại

"Anh không sao chứ Vỹ?"

Hắn ngẩn người ra, nhìn thấy cô lo lắng gọi tên mình như vậy quả thật là điều lạ nhưng lại làm hắn vui không tả.

Một tia ấm áp len lỏi vào trái tim băng lạnh.

"Dù không biết sao em hỏi vậy. Nhưng tôi không sao"

"Vậy tôi đi trước, tôi khuyên anh nên tránh tôi ra, tôi không tốt đẹp gì đâu" cô đi qua người hắn.

Hắn đi theo cô ở đằng sau mà khóe miệng không khỏi cong lên rồi lại để lộ ra hàm răng trắng.

Dưới sân là những chiếc lồng đèn ánh sáng màu treo trên theo đường dây điện lắp sẵn, nhiều chiếc lồng trải dài tạo nên một buổi lễ hội như đêm giao thừa ở Trung Quốc. Các gian hàng cũng bắt đầu bày bán thức ăn nước uống các loại, trang trí xung quanh làm sao cho đẹp mắt. Ai cũng mong muốn giật được giải thưởng party. Không khí rất rộn ràng.

Cô và hắn đi dưới sân, người đi trước, người đi sau người ta nhìn vào sẽ không khỏi tưởng rằng người con gái đang giận hờn nhõng nhẽo với bạn trai.

Cảnh tưởng trước mắt lọt vào rất nhiều 'chiếc kính' siêu soi mói. Các các nữ sinh ở đây hóa giận. Nam sinh thì liếc cặp mắt tiếc nuối, nhưng trong phút chốc không quan tâm tới.

Về tới gian hàng mình, mọi người trong lớp rất thư thái ngồi chơi đánh bài, không quan tâm gì tới cái gian hàng đang trống trơ một màu trắng.

Hắn và cô được cô Khánh giao trọng trách quản lí trại nhưng mà cái kiểu này thì làm sao kịp mà chấm điểm chứ, chưa kể là trang trí xong mới được buôn bán các loại. Thế mà nhìn ai cũng thảnh thơi.

Cô lên tiếng:"Mấy bạn trang trí đi. Nhanh lên". Giọng cô nói vừa cho mấy đám con gái ngồi gần nghe, Diễm Lệ tựa hồ là thủ lĩnh cả bọn nên ả lơ đi thì cả bọn cũng lơ những lời cô, giả điếc tiếp tục chơi. Còn đám con trai ngồi trong góc nên không biết gì.

Cô biết sẽ chẳng ai nghe cô cả, vì ai cũng ghét cô, xem cô là quỷ điều đơn giản vậy sao cô không nghĩ tới chứ. Cô thở dài chán nản.

Ả tuy đang chơi nhưng mục tiêu là xem thái độ thất vọng của cô rồi bật cười thành tiếng. Cô ta nghĩ sao mà dám ra lệnh cho tụi này chứ. Để xem cô Khánh sẽ xử lí như thế nào!

Ánh mắt liếc nhìn về cô mà đắc ý. Ngay lúc đó, Hắc Vỹ ở đằng sau bước lên nhìn Diễm Lệ. Đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn rất cuốn hút nhưng mỗi lần khinh bỉ hay tức giận trông nó rất đáng sợ. Bắt gặp đôi mắt như thế ả sợ hãi cúi đầu không có cam đảm để nhìn tiếp.

---- Hết

Em Yêu Anh, Thần Chết!Tác giả: KemTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcTối dần, chớp rạch ngang như muốn xé bầu trời, sấm 'ầm ầm' chói tai, gió lung lay ngọn cành đánh vào nhau tàn bạo. Trời mới nắng đẹp nay chỉ là một đống hỗn tạp. "Em vào nhà đi" Phong đưa Ngọc về tận nhà, nhìn cô với ánh mắt ấm áp. Cô cười hạnh phúc, xoay lưng đi vào chiếc cổng trắng của ngôi nhà nhỏ. Mới đi được hai bước bỗng một bàn tay kéo ngược lại. Một nụ hôn đặt lên đầu môi, ngọt ngào, dịu dàng khiến con người mê muội. Cô đã trải qua nhiều mối tình, họ cũng rất tốt với cô...nhưng tất cả đã chết. Cô như một đứa con gái mang xui xẻo,tai họa. Từ nhỏ đã vậy. Hễ là con trai chơi với cô, thời gian sau sẽ mất tích không rõ nguyên nhân. Mọi người có tìm kiếm như thế nào cũng không được. Thế là những thằng con trai đó đã được cảnh sát thông báo đã chết. Mọi người đều nghi oán là do cô làm, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô. Họ chửi bới, lăng mạ, đánh đập cô. Cả gia đình cũng không xem cô là gì, né tránh sợ hãi cô. Nhưng cô không tin, vẫn sống lạc quan, yêu đời, không quan tâm đến những lời… "Đừng .. làm hại .. ai cả! Tôi xin đấy!!!" giọng cô run theo tiếng nấc, cô nhắm chặt mắt không dám mở. Nước mắt lại rơi. Cuộc sống cô sẽ mãi như thế này, không được tự do phải luôn e dè với mọi người thì mới có thể cảm bảo tính mạng cho họ. Tại sao chứ? Cô là thứ gì chứ? Đó có phải là điều cô muốn đâu, cô không muốn điều đó! Không muốn!Cô cảm giác như hơi lạnh đã vơi đi nhiều. Không gian lại mát mẻ trở lại, mở đôi mắt hoảng sợ cô nhìn xung quanh. Mắt 'máu' đó đã biến mất, xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi rồi lại biến mất, thay vào đó vẫn là chiếc cầu thang ban nãy cô đi dở.Bỗng ai đi qua cô, cầm bàn tay nhỏ của cô mà kéo xuống:"Ở ngơ ra đó làm gì? Đi xuống tham gia dựng lửa" giọng nói trầm, lạnh lùng thân quen nhưng mang chút tia ấm áp dù là câu nói bình thường nhưng cô lại thấy mình như được trấn an, có lẻ vì mới trải qua cái chuyện đáng sợ đó. Tuy là vậy ... cô rút tay lại"Anh không sao chứ Vỹ?"Hắn ngẩn người ra, nhìn thấy cô lo lắng gọi tên mình như vậy quả thật là điều lạ nhưng lại làm hắn vui không tả.Một tia ấm áp len lỏi vào trái tim băng lạnh."Dù không biết sao em hỏi vậy. Nhưng tôi không sao""Vậy tôi đi trước, tôi khuyên anh nên tránh tôi ra, tôi không tốt đẹp gì đâu" cô đi qua người hắn.Hắn đi theo cô ở đằng sau mà khóe miệng không khỏi cong lên rồi lại để lộ ra hàm răng trắng.Dưới sân là những chiếc lồng đèn ánh sáng màu treo trên theo đường dây điện lắp sẵn, nhiều chiếc lồng trải dài tạo nên một buổi lễ hội như đêm giao thừa ở Trung Quốc. Các gian hàng cũng bắt đầu bày bán thức ăn nước uống các loại, trang trí xung quanh làm sao cho đẹp mắt. Ai cũng mong muốn giật được giải thưởng party. Không khí rất rộn ràng.Cô và hắn đi dưới sân, người đi trước, người đi sau người ta nhìn vào sẽ không khỏi tưởng rằng người con gái đang giận hờn nhõng nhẽo với bạn trai.Cảnh tưởng trước mắt lọt vào rất nhiều 'chiếc kính' siêu soi mói. Các các nữ sinh ở đây hóa giận. Nam sinh thì liếc cặp mắt tiếc nuối, nhưng trong phút chốc không quan tâm tới.Về tới gian hàng mình, mọi người trong lớp rất thư thái ngồi chơi đánh bài, không quan tâm gì tới cái gian hàng đang trống trơ một màu trắng.Hắn và cô được cô Khánh giao trọng trách quản lí trại nhưng mà cái kiểu này thì làm sao kịp mà chấm điểm chứ, chưa kể là trang trí xong mới được buôn bán các loại. Thế mà nhìn ai cũng thảnh thơi.Cô lên tiếng:"Mấy bạn trang trí đi. Nhanh lên". Giọng cô nói vừa cho mấy đám con gái ngồi gần nghe, Diễm Lệ tựa hồ là thủ lĩnh cả bọn nên ả lơ đi thì cả bọn cũng lơ những lời cô, giả điếc tiếp tục chơi. Còn đám con trai ngồi trong góc nên không biết gì.Cô biết sẽ chẳng ai nghe cô cả, vì ai cũng ghét cô, xem cô là quỷ điều đơn giản vậy sao cô không nghĩ tới chứ. Cô thở dài chán nản.Ả tuy đang chơi nhưng mục tiêu là xem thái độ thất vọng của cô rồi bật cười thành tiếng. Cô ta nghĩ sao mà dám ra lệnh cho tụi này chứ. Để xem cô Khánh sẽ xử lí như thế nào!Ánh mắt liếc nhìn về cô mà đắc ý. Ngay lúc đó, Hắc Vỹ ở đằng sau bước lên nhìn Diễm Lệ. Đôi mắt đỏ ngầu như máu của hắn rất cuốn hút nhưng mỗi lần khinh bỉ hay tức giận trông nó rất đáng sợ. Bắt gặp đôi mắt như thế ả sợ hãi cúi đầu không có cam đảm để nhìn tiếp.---- Hết

Chương 36: Hội trại