Dịch giả : meomoon86 “Ô ô ô. . . Chủ tử ơi! Người mau tỉnh lại đi. . . Ô ô ô. . .” Tiếng khóc khàn khàn phiêu đãng bên tai Mạc Cửu Khanh, nhưng dù làm gì thì nàng cũng chưa tỉnh lại. “Khóc cái gì mà khóc! Chẳng qua là bị lăn từ trên cầu thang xuống mà thôi, cũng đâu có chết người được! Huống chi cái kẻ đần này mạng vẫn lớn như vậy, còn sợ nàng sẽ chết hay sao?” Ngay sau đó cũng là một giọng nói chanh chua cay nghiệt vang lên, trong giọng nói không hề che giấu sự hả hê trên sự đau khổ của người khác. “Chủ tử, người mau tỉnh lại đi. . . Hồi Oanh đã đi mời đại phu! Người phải kiên trì nhé! Ô ô ô. . .” Chuyện gì đang xảy ra? Lúc tòa cao ốc nổ tung sau khi nhiệm vụ hoàn thành, không phải mình đã bị nổ chết rồi à? Vì sao bây giờ vẫn còn có người nói chuyện chứ? Mà đợi đã, . . . Chủ tử? Nói thế nào thì mình cũng là thần trộm danh chấn thiên hạ ở thế kỷ XXI, nhưng mình chưa từng thu đồ đệ và nô lệ, sao lại có người gọi mình là chủ tử được? Khi nàng đang âm thầm oán thán thì từng mảnh ký ức…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...