Tác giả:

Cô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp…

Chương 43

Anh Là Ánh Nắng Những Ngày ĐôngTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp… rần Tuấn Kiệt xuống máy bay đã có người chờ sẵn chở anh đến bệnh viện nơi bà Sura, bà nội của anh chữa bệnh. Phòng bệnh của bà Sura là phòng VIP dành riêng cho một người. Căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị nên không khác gì ở nhà mấy.Khi Trần Tuấn Kiệt đến con dâu bà Sura là Larry đang gọt hoa quả, còn bà thì xem chương trình giải trí trên ti vi. Larry nhìn thấy Trần Tuấn Kiệt trước, lên tiếng gọi anh. Bà Sura thấy cháu trai đến thì rất vui mừng, gọi anh ngồi cạnh mình.“Richard đến rồi à. Cháu đi đường mệt không, sao không về nhà nghỉ ngơi trước rồi đến?”Trần Tuấn Kiệt cầm tay bà, mọi người ở Anh vẫn gọi anh là Richard.“Cháu không mệt mà. Nghe bác Larry báo bà không khỏe, cháu bay ngay sang đây, làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi.”“Chúng nó cứ làm quá lên. Bà chỉ chóng mặt một tí, nghỉ ngơi là được rồi. Chúng nó cứ bắt bà phải nằm viện điều dưỡng.”“Mẹ à, chúng con là lo lắng cho mẹ thôi. Mẹ thấy không khỏe cũng không nói với chúng con. Nếu không phải hôm qua mẹ ngất có phải mẹ sẽ giấu chúng con mãi không?” Bác Larry đưa bà cụ một miếng táo, lại trách bà giấu bệnh.“Bà, bác nói đúng đấy. Bà thấy mệt phải nói ra, bà giấu bệnh sẽ càng khiến con cháu lo lắng thôi.”“Được rồi, bà già này nghe cháu là được. Jenny đâu? Con bé không đi cùng cháu à?” Jenny là tên tiếng anh của Vương Hàn Tuyết. Mọi lần Trần Tuấn Kiệt sang thăm bà đều dẫn cô theo, lần này lại không thấy đâu.“Cô ấy bị thương mới ra viện, không tiện đi xa bà ạ. Lần khác con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”“Con bé bị thương? Không sao chứ?”“Không sao đâu bà. Làn này cô ấy cũng muốn đến đây nhưng cháu không cho, vết thương cô ấy vẫn chưa lành.”“Cháu làm thế là phải. Mặc dù bà rất nhớ con bé nhưng sức khỏe quan trọng nhất. Bảo con bé cố gắng nghỉ ngơi. Haiz! Con bé đến đây thì thấy phiền phức, không đến bà già này lại thấy nhớ nó.”Trần Tuấn Kiệt cười. Không chỉ bà, anh mới xa cô nửa ngày đã thấy rất nhớ cô rồi.* * *Người mà Trần Tuấn Kiệt mong nhớ cả buổi hiện đang buồn chán ở nhà một mình. Mọi người đều đi làm hết rồi, anh trai Vương Nhất Băng thân là Tổng giám đốc Nhất Thiên cũng phải có mặt giải quyết sự vụ quan trọng.Còn người một nửa là chủ của công ty như cô lại phải ngồi buồn ở nhà không được đi đâu, càng nghĩ lại càng buồn chán. Nếu Trần Tuấn Kiệt có ở đây anh chắc chắn sẽ ở nhà cùng cô, dù sao thì công việc của anh cũng không nhiều bằng Vương Nhất Băng.Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhớ đến Trần Tuấn Kiệt, Vương Hàn Tuyết thở dài, chỉ mới một ngày thôi mà, sao tự dưng lại như đã lâu lắm không gặp nhau vậy. Vương Hàn Tuyết cố thôi miên chính mình không nghĩ đến anh nữa, tiếp tục buồn chán tìm sách đọc.

rần Tuấn Kiệt xuống máy bay đã có người chờ sẵn chở anh đến bệnh viện nơi bà Sura, bà nội của anh chữa bệnh. Phòng bệnh của bà Sura là phòng VIP dành riêng cho một người. Căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị nên không khác gì ở nhà mấy.

Khi Trần Tuấn Kiệt đến con dâu bà Sura là Larry đang gọt hoa quả, còn bà thì xem chương trình giải trí trên ti vi. Larry nhìn thấy Trần Tuấn Kiệt trước, lên tiếng gọi anh. Bà Sura thấy cháu trai đến thì rất vui mừng, gọi anh ngồi cạnh mình.

“Richard đến rồi à. Cháu đi đường mệt không, sao không về nhà nghỉ ngơi trước rồi đến?”

Trần Tuấn Kiệt cầm tay bà, mọi người ở Anh vẫn gọi anh là Richard.

“Cháu không mệt mà. Nghe bác Larry báo bà không khỏe, cháu bay ngay sang đây, làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi.”

“Chúng nó cứ làm quá lên. Bà chỉ chóng mặt một tí, nghỉ ngơi là được rồi. Chúng nó cứ bắt bà phải nằm viện điều dưỡng.”

“Mẹ à, chúng con là lo lắng cho mẹ thôi. Mẹ thấy không khỏe cũng không nói với chúng con. Nếu không phải hôm qua mẹ ngất có phải mẹ sẽ giấu chúng con mãi không?” Bác Larry đưa bà cụ một miếng táo, lại trách bà giấu bệnh.

“Bà, bác nói đúng đấy. Bà thấy mệt phải nói ra, bà giấu bệnh sẽ càng khiến con cháu lo lắng thôi.”

“Được rồi, bà già này nghe cháu là được. Jenny đâu? Con bé không đi cùng cháu à?” Jenny là tên tiếng anh của Vương Hàn Tuyết. Mọi lần Trần Tuấn Kiệt sang thăm bà đều dẫn cô theo, lần này lại không thấy đâu.

“Cô ấy bị thương mới ra viện, không tiện đi xa bà ạ. Lần khác con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”

“Con bé bị thương? Không sao chứ?”

“Không sao đâu bà. Làn này cô ấy cũng muốn đến đây nhưng cháu không cho, vết thương cô ấy vẫn chưa lành.”

“Cháu làm thế là phải. Mặc dù bà rất nhớ con bé nhưng sức khỏe quan trọng nhất. Bảo con bé cố gắng nghỉ ngơi. Haiz! Con bé đến đây thì thấy phiền phức, không đến bà già này lại thấy nhớ nó.”

Trần Tuấn Kiệt cười. Không chỉ bà, anh mới xa cô nửa ngày đã thấy rất nhớ cô rồi.

* * *

Người mà Trần Tuấn Kiệt mong nhớ cả buổi hiện đang buồn chán ở nhà một mình. Mọi người đều đi làm hết rồi, anh trai Vương Nhất Băng thân là Tổng giám đốc Nhất Thiên cũng phải có mặt giải quyết sự vụ quan trọng.

Còn người một nửa là chủ của công ty như cô lại phải ngồi buồn ở nhà không được đi đâu, càng nghĩ lại càng buồn chán. Nếu Trần Tuấn Kiệt có ở đây anh chắc chắn sẽ ở nhà cùng cô, dù sao thì công việc của anh cũng không nhiều bằng Vương Nhất Băng.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhớ đến Trần Tuấn Kiệt, Vương Hàn Tuyết thở dài, chỉ mới một ngày thôi mà, sao tự dưng lại như đã lâu lắm không gặp nhau vậy. Vương Hàn Tuyết cố thôi miên chính mình không nghĩ đến anh nữa, tiếp tục buồn chán tìm sách đọc.

Anh Là Ánh Nắng Những Ngày ĐôngTác giả: Louis Thùy TrangTruyện Ngôn TìnhCô gái nhỏ lòng vòng hồi lâu mới tìm thấy nhà ăn trường học. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học tại trường Trung học Leiceste. Mẹ và anh trai muốn cô học ở Mỹ, nhưng cô lại thích Anh quốc, vì vậy cô chọn Leiceste ở Anh để du học. Vừa bước chân vào nhà ăn cô đã nghe thấy tiếng ồn ào. “Thằng kia, mày mang khay cơm của mày ra bàn khác mau. Đại ca tao muốn dùng bàn này.” Một nhóm người nhìn như côn đồ đang chỉ tay về phía một chàng trai. Cô gái nhỏ nhìn chàng trai kia, thật đẹp trai. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai đẹp không thua kém gì anh trai cô. Anh hình như là con lai, cô thấy ở anh có nét của người phương Đông. Anh ngồi yên một chỗ, không nói gì, không có hành động gì, vẻ mặt lạnh nhạt không để ý tới mấy tên côn đồ đang đứng cạnh bàn anh. Thấy anh không nói gì, mấy tên kia có vẻ tức giận. “Thằng không cha không mẹ dạy nên không hiểu tao đang nói gì à, tao đã bảo mày cút khỏi đây cơ mà.” Anh vẫn tiếp tục lặng im, nhưng không hề có vẻ gì sợ sệt, khí chất lạnh lùng của anh áp… rần Tuấn Kiệt xuống máy bay đã có người chờ sẵn chở anh đến bệnh viện nơi bà Sura, bà nội của anh chữa bệnh. Phòng bệnh của bà Sura là phòng VIP dành riêng cho một người. Căn phòng được trang bị đầy đủ thiết bị nên không khác gì ở nhà mấy.Khi Trần Tuấn Kiệt đến con dâu bà Sura là Larry đang gọt hoa quả, còn bà thì xem chương trình giải trí trên ti vi. Larry nhìn thấy Trần Tuấn Kiệt trước, lên tiếng gọi anh. Bà Sura thấy cháu trai đến thì rất vui mừng, gọi anh ngồi cạnh mình.“Richard đến rồi à. Cháu đi đường mệt không, sao không về nhà nghỉ ngơi trước rồi đến?”Trần Tuấn Kiệt cầm tay bà, mọi người ở Anh vẫn gọi anh là Richard.“Cháu không mệt mà. Nghe bác Larry báo bà không khỏe, cháu bay ngay sang đây, làm gì còn tâm trạng nghỉ ngơi.”“Chúng nó cứ làm quá lên. Bà chỉ chóng mặt một tí, nghỉ ngơi là được rồi. Chúng nó cứ bắt bà phải nằm viện điều dưỡng.”“Mẹ à, chúng con là lo lắng cho mẹ thôi. Mẹ thấy không khỏe cũng không nói với chúng con. Nếu không phải hôm qua mẹ ngất có phải mẹ sẽ giấu chúng con mãi không?” Bác Larry đưa bà cụ một miếng táo, lại trách bà giấu bệnh.“Bà, bác nói đúng đấy. Bà thấy mệt phải nói ra, bà giấu bệnh sẽ càng khiến con cháu lo lắng thôi.”“Được rồi, bà già này nghe cháu là được. Jenny đâu? Con bé không đi cùng cháu à?” Jenny là tên tiếng anh của Vương Hàn Tuyết. Mọi lần Trần Tuấn Kiệt sang thăm bà đều dẫn cô theo, lần này lại không thấy đâu.“Cô ấy bị thương mới ra viện, không tiện đi xa bà ạ. Lần khác con sẽ đưa cô ấy đến thăm bà.”“Con bé bị thương? Không sao chứ?”“Không sao đâu bà. Làn này cô ấy cũng muốn đến đây nhưng cháu không cho, vết thương cô ấy vẫn chưa lành.”“Cháu làm thế là phải. Mặc dù bà rất nhớ con bé nhưng sức khỏe quan trọng nhất. Bảo con bé cố gắng nghỉ ngơi. Haiz! Con bé đến đây thì thấy phiền phức, không đến bà già này lại thấy nhớ nó.”Trần Tuấn Kiệt cười. Không chỉ bà, anh mới xa cô nửa ngày đã thấy rất nhớ cô rồi.* * *Người mà Trần Tuấn Kiệt mong nhớ cả buổi hiện đang buồn chán ở nhà một mình. Mọi người đều đi làm hết rồi, anh trai Vương Nhất Băng thân là Tổng giám đốc Nhất Thiên cũng phải có mặt giải quyết sự vụ quan trọng.Còn người một nửa là chủ của công ty như cô lại phải ngồi buồn ở nhà không được đi đâu, càng nghĩ lại càng buồn chán. Nếu Trần Tuấn Kiệt có ở đây anh chắc chắn sẽ ở nhà cùng cô, dù sao thì công việc của anh cũng không nhiều bằng Vương Nhất Băng.Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nhớ đến Trần Tuấn Kiệt, Vương Hàn Tuyết thở dài, chỉ mới một ngày thôi mà, sao tự dưng lại như đã lâu lắm không gặp nhau vậy. Vương Hàn Tuyết cố thôi miên chính mình không nghĩ đến anh nữa, tiếp tục buồn chán tìm sách đọc.

Chương 43