Mọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,…
Quyển 2 - Chương 14: Mưu kế đa đoan
Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… 10 hình nhân lao thẳng về phía bọn thần trùng nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên bốc cháy, chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng c*̉a đầu đàn thần trùng c*̃ng đã chứng tỏ sức mạnh đáng sợ c*̉a y! Tên đầu đàn thần trùng nhìn tôi bằng nửa con mắt, mỏ hắn khinh khỉnh cười lớn:- Ké ké...! Thần nhân mao sơn mà chỉ có thế thôi à? Còn trò gì nữa thì thể hiện nốt ra tao xem nào?Tôi đang run sợ, thật sợ run sợ trước sức mạnh c*̉a tên thần trùng đầu đàn. Lúc này tôi cảm nhận rõ cơ hội thắng c*̉a mình là cực kì mong manh vì thực sự là tôi gần như hết bài, tuy vẫn còn phép thỉnh nhưng tôi không muốn dùng quá sớm vì đó là con át chủ bài c*̉a tôi.Chạy hay tấn công? Tôi không biết phải làm gì lúc này vì chỉ một sai lầm nhỏ c*̃ng có khả năng khiến tôi bán muối. Tôi đánh liều hếch hàm lên tiếng:- Với loại phế phẩm như các ngươi thì chỉ ta chỉ cần ngón tay út thôi c*̃ng đủ rồi! Không tin thì cứ thử lao vào...!- Ranh con láo toét!Vừa dứt lời thì hai thần trùng ở bên ngoài lập tức phi thân lao vào tôi, chúng chĩa hai bàn tay sắc nhọn toan xé xác thân thể tôi làm trăm mảnh. Nhưng... đâu có đơn giản như vậy, miệng tôi cười khẩy hô lớn:- Sư tỷ! Giăng lưới phép!Từ trên cao một tấm lưới được đan bằng chỉ đỏ bỗng nhiên hiện ra chụp thẳng lên đầu hai tên thần trùng, bị mất hết phép lực hai thần trùng đổ gục xuống dưới đất. Dù chúng cố gắng gượng dậy nhưng phép lực từ tấm lưới quá mạnh nên xem ra lực bất tòng tâm. Hai tên thần trùng nghiến răng ken két hét lên:- Vô liêm sỉ! Thằng ranh con súc sinh! Dám đặt bẫy lừa bọn tao!Tôi khinh khỉnh ngước nhìn hai tên thần trùng bị áp chế bằng nửa con mắt rồi lên tiếng chế giễu:- Trách ai bây giờ...! Trách mình ngu...!Rồi tôi bắt quyết lẩm bẩm niệm chú,hai ngón tay trỏ chỉ thẳng về phía bọn thần trùng bị áp chế:- Phục hỏa địa hồi - tiêu diệt yêu ma - Hóa!Một ngọn lửa đỏ bỗng nhiên tỏa ra thiêu đốt hai tên thần trùng đang bị áp chế. Chúng đau đớn lăn lộn vật vã rồi nhìn về phía tên thần trùng đầu đàn kêu réo:- Đại sư huynh cứu đệ.... cứu đệ....!Vài giây sau thân thể hai tên thần trùng tan biến vào cõi hư không. Khi đã chắc chắn là bọn chúng đã tuyệt diệt, tôi liếc mắt về phía tên thần trùng đầu đàn, mũi giả vờ ngửi hít hà:- Món thần trùng nướng không ngờ c*̃ng thơm thật! Hóa ra giống nòi thần trùng các người toàn lũ đầu đất, vậy việc tiêu diệt c*̃ng không đển nỗi khó khăn lắm nhỉ?Tên thần trùng đầu đàn giận đến mức run người, gân xanh gân đỏ hắn nổi hết lên trông cực kì ghê rợn. Mỏ hắn nghiến răng ken két rít lên từng hồi:- Ranh con láo toét....! Tao phải xé xác mày mới hả giận...! Tất cả anh em tiến lên cho nó bài học!Vừa dứt lời 9 tên thần trùng lao đến tôi đòi ăn tươi nuốt sống!Lúc này trận chiến sinh tử mới thực sự bắt đầu!
10 hình nhân lao thẳng về phía bọn thần trùng nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên bốc cháy, chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng c*̉a đầu đàn thần trùng c*̃ng đã chứng tỏ sức mạnh đáng sợ c*̉a y! Tên đầu đàn thần trùng nhìn tôi bằng nửa con mắt, mỏ hắn khinh khỉnh cười lớn:
- Ké ké...! Thần nhân mao sơn mà chỉ có thế thôi à? Còn trò gì nữa thì thể hiện nốt ra tao xem nào?
Tôi đang run sợ, thật sợ run sợ trước sức mạnh c*̉a tên thần trùng đầu đàn. Lúc này tôi cảm nhận rõ cơ hội thắng c*̉a mình là cực kì mong manh vì thực sự là tôi gần như hết bài, tuy vẫn còn phép thỉnh nhưng tôi không muốn dùng quá sớm vì đó là con át chủ bài c*̉a tôi.
Chạy hay tấn công? Tôi không biết phải làm gì lúc này vì chỉ một sai lầm nhỏ c*̃ng có khả năng khiến tôi bán muối. Tôi đánh liều hếch hàm lên tiếng:
- Với loại phế phẩm như các ngươi thì chỉ ta chỉ cần ngón tay út thôi c*̃ng đủ rồi! Không tin thì cứ thử lao vào...!
- Ranh con láo toét!
Vừa dứt lời thì hai thần trùng ở bên ngoài lập tức phi thân lao vào tôi, chúng chĩa hai bàn tay sắc nhọn toan xé xác thân thể tôi làm trăm mảnh. Nhưng... đâu có đơn giản như vậy, miệng tôi cười khẩy hô lớn:
- Sư tỷ! Giăng lưới phép!
Từ trên cao một tấm lưới được đan bằng chỉ đỏ bỗng nhiên hiện ra chụp thẳng lên đầu hai tên thần trùng, bị mất hết phép lực hai thần trùng đổ gục xuống dưới đất. Dù chúng cố gắng gượng dậy nhưng phép lực từ tấm lưới quá mạnh nên xem ra lực bất tòng tâm. Hai tên thần trùng nghiến răng ken két hét lên:
- Vô liêm sỉ! Thằng ranh con súc sinh! Dám đặt bẫy lừa bọn tao!
Tôi khinh khỉnh ngước nhìn hai tên thần trùng bị áp chế bằng nửa con mắt rồi lên tiếng chế giễu:
- Trách ai bây giờ...! Trách mình ngu...!
Rồi tôi bắt quyết lẩm bẩm niệm chú,hai ngón tay trỏ chỉ thẳng về phía bọn thần trùng bị áp chế:
- Phục hỏa địa hồi - tiêu diệt yêu ma - Hóa!
Một ngọn lửa đỏ bỗng nhiên tỏa ra thiêu đốt hai tên thần trùng đang bị áp chế. Chúng đau đớn lăn lộn vật vã rồi nhìn về phía tên thần trùng đầu đàn kêu réo:
- Đại sư huynh cứu đệ.... cứu đệ....!
Vài giây sau thân thể hai tên thần trùng tan biến vào cõi hư không. Khi đã chắc chắn là bọn chúng đã tuyệt diệt, tôi liếc mắt về phía tên thần trùng đầu đàn, mũi giả vờ ngửi hít hà:
- Món thần trùng nướng không ngờ c*̃ng thơm thật! Hóa ra giống nòi thần trùng các người toàn lũ đầu đất, vậy việc tiêu diệt c*̃ng không đển nỗi khó khăn lắm nhỉ?
Tên thần trùng đầu đàn giận đến mức run người, gân xanh gân đỏ hắn nổi hết lên trông cực kì ghê rợn. Mỏ hắn nghiến răng ken két rít lên từng hồi:
- Ranh con láo toét....! Tao phải xé xác mày mới hả giận...! Tất cả anh em tiến lên cho nó bài học!
Vừa dứt lời 9 tên thần trùng lao đến tôi đòi ăn tươi nuốt sống!
Lúc này trận chiến sinh tử mới thực sự bắt đầu!
Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… 10 hình nhân lao thẳng về phía bọn thần trùng nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên bốc cháy, chỉ một cái phẩy tay nhẹ nhàng c*̉a đầu đàn thần trùng c*̃ng đã chứng tỏ sức mạnh đáng sợ c*̉a y! Tên đầu đàn thần trùng nhìn tôi bằng nửa con mắt, mỏ hắn khinh khỉnh cười lớn:- Ké ké...! Thần nhân mao sơn mà chỉ có thế thôi à? Còn trò gì nữa thì thể hiện nốt ra tao xem nào?Tôi đang run sợ, thật sợ run sợ trước sức mạnh c*̉a tên thần trùng đầu đàn. Lúc này tôi cảm nhận rõ cơ hội thắng c*̉a mình là cực kì mong manh vì thực sự là tôi gần như hết bài, tuy vẫn còn phép thỉnh nhưng tôi không muốn dùng quá sớm vì đó là con át chủ bài c*̉a tôi.Chạy hay tấn công? Tôi không biết phải làm gì lúc này vì chỉ một sai lầm nhỏ c*̃ng có khả năng khiến tôi bán muối. Tôi đánh liều hếch hàm lên tiếng:- Với loại phế phẩm như các ngươi thì chỉ ta chỉ cần ngón tay út thôi c*̃ng đủ rồi! Không tin thì cứ thử lao vào...!- Ranh con láo toét!Vừa dứt lời thì hai thần trùng ở bên ngoài lập tức phi thân lao vào tôi, chúng chĩa hai bàn tay sắc nhọn toan xé xác thân thể tôi làm trăm mảnh. Nhưng... đâu có đơn giản như vậy, miệng tôi cười khẩy hô lớn:- Sư tỷ! Giăng lưới phép!Từ trên cao một tấm lưới được đan bằng chỉ đỏ bỗng nhiên hiện ra chụp thẳng lên đầu hai tên thần trùng, bị mất hết phép lực hai thần trùng đổ gục xuống dưới đất. Dù chúng cố gắng gượng dậy nhưng phép lực từ tấm lưới quá mạnh nên xem ra lực bất tòng tâm. Hai tên thần trùng nghiến răng ken két hét lên:- Vô liêm sỉ! Thằng ranh con súc sinh! Dám đặt bẫy lừa bọn tao!Tôi khinh khỉnh ngước nhìn hai tên thần trùng bị áp chế bằng nửa con mắt rồi lên tiếng chế giễu:- Trách ai bây giờ...! Trách mình ngu...!Rồi tôi bắt quyết lẩm bẩm niệm chú,hai ngón tay trỏ chỉ thẳng về phía bọn thần trùng bị áp chế:- Phục hỏa địa hồi - tiêu diệt yêu ma - Hóa!Một ngọn lửa đỏ bỗng nhiên tỏa ra thiêu đốt hai tên thần trùng đang bị áp chế. Chúng đau đớn lăn lộn vật vã rồi nhìn về phía tên thần trùng đầu đàn kêu réo:- Đại sư huynh cứu đệ.... cứu đệ....!Vài giây sau thân thể hai tên thần trùng tan biến vào cõi hư không. Khi đã chắc chắn là bọn chúng đã tuyệt diệt, tôi liếc mắt về phía tên thần trùng đầu đàn, mũi giả vờ ngửi hít hà:- Món thần trùng nướng không ngờ c*̃ng thơm thật! Hóa ra giống nòi thần trùng các người toàn lũ đầu đất, vậy việc tiêu diệt c*̃ng không đển nỗi khó khăn lắm nhỉ?Tên thần trùng đầu đàn giận đến mức run người, gân xanh gân đỏ hắn nổi hết lên trông cực kì ghê rợn. Mỏ hắn nghiến răng ken két rít lên từng hồi:- Ranh con láo toét....! Tao phải xé xác mày mới hả giận...! Tất cả anh em tiến lên cho nó bài học!Vừa dứt lời 9 tên thần trùng lao đến tôi đòi ăn tươi nuốt sống!Lúc này trận chiến sinh tử mới thực sự bắt đầu!