Tác giả:

Mọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,…

Quyển 5 - Chương 2: Dòng họ bắt ma

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… Hai tay kia thấy bạn mình bị đánh ngã bổ nhoài, liền tức giận cầm ghế định lao vào ăn thua đủ với nàng. Tất nhiên là tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi đứng dậy nhanh chân đá mạnh vào hạ bộ tay áo vàng rồi dứt tóc tay áo xanh lên gối giữa mặt hắn.Hai tay say rượu loạng quạng ngã xuống, bà chủ quán nhanh trí ra can tôi lại rồi xin xỏ cho họ. Tôi không muốn làm căng nên bảo bà chủ mang đồ ăn lên phòng tránh làm mất nhã hứng, nhưng tâm tư tôi vẫn còn hơi thắc mắc: Liệu dòng họ nhà Trần có thực sự là đệ nhất bắt ma không?Ngay sáng hôm sau, chúng tôi hỏi bà chủ quán đường đến nhà dòng họ Trần. Lúc đầu bà ấy còn hơi ái ngại không muốn trả lời, nhưng khi thấy tôi xòe ra vài tờ polymer thì tôi cũng biết được điều mà mình cần.Men theo con đường về phía tây rồi nhìn lại địa chỉ mà ông bác già gửi tôi thoáng hơi do dự, tại sao địa chỉ trên biển lại là khám bệnh đông y chứ? Hay là có sự nhầm lẫn nào ở đây?Chúng tôi đánh liều bước vào đó, nói chung bên trong khu khám bệnh quá đỗi bình thường, mà nói chung thì căn phòng mang màu sắc hơi hoài cổ. Mấy người già cả ngồi trên chiếc ghế gỗ như đang chờ đến lượt khám bênh, đối diện là một thanh niên đang ngồi lau mấy cái bình, hình như hắn làm nhiệm vụ chuẩn bị toa thuốc.- Hai người đến khám bệnh à?Tiếng nói phát ra từ đằng sau chúng tôi, tôi quay mặt lại nhìn về phía khuôn mặt ôn hòa đó. Một thanh niên trẻ xêm xêm trạc tuổi tôi đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi, tôi khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ đáp lại:- Chúng tôi không phải đến để khám bệnh! Xin hỏi cậu đây có phải là nơi ở của họ Trần không?Tên thanh niên nhíu mày ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi ôn tồn đáp lại:- Đúng rồi! Các người muốn tìm ai?Tôi mỉm cười gằn giọng trả lời một cách rõ ràng:- Chúng tôi muốn đến học bắt ma...!Tên thanh niên đăm chiêu nhìn về phía tôi với điệu bộ khó hiểu, rồi hắn khẽ mỉm cười hỏi lại:- Anh đến từ nơi khác à?- Sao cậu biết?Tôi ngạc nhiên nhìn hắn rồ buột miệng hỏi lại. Hắn nhìn tôi mỉm cười rồi lắc đầu:- Anh đến uổng công rồi! Dòng họ Trần không dạy cho người ngoại tộc đâu! Tốt nhất là hai người nên về đi!- Sư huynh có chuyện rồi! Làng bên có người bị tà nhập!Một đứa trẻ khoảng tầm 12,13 tuổi hớt hải lên tiếng, tên thanh niên có vẻ biến sắc liền cùng đứa trẻ đi vào chuẩn bị đồ nghề rồi chạy nhanh về cuối phố!Tất nhiên là chúng tôi đã đến đây thì không thể đi về uổng công được, cứ đi theo tên thanh niên biết đâu lại có bất ngờ...

Hai tay kia thấy bạn mình bị đánh ngã bổ nhoài, liền tức giận cầm ghế định lao vào ăn thua đủ với nàng. Tất nhiên là tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi đứng dậy nhanh chân đá mạnh vào hạ bộ 

tay áo vàng rồi dứt tóc tay áo xanh lên gối giữa mặt hắn.

Hai tay say rượu loạng quạng ngã xuống, bà chủ quán nhanh trí ra can tôi lại rồi xin xỏ cho họ. Tôi không muốn làm căng nên bảo bà chủ mang đồ ăn lên phòng tránh làm mất nhã hứng, nhưng tâm tư tôi vẫn còn hơi thắc mắc: Liệu dòng họ nhà Trần có thực sự là đệ nhất bắt ma không?

Ngay sáng hôm sau, chúng tôi hỏi bà chủ quán đường đến nhà dòng họ Trần. Lúc đầu bà ấy còn hơi ái ngại không muốn trả lời, nhưng khi thấy tôi xòe ra vài tờ polymer thì tôi cũng biết được điều mà mình cần.

Men theo con đường về phía tây rồi nhìn lại địa chỉ mà ông bác già gửi tôi thoáng hơi do dự, tại sao địa chỉ trên biển lại là khám bệnh đông y chứ? Hay là có sự nhầm lẫn nào ở đây?

Chúng tôi đánh liều bước vào đó, nói chung bên trong khu khám bệnh quá đỗi bình thường, mà nói chung thì căn phòng mang màu sắc hơi hoài cổ. Mấy người già cả ngồi trên chiếc ghế gỗ như đang chờ đến lượt khám bênh, đối diện là một thanh niên đang ngồi lau mấy cái bình, hình như hắn làm nhiệm vụ chuẩn bị toa thuốc.

- Hai người đến khám bệnh à?

Tiếng nói phát ra từ đằng sau chúng tôi, tôi quay mặt lại nhìn về phía khuôn mặt ôn hòa đó. Một thanh niên trẻ xêm xêm trạc tuổi tôi đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi, tôi khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ đáp lại:

- Chúng tôi không phải đến để khám bệnh! Xin hỏi cậu đây có phải là nơi ở của họ Trần không?

Tên thanh niên nhíu mày ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi ôn tồn đáp lại:

- Đúng rồi! Các người muốn tìm ai?

Tôi mỉm cười gằn giọng trả lời một cách rõ ràng:

- Chúng tôi muốn đến học bắt ma...!

Tên thanh niên đăm chiêu nhìn về phía tôi với điệu bộ khó hiểu, rồi hắn khẽ mỉm cười hỏi lại:

- Anh đến từ nơi khác à?

- Sao cậu biết?

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn rồ buột miệng hỏi lại. Hắn nhìn tôi mỉm cười rồi lắc đầu:

- Anh đến uổng công rồi! Dòng họ Trần không dạy cho người ngoại tộc đâu! Tốt nhất là hai người nên về đi!

- Sư huynh có chuyện rồi! Làng bên có người bị tà nhập!

Một đứa trẻ khoảng tầm 12,13 tuổi hớt hải lên tiếng, tên thanh niên có vẻ biến sắc liền cùng đứa trẻ đi vào chuẩn bị đồ nghề rồi chạy nhanh về cuối phố!

Tất nhiên là chúng tôi đã đến đây thì không thể đi về uổng công được, cứ đi theo tên thanh niên biết đâu lại có bất ngờ...

Tôi Là Đạo SĩTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh DịMọi người có bao giờ tin có nghề đạo sĩ? Có lẽ thập kỉ trước thì các bạn còn tin chứ vào thời hiện đại này thì nghề đạo sĩ, thầy pháp thì toàn lừa đảo là chính! c*̃ng phải thôi vì giờ ai còn tin trừ ma diệt quỷ nữa! Tôi nếu là 1 năm về trước chắc chắn c*̃ng giống như các bạn, c*̃ng không bao giờ tin mấy chuyện hoang đường! Nhưng vật đổi sao dời, cuộc đời con người thật khó nói trước được chữ ngờ… Thời điểm này 1 năm về trước, cái thời điểm mà tôi ở dưới đáy xã hội, mất niềm tin vào chính mình vì quá vô dụng, tệ hại, không nghề nghiệp, không tình ái. Cái thời điểm mà tôi dùng mạng xã hội để trốn tránh hiện thực đầy u tối! Phó trại chủ c*̉a liên vân trại được nể trọng biết bao dưới 1 thằng táo trên đầu thằng minh nhưng c*̃ng chỉ là ảo mộng facebook! Tôi cố gắng kiếm một công việc nhưng thật sự khó trước một xã hội cạnh tranh đến tàn khốc,… Hai tay kia thấy bạn mình bị đánh ngã bổ nhoài, liền tức giận cầm ghế định lao vào ăn thua đủ với nàng. Tất nhiên là tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi đứng dậy nhanh chân đá mạnh vào hạ bộ tay áo vàng rồi dứt tóc tay áo xanh lên gối giữa mặt hắn.Hai tay say rượu loạng quạng ngã xuống, bà chủ quán nhanh trí ra can tôi lại rồi xin xỏ cho họ. Tôi không muốn làm căng nên bảo bà chủ mang đồ ăn lên phòng tránh làm mất nhã hứng, nhưng tâm tư tôi vẫn còn hơi thắc mắc: Liệu dòng họ nhà Trần có thực sự là đệ nhất bắt ma không?Ngay sáng hôm sau, chúng tôi hỏi bà chủ quán đường đến nhà dòng họ Trần. Lúc đầu bà ấy còn hơi ái ngại không muốn trả lời, nhưng khi thấy tôi xòe ra vài tờ polymer thì tôi cũng biết được điều mà mình cần.Men theo con đường về phía tây rồi nhìn lại địa chỉ mà ông bác già gửi tôi thoáng hơi do dự, tại sao địa chỉ trên biển lại là khám bệnh đông y chứ? Hay là có sự nhầm lẫn nào ở đây?Chúng tôi đánh liều bước vào đó, nói chung bên trong khu khám bệnh quá đỗi bình thường, mà nói chung thì căn phòng mang màu sắc hơi hoài cổ. Mấy người già cả ngồi trên chiếc ghế gỗ như đang chờ đến lượt khám bênh, đối diện là một thanh niên đang ngồi lau mấy cái bình, hình như hắn làm nhiệm vụ chuẩn bị toa thuốc.- Hai người đến khám bệnh à?Tiếng nói phát ra từ đằng sau chúng tôi, tôi quay mặt lại nhìn về phía khuôn mặt ôn hòa đó. Một thanh niên trẻ xêm xêm trạc tuổi tôi đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi, tôi khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ đáp lại:- Chúng tôi không phải đến để khám bệnh! Xin hỏi cậu đây có phải là nơi ở của họ Trần không?Tên thanh niên nhíu mày ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi ôn tồn đáp lại:- Đúng rồi! Các người muốn tìm ai?Tôi mỉm cười gằn giọng trả lời một cách rõ ràng:- Chúng tôi muốn đến học bắt ma...!Tên thanh niên đăm chiêu nhìn về phía tôi với điệu bộ khó hiểu, rồi hắn khẽ mỉm cười hỏi lại:- Anh đến từ nơi khác à?- Sao cậu biết?Tôi ngạc nhiên nhìn hắn rồ buột miệng hỏi lại. Hắn nhìn tôi mỉm cười rồi lắc đầu:- Anh đến uổng công rồi! Dòng họ Trần không dạy cho người ngoại tộc đâu! Tốt nhất là hai người nên về đi!- Sư huynh có chuyện rồi! Làng bên có người bị tà nhập!Một đứa trẻ khoảng tầm 12,13 tuổi hớt hải lên tiếng, tên thanh niên có vẻ biến sắc liền cùng đứa trẻ đi vào chuẩn bị đồ nghề rồi chạy nhanh về cuối phố!Tất nhiên là chúng tôi đã đến đây thì không thể đi về uổng công được, cứ đi theo tên thanh niên biết đâu lại có bất ngờ...

Quyển 5 - Chương 2: Dòng họ bắt ma